Lãnh Tàn Hoan

chương 7: khử độc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm ngày thứ hai, bên trong phòng chế thuốc của Ngọc Phong chân nhân, sương khói lượn lờ, có đặt một thùng dược thảo to lớn mà bên trong lúc này đang có khói bốc lên nghi ngút.

Trước thùng, ba người sắc mặt ngưng trọng đứng sóng đôi, “Nha đầu, chuẩn bị tốt chưa?”

“Vâng ạ!” Thật mạnh gật đầu, thiếu nữ cười tươi sáng với lão giả, “Sư phụ, Phiêu Linh đã chuẩn bị tố.t”

Thấy nàng gật đầu, lão giả nói với nam tử đứng kế bên: “Thiên nhi, bắt đầu đi.”

“Vâng.” Hai tay nhất khấu, nam tử lăng không đi tới trước thùng, song chưởng đẩy nội lực, nước thuốc bên trong thùng lập tức nổi lên cuồn cuộn như sóng.

“Nha đầu, đi…” Theo một tiếng quá tcủa lão giả, thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy, lập tức tiến vào trong thùng nước.

Một canh giờ.

Hai canh giờ .

Thời gian trôi qua từng giây, đảo mắt đã năm canh giờ trôi qua…………..

“Nha đầu, con cảm thấy thế nào?” Nhìn thấy người trong thùng sắc mặt tái nhợt, trên đầu mồ hôi không ngừng ứa ra, lão giả đau lòng vạn phần. Hắn hiểu rõ loại phương pháp khử độc nửa năm một lần này, mặc dù nhìn như đơn giản, kì thực thống khổ vô cùng, gần sáu canh giờ ngâm trong nước thuốc, không chỉ cần phải đem hàn khí trên người trục xuất, mà còni phải đem độc của toàn thân tẩy sạch, loại thống khổ này không phải người bình thường có thể chịu được, huống chi là nha đầu với cơ thể vốn đã suy nhược.

“Sư phụ, con không sao…..” Thở yếu ớt, môi thiếu nữ không ngừng run rẩy.

“Nha đầu, kiên trì một lát nữa, một lát nữa sẽ tốt thôi…..”

“Vâng……” Cúi đầu lên tiếng, thiếu nữ cố gắng mỉm cười, nhưng cơ thể nàng thực sự quá mệt mỏi, khẽ động cũng không thể. Kỳ thật mỗi một lần khử đôc, lại giống như là đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, cái cảm giác thuốc xâm nhập vào cơ thể đau điếng người, mỗi lần đều khiến nàng sống không bằng chết, nhưng vì không muốn những người quan tâm nàng lo lắng, nên cho tới bây giờ nàng đều cắn chặt răng, không rên một tiếng.

“Nha đầu, ngàn vạn lần đừng ngủ, ngủ sẽ không thể tỉnh lại nữa!” Lão giả thấy nàng như thế, trong lòng càng sốt ruột vạn phần.

Thiếu nữ nghe vậy cố gắng đem đôi mắt đang đóng nhướng lên, “Sư phụ, đồ nhi sẽ không ngủ, con còn chưa được gặp phụ thân, ca ca , còn có Lăng ca ca…..”

“Thiên nhi, mau! Mau ôm nha đầu ra đây!” Lão giả biết tình hình không ổn, lập tức mệnh lệnh đồ đệ thu chưởng, đem thiếu nữ bên trong thùng kéo ra.

“Mau cho nàng ăn vào!” Lão giả đem viên thuốc nhét vào trong tay nam tử, mà tay áo của hắn thì vươn tới, lập tức phong bế mấy đại huyệt trên người thiếu nữ, tiếp theo một tay phát lực, đem độc huyết còn thừa trong cơ thể đẩy ra….

“Sư phụ….” Nam tử nhìn thấy người ngọc trong lòng hôn mê bất tỉnh, khó hiểu hỏi lão giả.

