Lãnh Tàn Hoan

chương 30: thái tử đại hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba ngày sau, ngày Thái tử đại hôn, khắp chốn mừng vui.

Trong Thừa Khôn cung, hai người toàn thân hỉ bào đỏ thẫm đưa mắt nhìn nhau.

“Phu quân…” Ngồi trên giường, Lam Mộng Nghê e thẹn nhìn nam tử ngồi đối diện bên cạnh bàn, vui sướng khẽ gọi, giấc mộng bao năm cuối cùng cũng thực hiện được, nàng cuối cùng đã trở thành thê tử của Thái tử ca ca! Có thể gả cho người mình thích, việc này đối với một thiếu nữ mười bảy tuổi mà nói, là chuyện hạnh phúc cỡ nào! Tựa như hiện tại, Lam Mộng Nghê xuyên qua rèm che mặt, si mê chăm chú nhìn Tiêu Dục.

Cũng giống thế, bên cạnh bàn, Tiêu Dục cũng nhìn chằm chằm vào thiên hạ trên giường.

Mộng Nghê ngày hôm nay, rất đẹp! Tư thái thướt tha, khuôn mặt tươi sáng xinh đẹp, không chút nào không lộ ra phong thái đệ nhất mỹ nữ kinh thành. Hắn cảm thấy rất vui, dẫu sao nam nhân cũng là loại động vật háo sắc, có thể lấy được đệ nhất mỹ nhân, là điều mỗi một nam tử nằm mơ cũng muốn, huống hồ đệ nhất mỹ nhân này về phương diện chính trị còn có thể giúp hắn! Hắn hẳn nên vui vẻ, nhưng vì sao lúc này trong lòng hắn lại có cảm giác mất mác nồng đậm!

Nhìn thiên hạ xinh đẹp trước mắt, mắt hắn lại hiện lên một bóng dáng thanh tân lúc nào cũng tươi cười linh động, Tiêu Dục nở nụ cười chua xót. Phiêu Linh, chắc lúc này nàng đang ở biên ngoại! Ở bên cạnh a Triệt! Ngay cả hôn lễ của Thái tử ca ca cũng không tới tham gia, chỉ là không đến cũng tốt, không đến cũng tốt…

Nến đỏ khe khẽ chập chờn, nhàn nhạt chiếu vào trên mặt hai người: “Phu quân…” Lam Mộng Nghê khẽ kêu, thẳng làm cho nam tử đang suy tư hồi thần.

Nhìn tân nương tử với hỉ phục đỏ thẫm, phong tình vô hạn, sau cùng Tiêu Dục cúi đầu thở dài, đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường.

“Để nương tử đợi lâu!” Gậy hỉ nhẹ nhàng vén lên khăn voan hoa mỹ, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp hé ra, “Phu quân…” Thanh âm mềm mại xấu hổ khẽ kêu, Lam Mộng Nghê hơi cúi đầu thấp xuống.

Tiêu Dục nắm nhẹ lấy tay nữ tử, hai người chậm rãi đi tới trước bàn, bưng hai chén rượu lên, Tiêu Dục ôn hòa nói với nữ tử: “Đến, uống xong chén rượu giao bôi này, ta và nàng sau này chính là phu thê.”

“Phu quân…” Nghe vậy, Lam Mộng Nghê vô cùng ngượng ngùng, nàng nắm chắc chén rượu, lòng nàng vô vàn hạnh phúc.

Cánh tay giao nhau, ngẩng đầu, một làn chất lỏng lành lạnh chảy vào cổ họng.

Rượu giao bôi, rượu giao bôi, rượu mừng gắn bó suốt đời, thì ra, lại đắng cay đến vậy.

Tiêu Dục vô thanh nở nụ cười, trên khuôn mặt vĩnh viễn ấm áp của hắn dần tản ra ý cười trào phúng. Hóa ra không có được người mình yêu, cảm giác đó, lại cay đắng như vậy.

“Phu quân, muộn rồi! Nên nghỉ ngơi…” Hai gò má Lam Mộng Nghê đỏ bừng, nàng dịu dàng nhắc nhở Tiêu Dục.

Trước khi xuất giá, mẫu thân đã đem hết thảy kinh nghiệm trong chuyện thành thân nói với nàng, mặc dù chưa hề trải qua nhưng nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, đồng thời nàng còn có một chút sợ hãi, nhưng vì yêu nên đã chiến thắng tất cả.

