Lãnh Thảo Hàm Trì

quyển 3 chương 8: vi quan (vây xem)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Trong lòng Sở Tụ nặng nề, nghe xong lời Phượng Dục nói chỉ im lặng mà ngồi một chỗ suy nghĩ rất nhiều, thật lâu sau mới nói, “Còn có manh mối khác sao?”

“Cũng không biết vì sao, căn bản tra không ra chuyện tình Dịch Nhuy Chi và Dịch quý phi, hình như có người cố tình đem nó hủy đi. Ta lại không dám trở về hướng Thập tứ thúc hỏi, cho dù hướng hắn, ta cũng không biết hỏi cái gì. Cho nên, muốn tìm manh mối, hiện tại chỉ còn hai cách, một cái là tìm hảo hữu Dịch Nhuy Chi – Liêm thái sư; Một cái khác cũng chỉ có thể đi trong hoàng cung tìm manh mối của Dịch quý phi.”

Phượng Dục vừa nói vừa xem sắc mặt Sở Tụ, y từ manh mối suy đoán, vô luận như thế nào, Sở Tụ xem như hậu duệ quý tộc Cẩm quốc, hiện tại Cẩm quốc diệt vong, trong lòng cậu nhất định khổ sở; Còn nữa, nghe nói năm đó quan hệ Dịch quý phi và Hoàng hậu ác liệt, tiên hoàng còn từng một lòng muốn lập tiểu Hoàng tử của Dịch quý phi vi Thái tử, nhưng sau tiểu Hoàng tử đã chết, Hoàng Thượng hiện tại mới bảo vệ được Thái tử vị lúc trước. Trong cung đình vốn nhiều âm mưu, bí mật. Niên linh Sở Tụ cùng Hoàng tử năm đó giống nhau, cho dù nói Sở Tụ chính là Hoàng tử năm đó y cũng tin tưởng.

“Đều đã qua rồi, cho dù hiện tại có biết cũng không giúp ích được gì, vẫn là không cần tra xét, cứ để cho nó như vậy đi!” Sở Tụ bình thản mở miệng, khôi phục thần sắc bình thường.

“Không tra cũng tốt, ngươi hiện tại được Hoàng Thượng tín nhiệm như thế, có thể mở ra nguyện vọng. Chuyện cũ như mây bay, không tra cũng tốt, không tra cũng tốt!” Phượng Dục từ trên mặt Sở Tụ nhìn không ra suy nghĩ của cậu, cũng không biết cậu thật sự muốn thông suốt hay như thế nào, vẫn là không nghĩ quản sở Tụ, nhưng vô luận ra sao, khuyên nhũ hảo hữu cũng là chuyện phải làm.

“Đến, ta cho ngươi cái này! Đây là rượu nếp ta từ Hán Dương mang về, nếm một chút xem hương vị thế nào!”

“Ở nhà ta dùng rượu nếp để làm thức nhắm, ngươi như thế nào lại mang đến!” Sở Tụ lẩm bẩm một câu, nâng chén rượu lên uống, “Có chút nhạt, bất quá so với rượu Quỳnh Anh nơi này thì ngọt lạnh trong veo.”

“Rượu này của mẫu thân ta, nàng sợ ta uống nhiều thương thân, nên ở bên trong hòa thêm chút nước.” Phượng Dục nói đến chuyện này, trên mặt hiện ra tươi cười thỏa mãn ôn hòa.

Sở Tụ nhớ đến mẹ mình, bởi vì bản thân chết rồi, nàng ở thế giới bên kia không biết thương tâm thế nào. Chính mình ở thế giới này cũng chưa từng gặp qua nương, Tĩnh Di giống như mẫu thân thân sinh, hiện tại cũng không rõ sinh tử. Sở Tụ không kềm được mà thương tâm, thần sắc hoảng hốt, cầm trong tay chung rượu pha nước mà Phượng Dục mang đến.

“Ta cho ngươi một vò mang về nhà, đưa vò đây, ta lưu lại cho ngươi!” Phượng Dục lập tức đem vò rượu trên tay Sở Tụ đoạt lại.

“Ngươi vì sao không mang bá mẫu đến Quỳnh Anh trụ chứ, như thế cũng có thể chiếu cố tốt một chút!” Sở Tụ cũng không uống nữa, bởi vì chưa ăn cơm, bụng trống rỗng lại còn uống rượu, cho dù đã trộn lẫn với nước nhưng hiện tại cũng thiêu đốt bụng cậu đến khó chịu.

“Ta phải thường xuyên ra ngoài làm việc, thời gian ở lại Quỳnh Anh cũng ngắn, mẫu thân ở đây ta không chiếu cố được nàng. Nói sau, nàng thích cuộc sống ở Hán Dương, dù sao nơi đó nàng đã ở vài thập niên, muốn nàng rời đi, nàng cũng luyến tiếc. Ta có thời gian liền thường thường trở về nhìn nàng, như vậy cũng được!” Phượng Dục nhớ đến không thể ở trước mặt lão mẫu hảo hảo tẫn hiếu cũng có chút ảm đạm.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử muốn dưỡng mà thân không đợi.

Thế gian không có gì sâu hơn bất đắc dĩ cùng hối hận.

Nếu còn cùng cha mẹ một chỗ, Sở Tụ nghĩ, chính mình sẽ không lại chọc tức bọn họ, hảo hảo phụng dưỡng, lý giải khổ tâm bọn họ.