Chỉ thấy lão giả nghe vậy, liền nhấc một tay, nói: “Con đoán không sai, lần này là ta đem dược thay đổi!”

“Sư phụ.” Nghe thấy thế vẻ mặt nam tử vô cùng khiếp sợ, hắn không thể tin nhìn lão giả, con mắt trừng thật to.

“Thiên nhi….” Lão giả quay đầu, nhìn thấy cả người đồ đệ yêu ướt sũng, vẻ mặt trầm trọng nói: “Không phải vi sư nguyện ý, thật sự là bất đắc dĩ nên mới có thể đi hiểm chiêu như vậy.”

“Chẳng lẽ nói…..” Nam tử vội vàng nhìn lão giả, chỉ thấy lão giả gật gật đầu: “Không sai, dược khử độc từ nửa năm trước đã dùng hết rồi, hôm nay là ta căn cứ vào dược tính mà phối…”

“Tại sao có thể như vậy….”

“Haiz! Như thế nào phải?” Lão giả ngồi xổm xuống, tiếp nhận thiếu nữ từ trong tay nam tử, mày không tự giác cau chặt, cơ thể nha đầu sao lại nhẹ như thế!

Khẽ đặt xuống giường, lão giả nhìn khuôn mặt thiếu nữ, cúi đầu nói: “Độc của nha đầu càng ngày càng nặng, còn như vậy nữa ta sợ rằng sẽ không qua khỏi mùa đông sau.”

“Sư phụ! Nhưng mà còn có Tuyết Liên. “

“Chính là bởi vì Tuyết Liên cũng sắp dùng hết rồi, ta mới có thể nói như vậy….” Lão giả thở dài

“Tuyết Liên cũng sắp dùng hết…..” Nam tử quả thực có chút không thể tin vào lỗ tai của mình, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn người ngọc trên giường, vô cùng thống khổ.

“Thiên nhi, qua hai ngày nữa vi sư sẽ xuống núi một chuyến, nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm sẽ quay về, con phải thay vi sư chăm sóc tốt cho nha đầu!”

“Sư phụ muốn đi tìm phương pháp giải độc cho Phiêu Linh sao?”

“Ừhm!” Khẽ gật đầu, lão giả thu hồi tầm mắt, “Không sai, vi sư có một sư huynh, hắn rất thích vân du tứ hải, lần này vi sư xuống núi muốn đi tìm hắn, hắn là cao thủ về phương diện y độc, chỉ có tìm được hắn, nha đầu có lẽ còn có một tia hy vọng…..”

“Sư phụ, người yên tâm đi đi, đồ nhi sẽ chăm sóc tốt cho Phiêu Linh.”

Lão giả nghe vậy đứng dậy gật đầu: “Thiên nhi làm việc thì vi sư yên tâm! Nhớ lấy ngàn vạn lần không thể cho nha đầu một mình xuống núi! Lần này con bé mặc dù may mắn đẩy lui được độc tố, nhưng dù sao vẫn chỉ là miễn cưỡng, kết quả thì vi sư cũng vô pháp đoán trước, khi độc lại phát lần nữa thì mặc cho ai cũng sẽ không có biện pháp, cho nên con nhất định phải xem chừng con bé.”

“Yên tâm đi! Sư phụ, Thiên nhi sẽ không phụ sự phó thác của sư phụ.”

Hồng nhan khuynh sát sáng mờ vô, nhất nhân gian lưu không được! Ngọc Phong chân nhân nhìn thấy thân ảnh suy yếu trên giường, cuối cùng thở dài: “Ai! Vi sư đi ra ngoài trước, đợi nha đầu tỉnh lại, cho nàng ăn cái này!”

“Vâng, sư phụ!” Hai tay liền ôm quyền, nhìn sư phụ rời khỏi, Dạ Ngâm Thiên chậm rãi đi tới trước giường, nhìn khí sắc thiếu nữ đã có chút khôi phục, đưa tay nhẹ nhàng sờ. Chỉ là ngay tại lúc chạm đến, tay hắn đột nhiên dừng lại.