“Đúng vậy, nên nghỉ ngơi…” Cười nhạt nhìn người trong lòng, Tiêu Dục chậm rãi nhắm hai mắt, cúi xuống ôm lấy nàng, ngay khi sa trướng hạ xuống, hắn vung tay áo lên, đem ánh nến trong phòng toàn bộ dập tắt.

Trên giường, hai thân hình khẽ sáp vào nhau, trong lúc triền miên, Tiêu Dục dường như thấy được khuôn mặt mỉm cười động lòng người của Nhâm Phiêu Linh.

Phiêu Linh, nếu như đây là mộng, ta tình nguyện vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại…

Động tác càng lúc càng mạnh, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng nặng, mang theo nồng đậm quyến luyến đối với người trong lòng, tối nay, Tiêu Dục triệt để bị luân hãm…

Trong Bình Phương điện

Bình phi cắn răng, “Tiện nhân, tiện nhân!” Tiện tay đập vỡ bình hoa trên bàn, nàng phát cuồng đập mạnh tay xuống mặt bàn, tay kia không khỏi bóp chặt, khiến từng đốt khớp xương phát ra những tiếng “lách cách”.

“Tỷ tỷ, Lam Mộng Nghê đã cùng Thái tử thành hôn, tỷ lúc này tức giận có ích lợi gì.” Phía sau, thiếu nữ vận y phục vàng nhạt thong thả bước đến, khuôn mặt tươi đẹp làm ra vẻ đau lòng.

“Thu hồi vẻ mặt dối trá kia đi, ta xem liền thấy bực.” Lúc này, Bình phi căm hận nói.

“Dối trá? Tỷ tỷ từ nhỏ không phải vẫn dạy muội như vậy sao? Sao khi đó không nói, bây giờ lại thấy như vậy?” Thiếu nữ nghe vậy nhợt nhạt cười, thần tình kia thật thiên chân vô tà.( ngây thơ)

“Muội ít cười cho ta! Ta không tin, nếu như hôm nay người thành thân chính là Lăng Triệt, muội còn có thể cười được không”

“Tỷ tỷ, sẽ không có ngày như vậy! Thê tử của Triệt ca ca chỉ có thể là Trương Thiến Nhu muội.” Trương Thiến Nhu tự tin cười, sau đó nằm nghiêng trên giường quý phi, bộ dáng rất là tự tin, hài lòng.

Thấy thế, Bình phi khẽ cau đôi mi thanh tú, “Ồ, có phải không? Sao ta lại nghe nói Nhâm Phiêu Linh kia đã đuổi tới biên ngoại! Lấy công phu đeo dính của nàng ta, muội muội không sợ ư?”

“Sợ?” Nghe vậy Trương Thiến Nhu cười khẽ, sau đó cười khanh khách nói “Tỷ tỷ, tỷ quá coi thường Thiến Nhu! Nếu Thiến Nhu ngay cả chút việc nhỏ như thế cũng xử lý không tốt, sao còn xứng là nữ nhi tốt của cha, sao xứng là hảo muội muội của tỷ tỷ?”

“Ồ? Nói như vậy, muội đã có đối sách?” Thấy muội muội như thế, Bình phi cũng thoáng ngồi xuống.

“Đối sách ư? Đương nhiên! Chỉ sợ lúc này đã sớm lên đường.” Trương Thiến Nhu đắc ý che miệng, nét mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.

“Mong là như vậy! Thật không biết vì sao cha lại thay đổi chủ ý, không cho muội gả cho Thái tử, trái lại ủng hộ muội gả cho Lăng Triệt!” Buồn bực lầu bầu, Bình phi hết sức u oán nhìn người trên tháp.

“Việc này tỷ tỷ có điều không biết! Thánh Thượng khâm định Lam Mộng Nghê làm Thái tử phi, đó là chuyện đã định, nếu chúng ta cản trở, vậy sẽ khiến lão ta chú ý, thế thì, không những không đạt được mục đích ngăn cản, trái lại còn có thể làm bại lộ thân phận của chúng ta, vậy thì, chẳng phải là phá tan hết công sức bỏ ra lâu nay sao.”

“Vậy chuyện đó và Lăng Triệt có liên quan gì?” Bình phi khó hiểu hỏi.

Chỉ thấy thiếu nữ nghe vậy, thoáng không vừa lòng nói: “Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ thực sự là suốt ngày ở trong cung, nên đầu óc cũng không còn nữa! Nếu bên Thái tử chúng ta không thể ra tay, vậy nhất định phải lánh đi, tìm một người có thế lực khác. Phóng nhãn khắp triều đình, ngoại trừ Triệt ca ca tay cầm trọng binh, thì tỷ thấy còn ai thích hợp hơn nữa! Tỷ nói xem, cha sẽ bỏ qua cơ hội này sao?”

