Sương mù dày đặc lượn lờ khắp núi, làm cho cảnh tượng càng thêm huyền bí, Nhâm Phiêu Linh cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, hai mắt liên tục nhìn quét cây cỏ dưới đất.
“Có rồi!” Khẽ kêu một tiếng, ý bảo Hà Tử Tu bên cạnh im lặng, Nhâm Phiêu Linh rón ra rón rén bước đến một gốc cây thấp lùn phía trước, từ trong túi chậm rãi rút ra một đoạn dây thừng, nhẹ nhàng quấn vào rễ của loại cây thấp lùn ấy.
“Ngươi làm gì vậy?” Phía sau, Hà Tử Tu nhẹ nhàng kéo nàng, nét mặt khó hiểu nhìn nàng hỏi.
“Xuỵt! Nhân sâm sẽ chạy!” Đưa tay đặt nhẹ lên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng, Nhâm Phiêu Linh vô cùng cẩn thận lấy một cái xẻng ra, nhẹ nhàng hướng về phía cái cây bắt đầu khoét.
Đột nhiên, rừng cây chớp động, lao xao sàn sạt, vừa nhìn lại, nhân sâm lúc nãy vẫn còn đang ở trước mặt nay đã không thấy bóng dáng.
“Nó chạy! Nó chạy kìa!” Có lẽ là bị thần sắc chuyên chú của Nhâm Phiêu Linh hấp dẫn, Hà Tử Tu lúc này cũng hết sức chăm chú, mà khi hắn thấy nhân sâm mà bọn họ vất vả phát hiện, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng, lòng hắn rất là gấp gáp!
“Làm sao đây! Làm sao đây! Phiêu Linh, làm sao đây!” Cấp bách nhìn sang thiếu nữ, lúc này Hà Tử Tu không chú ý đến xưng hô của hắn đối với Nhâm Phiêu Linh đã thay đổi, hai mắt chỉ mờ mịt tìm kiếm bốn phía.
“Không sao! Nó chạy không thoát được!” Tự tin cười, Nhâm Phiêu Linh kéo kéo dây thừng trong tay, cười cười nói với hắn: “Có cái này, ngươi chờ xem!”
Chậm rãi thu hồi dây thừng, nhẹ nhàng tiến đến theo phương hướng chỉ thị. Quả nhiên! Tại một chỗ khác trong khu rừng, có một gốc cây nhân sâm trên thân được buộc dây chậm rãi xuất hiện.
“Ta xem ngươi chạy đi dâu!” Nhảy mạnh tới, nhắm ngay rễ cây cho một xẻng. Khi trong tay Nhâm Phiêu Linh đã nắm chặt cây nhân sâm xù xì, thì vô cùng vui vẻ, do đó khuôn mặt nàng không khỏi lộ ra một nụ cười thật tươi: “Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Thiếu nữ hoa chân múa tay vui sướng, hài lòng vừa cười vừa kêu, bên này, Hà Tử Tu lại lẳng lặng trầm mặc.
Nhìn nét mặt thiếu nữ phía trước vui cười xán lạn, khuôn mặt tinh thuần, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, tựa như tiên tử xuất trần không hề có chút nào phòng vệ, Hà Tử Tu nhìn ngắm đến nỗi không phát giác được hắn đã từ từ lún sâu vào. Có lẽ ý thức được bản thân đã thất thố, hắn xoay người ho khan một tiếng, hai chân vô thức bước sang hướng khác.
“Đừng động!” Tiếng hô khẩn cấp chợt vang, chỉ thấy Nhâm Phiêu Linh còn chưa nói xong, cả người Hà Tử Tu đã bị treo ngược lên cao.
“Mau giúp ta xuống!” Giữa không trung, Hà Tử Tu lớn tiếng kêu.
Nhìn hắn luôn luôn tự phụ, lúc này lại chật vật treo trên không trung, Nhâm Phiêu Linh ban đầu vốn còn lo lắng, lúc này vẻ mặt liền không tự giác buông lỏng xuống.
“Ngươi còn cười!” Căm giận liếc mắt trừng Nhâm Phiêu Linh đang cười bên dưới, Hà Tử Tu giận dỗi không mở miệng xin giúp đỡ, mà cố gắng chuyển động cong thân mình lên, rút thanh dao nhỏ từ bên hông, dùng sức chém về phía sợi dây cột ở ngay chân chém.