“Lăng ca ca…” Thiếu nữ chu đôi môi đỏ thắm, thì thào nói.

“Phiêu Linh, chẳng lẽ ở trong lòng muội cũng chỉ có một người là Lăng ca ca sao?” Cúi đầu thở dài, Dạ Ngâm Thiên thu hồi tay, thâm tình nhìn người ngọc, “Phiêu Linh, vô luận như thế nào sư huynh cũng sẽ không làm muội tổn thương…..”

Ngày thứ hai dưới chân núi Ngọc Phong.

“Sư phụ, người thật muốn xuống núi? Người đi rồi Phiêu Linh nếu nhớ người làm sao bây giờ ?” Dưới chân núi, thiếu nữ linh động như chim hoàng anh quấn quít lấy một vị lão giả.

“Quỷ nha đầu, con chỉ khéo nói!” Véo yêu một cái lên cái mũi xinh xắn của thiếu nữ, lão giả sủng nịch cười.

“Vốn là như vậy! Sư phụ đi rồi sẽ không có ai chơi cùng với đồ nhi” Thiếu nữ quệt quyệt miệng, vẻ mặt không đồng ý nói.

“Sao lại không có ! Không phải có Thiên nhi sao?”

“Xí! Sư huynh? Huynh ấy chỉ biết liên hợp với Tuyết tỷ tỷ bắt nạt đồ nhi mà thôi! Nếu sư phụ đi, huynh ấy không biết sẽ bắt nạt con bắt nạt thành cái dạng gì đâu!”

“Ai ai ai! Ta nói Nhâm Phiêu Linh, nói chuyện cần phải có lương tâm, xin hỏi Dạ Ngâm Thiên ta ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm như vậy, lại đi bắt nạt một tiểu nha đầu hoàng mao như muội sao?” Đứng kế bên, nam tử nghe có chút không nổi nữa, hắn tiêu sái tiến lên kháng nghị.

“Hừ! Ai biết được!” Thiếu nữ chu miệng.

“Hay! Hay cho Nhâm Phiêu Linh, xem ta lát nữa như thế nào xử lý muội.” Nam tử thấy dáng vẻ thiếu nữ như vậy, hận nghiến răng, hắn lên tiếng cảnh cáo thiếu nữ.

“Sư phụ, người xem! Người xem! Lão nhân gia người còn chưa đi, sư huynh đã bắt đầu ức hiếp con.” Thiếu nữ lôi kéo lão giả tỏ vẻ yếu thế kêu to.

“Được rồi! Nếu Thiên nhi dám ức hiếp con, khi ta trở về con liền nói cho ta biết, ta sẽ thay con trút giận thế nào?” Vỗ vỗ tay thiếu nữ, lão giả ra vẻ vui đùa.

“À!” Từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc lớn, lão giả để vào trong tay thiếu nữ, thấm thía nói: “Này là lượng dược trong nửa năm, nha đầu, vi sư đi rồi con nhất định phải đúng hạn uống thuốc, phải nhớ kỹ, ngàn vạn không thể có sơ suất gì.”

“Sư phụ!” Mạnh mẽ nhào vào lòng lão giả, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phủ đầy giọt châu trong suốt: “Sư phụ, Phiêu Linh sẽ rất nhớ người….”

“Nha đầu ngốc, vi sư rất nhanh sẽ trở về, con ở trên núi phải nghe lời sư huynh….”

Thiếu nữ nghe vậy, cúi đầu không nói, chỉ không ngừng tựa đầu vào trong lòng lão giả. Gio bắc thổi tuyết rơi tán loạn, Ngọc Phong tuyết sơn tương tích li biệt, ba thân ảnh đứng thẳng thật lâu.

Năm đó, Nhâm Phiêu Linh mười lăm tuổi.

Truyện Chữ Hay