Bình phi nghe vậy trầm mặc, hành động không ngừng chà sát hai tay lúc này đã bán đứng tâm tình của nàng, “Chắc bây giờ muội rất hài lòng, được gả cho người mình vừa ý! Mà ta thì sao? Ta phải sống trong tẩm cung trầm lặng, lạnh lẽo này, suốt ngày chỉ biết chờ đợi một lão già mục nát đến.”

“Tỷ tỷ, Thánh Thượng vừa mới qua năm mươi, cũng không tính quá già.”

“Cũng không tính quá già.” Nghe vậy, Bình tức giận đứng bật lên, “Muội muội, ta mới hai mươi tuổi! Mà lão, đáng tuổi làm cha, muội còn nói lão không già! Muội có nghĩ tới tình cảnh ta mỗi lần cùng lão hoan ái chưa? Cảm giác kia quả thực nghĩ thôi đã muốn buồn nôn.”

“Tỷ tỷ, tỷ quá kích động rồi đấy.” Trương Thiến Nhu khẽ cau mày, nhắc nhở, sau đó nàng không thoải mái nhìn nữ tử, vị tỷ tỷ này, thực sự là càng ngày càng làm càn, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sớm muộn cũng gặp chuyện không may.

“Tỷ tỷ, hay là tỷ nên cân nhắc đến việc có một đứa con.”

“Đứa con? Muội nghĩ rằng ta không muốn sao?” Sắc mặt Bình phi uể oải nói: “Vào cung đã hơn ba năm, ta đã dùng hết các loại phương pháp, nhưng ai biết, ta vẫn không được…”

“Ra là như vậy!” Trương Thiến Nhu có chút suy nghĩ gật gật đầu, sắc mặt nàng phủ kín một tầng ngưng trọng.

“Ta mặc kệ.” Bỗng nhiên Bình phi hét lớn lên, oán hận nói: “Nếu ta không có được hạnh phúc, ả tiện nhân Lam Mộng Nghê kia cũng đừng hòng có được.”

“Yên tâm đi, tỷ tỷ! Thiến Nhu nhất định sẽ giúp tỷ.” Khi nói những lời ấy, trên mặt thiếu nữ hiện lên một tia âm ngoan.

“Giúp ta? Lần trước muội cũng nói giúp ta, nhưng kết quả ra sao? Không ngờ lại để ả tiện nhân kia thuận lợi lên làm Thái tử phi.”

“Tỷ tỷ, tỷ hãy tin muội! Lần này, Thiến Nhu cam đoan tuyệt đối không có sai sót.”

“Thật ư?”

“Thật!”

“Tốt! Chỉ mong lần này muội đừng làm cho ta thất vọng…” Trên môi Bình phi ứ đọng nụ cười hung ác, hai con mắt lúc này đầy yêu mỹ phảng phất như nàng đã thấy được hình ảnh mà mình chờ đợi đã lâu…

Biên ngoại.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, Lăng Triệt chắp tay đứng ngóng nhìn viễn phương, thần sắc không nhìn ra buồn vui, nhưng không có biểu tình lại càng làm cho người khác lo sợ.

Phía sau hắn, có một thân ảnh đơn bạc xa xa ẩn tại chỗ tối, thân ảnh đó đang nhìn đăm đăm bóng lưng Lăng Triệt, rồi sau đó hai tay của người nọ không khỏi siết chặt.

Lăng ca ca, tim Phiêu Linh rất đau đớn, không vì cái khác, mà chỉ vì Lăng ca ca đau , cho nên Phiêu Linh cũng đau…

Dưới ánh trăng, có hai thân ảnh cô tịch, một người xa xa ngóng nhìn về phía chân trời, một người yêu thương nhìn người phía trước, nhìn một cách si ngốc, bao hàm thâm tình, chỉ là bọn họ không biết, phía sau bọn họ, còn có người thứ ba, nhãn thần người đó đầy phức tạp, bất động dõi theo bóng lưng mảnh khảnh hồi lâu.

Tiết trời thoáng đãng, muốn tìm người biểu đạt tình cảm, làm loại quyết định này, là tịch mịch… gió, thổi bay tóc ba người, trong đêm đen tạo nên một loại ngôn ngữ khó có thể biểu đạt cảm giác.

Truyện Chữ Hay