“Không được chém!” Nhâm Phiêu Linh thấy thế hô to, nhưng Hà Tử Tu vốn đã tức giận nên đâu còn nghe được lời khuyên bảo của nàng, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, ngay sau đó cả người liền thẳng tắp rơi xuống đất.
“Cẩn thận!”
Lúc này, thấy Hà Tử Tu rơi xuống, Nhâm Phiêu Linh ban đầu còn cười, chỉ trong tích tắc, sắc mặt nàng lập tức khẩn trương, nàng mạnh mẽ nhảy lên, đẩy mạnh người hắn ra, tay phải vẽ một đường vòng cung duy dáng trên không trung, liền thấy, một mũi tên dũng mãnh nhẹ nhàng rơi gọn vào tay nàng.
“Nhâm Phiêu Linh!” Hà Tử Tu phẫn nộ rống lên, hắn lăn mình từ trên mặt đất đứng lên, muốn tìm người đẩy hắn tính sổ, lại không ngờ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
“Ngươi–“
Thì ra nàng vì không muốn hắn bị trúng tên nên mới cố sức đẩy hắn ra, tự biết đã trách lầm nàng, Hà Tử Tu ngượng ngùng gãi gãi đầu, khi hắn chuẩn bị nói điều gì đó, phía đối diện, một tiễn xé gió bay vụt ra.
“Cẩn thận!” Bởi vì tiễn là bắn về phía lưng Nhâm Phiêu Linh, Hà Tử Tu lúc này có chút gáp gáp.
Nghe thấy hắn nhắc nhở, Nhâm Phiêu Linh chợt chuyển thân, mũi tên kia liền trượt qua vai trái nàng.
Tuy nói là thuận lợi tránh thoát, nhưng bởi vì trên mũi tên mang theo những vuốt sắc nhọn, cánh tay Nhâm Phiêu Linh vẫn không thể may mắn tránh khỏi bị xước ra. Máu, theo cánh tay của nàng một đường chảy xuống, nhiễm đỏ xiêm y thủy lam.
“Ngươi không sao chứ!” Bên này, Hà Tử Tu vội vàng chạy tới, nhìn thất vết thương vừa dài vừa sâu, lòng hắn không khỏi nổi lên niềm trắc ẩn.
“Không sao!” Để ngăn việc máu tiếp tục chảy, Nhâm Phiêu Linh xé một mảnh xiêm y, đơn giản băng bó vết thương, sau đó nàng mở miệng giải thích: “Cái này có lẽ là người miền núi dùng để đối phó mãnh thú hoặc địch nhân! Trước đem con mồi treo lên, nếu như là động vật, vậy tất nhiên sẽ bị treo, nhưng nếu như là người, sẽ có tiễn phía sau phóng tới, bất quá thường thì tiễn chỉ bắn một lần, ta không nghĩ tới chỗ này lại bắn hai lần!”
“Giỏi thật! Ngươi biết thật đúng là không ít!” Cùng là khen, nhưng đối với lần này, Hà Tử Tu là thật tâm, tuy rằng lời nói ra vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng ngữ khí so với trước đã tốt hơn nhiều.
“Ban nãy thực sự nguy hiểm quá! May mà chỉ quẹt qua vai trái, nếu như bắn tới tim vậy phiền toái có thể to lắm!” Thở ra một hơi, lòng Hà Tử Tu lúc này vẫn còn sợ nói, xem ra lần học hỏi này đã dạy được hắn không ít.
“Không sao cả! Dù có bắn trúng cũng không sao, trái tim của ta sinh trưởng ở bên phải!” Lặng lẽ nói, Nhâm Phiêu Linh ngồi xổm xuống, thản nhiên lượm thảo dược vì ban nãy né tiễn mà rơi xuống.
Hả? Sinh trưởng ở bên phải!
Hà Tử Tu nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng, nhìn dáng vẻ nàng không chút để ý, lòng hắn không khỏi ngạc nhiên. Chuyện khác người như vậy, vì sao nàng có thể nói ra một cách thong dong, thoải mái, lẽ nào nàng không ngại ánh mắt thế nhân nhìn nàng một chút nào sao? Tựa như lúc trước nàng công nhiên cầu hôn A Triệt, không chút để ý đến thế tục lễ giáo.
Hắn thừa nhận, Nhâm Phiêu Linh là nữ tử đặc biệt nhất mà hắn đã gặp. Nàng lớn lên rất đẹp, có thể nói vẻ đẹp của nàng bất đồng với thế tục, thanh tân, phiêu nhiên, bao giờ cũng linh động, nhưng hấp dẫn nhất không phải dung mạo của nàng, mà là sự chấp nhất theo đuổi A Triệt và không hề bận tâm đến ánh nhìn của mọi người.