Sở Tụ uống rượu đến say say mê mê, cùng Phượng Dục đi ra Thiên Phúc lâu. Bên ngoài gió xuân vui sướng, phiền muộn trong lòng cũng vơi đi rất nhiều, liền nói không cần ngồi xe ngựa, muốn chậm rãi trở về.

Sở Tụ một thân bạch y, thân thể thon dài cao ngất, nét mặt như quan như ngọc, một đôi mi mục thu thủy long lanh, bởi vì cảm giác hương say mà có chút lười nhác, cử chỉ thiếu đi vẻ nghiêm túc kính cẩn bình thường, không quá mức phong lưu, một đường đi tới, khiến cho không ít người chú ý vây xem.

Hiện tại kinh thành Quỳnh Anh mọi người đều biết Dịch đại nhân trong triều là đệ nhất mỹ nam tử đương triều, chính là y rất ít đi ra bên ngoài, bình thường xuất môn đều tọa xe ngựa, người nhìn thấy y đương nhiên rất ít, người gặp qua, đều đối tướng mạo khí chất phong tư Dịch đại nhân khen không dứt miệng, khuê tú trong kinh rất nhiều người ngưỡng mộ, chính là không ai dám đến cửa nhà làm mối, nguyên nhân chủ yếu là có người phóng xuất nói ra, Dịch đại nhân đang đợi Tần Nguyệt công chúa thân thể yếu nhược đa bệnh bên ngoài tu hành trở về.

Những lời nhàn thoại về chuyện ái muội của Dịch đại nhân cùng Hoàng đế, cũng có một ít quan viên lòng mang tức giận và đố kị sẽ trào phúng hai câu, người bình thường cũng là không dám nói tới và nghe ngóng.

Sở Tụ nguyên lai vừa đi vừa cùng Phượng Dục nói chuyện, rất không chú ý chung quanh, chỉ cảm thấy ngã tư đường rộng lớn trở nên nhiều người hơn, gió nhẹ lướt qua mang theo ít nhiều khoan khoái thanh nhàn, hòa theo khí tức.

Phượng Dục nhíu nhíu mày, để cho Sở Tụ lên xe ngựa.

Bởi vì phố này gần trong nội thành Quỳnh Anh, khu vực chung quanh đều là quý tộc, phủ đệ quan viên Quỳnh Anh, hoặc là đình viên nhà đại phú, luôn ít người qua lại, nhưng hiện tại cái dạng này, mọi người chen chúc thật sự là ngoài dự đoán.

Còn có kẻ hô gọi bằng hữu đến nhìn đệ nhất mỹ nam tử kinh thành.

Cơ mặt Sở Tụ co rút, sắc mặt có chút khó coi, lên xe, cách trở tầm mắt mọi người, mới cảm thán một câu, “Người nơi này thật đúng là nhàn!”

Phượng Dục lên xe, nhìn chằm chằm Sở Tụ nửa ngày, nói, “Ta thấy mọi người cũng thật tinh mắt, thời điểm ta ở Hán Dương, vị đệ nhất mỹ nam Hán Dương kia được mọi người nói như bầu trời trong lòng đất, ta đặc biệt đến nhìn, cũng chỉ là như thế.”

Sở Tụ nghe Phượng Dục nói chuyện bát quái này nọ, trong giọng nói mang theo chút châm chọc, “Đều là hai lỗ mũi cùng cái miệng, thời điểm chảy nước mũi thì chảy, chảy nước miếng cũng là chảy, có khả năng khác đi nơi nào!”

Phượng Dục xem gương mặt bạch ngọc của Sở Tụ vì rượu choáng váng mà có chút hồng, ánh mắt liễm diễm, sắc môi đỏ tươi, thần sắc lộ ra một cỗ phong tình nói không nên lời, quả nhiên là tướng mạo thiên hạ đệ nhất sắc. Cho dù Hoàng Thượng coi trọng cậu cũng phải. Đôi khi cậu có nói ra vài lời hưng trí nhưng cũng không phải lời lẽ thô tục lỗ mãng, ấy vậy mà lời nói đó cũng có thể là chậu nước lạnh đem nhiệt tình sinh sôi trên người ngươi dội tỉnh.

“Thật là quả dưa không hiểu phong tình!” Phượng Dục nghiến răng nghiến lợi một phen, miễng cưỡng mà nói.

Phượng Dục dùng phương ngôn Hán Dương nói một câu cuối cùng, Sở Tụ cũng nghe không hiểu, không thèm để ý đến hắn, tựa vào mã xa ngủ gà ngủ gật.

Ngoài mã xa ồn ào, xe ngựa lăn bánh so với bình thường cũng chậm hơn. Bất quá bởi vì là mệnh quan triều đình, mọi người cũng tại chung quanh thưởng thức một phen, khe khẽ nói nhỏ thảo luận, rảnh rỗi thời gian, nhưng chung quy cũng không thật sự quấy rầy hành trình của Sở Tụ.

Sở Tụ hướng Phượng Dục mượn bức họa hai ngày, về nhà liền để vào thư phòng, đem tranh phỏng theo một lần nữa.

Mặc dù Sở Tụ không sáng tác họa, nhưng vẫn vẽ lại được, hơn nữa còn dùng kỹ xảo vẽ tranh hiện đại càng làm nhân vật trở nên sinh động, chính là không có chứa cái loại tình cảm thâm sâu, thản nhiên sầu của nguyên tác.

Truyện Chữ Hay