“Ngươi–buông tay đi! A Triệt bất kể như thế nào cũng sẽ không tiếp nhận ngươi!” Hà Tử Tu kìm lòng không đậu nói ra lời nói từ đáy lòng, chỉ thấy nghe vậy, thân ảnh đang bận rộn của Nhâm Phiêu Linh bỗng khựng lại, nhưng sau đó, nàng vẫn không nói lời nào tiếp tục thu dọn dược thảo.
Hà Tử Tu nhìn chằm chằm vào bóng dáng nàng, đáy lòng tràn đầy nghi hoặc. Rõ ràng biết rõ thái độ của A Triệt, nhưng nàng lại xem như cái gì cũng không biết! Nhâm Phiêu Linh, ngươi rốt cuộc là một người như thế nào?
Đối với A Triệt, Hà Tử Tu trước giờ vẫn luôn hiểu rõ hắn có bao nhiêu chán ghét Nhâm Phiêu Linh! Chính là do khuôn mặt này, đã làm cho mẹ A Triệt vẫn luôn luôn sống dưới cái bóng của một nữ tử khác, cũng bởi vì khuôn mặt này, đã lấy đi hạnh phúc ấu thơ của A Triệt, khiến hắn suốt ngày sống trong nước mắt của mẫu thân! Tuổi còn nhỏ, ngày ngày đối mặt với phụ thân mà hắn tôn kính nhất gây gổ với mẫu thân, trong lòng hắn có thể nào không sinh ra hận ý? Nếu như hắn là A Triệt, sợ rằng sớm đã nhịn không được động thủ bóp chết nàng.
Thu hồi tầm nhìn, Hà Tử Tu vẫn tiếp tục nói: “Ngươi buông tay đi! Người A Triệt thích chính là Mộng Nghê, dù cho qua nửa tháng nữa muội ấy phải cùng Thái tử điện hạ thành thân, người trong lòng A Triệt vĩnh viễn cũng sẽ không là ngươi!”
“Không phải còn chưa đến phút cuối cùng sao? Tất cả còn có thể thay đổi!” Nhâm Phiêu Linh chậm rãi đứng lên, sau khi thu thập tốt tất cả, nâng mắt, nhàn nhạt nói với hắn: “Ngươi nói những điều này ta đều biết, chẳng qua là, hết thảy chưa đến giờ phút sau cùng, không phải sao?”
“Ngươi—“ Hà Tử Tu vô cùng tức giận, hảo tâm nói cho nàng hay, mà nàng lại hồi đáp hắn bằng một câu như thế, điều này có thể nào không khiến một người tâm cao khí ngạo như hắn bực bội chứ?
Mạnh mẽ vung tay áo, phẫn nộ bước đi, Hà Tử Tu vừa đi, vừa dùng chân ra sức giẫm lên cỏ dại trên mặt đất.
“Hà Tử Tu ngươi cẩn thận một chút, ở đây nói không chừng sẽ có bẫy rập!” Phía sau, Nhâm Phiêu Linh với theo nhắc nhở, nhưng Hà Tử Tu chẳng những không nghe, trái lại càng làm trầm trọng thêm, chỉ thấy hắn thoáng cái kéo một nhánh cây chìa ra ven đường, mạnh mẽ bẻ gẫy nó rồi ném xuống đất lấy chân giẫm mạnh lên, “Ta ngược lại muốn nhìn xem nơi này có nhiều bẫy rập tới đâu!”
Hà Tử Tu kiêu ngạo nói, vừa một giậm chân thật mạnh một cái, chỉ thấy dưới chân đất đột nhiên mềm nhũn, tiếp theo hai người liền lọt ùm xuống dưới.
“Rắc–“ Liền nghe tiếng đầu khớp xương bị lêch, vẻ mặt Hà Tử Tu như phát khóc kêu la: “A, chân của ta!”
Dưới hố, Nhâm Phiêu Linh khẽ nhướng mi, vừa ngẩng đầu nhìn lên, vừa kiểm tra thương thế cho Hà Tử Tu: “May quá, khớp xương chỉ bị trật, không có gì hệ trọng!”
Tiếp theo nàng tiện tay mở giỏ trúc, vừa đắp thuốc cho hắn vừa nói: “Cái hố này không sâu, hẳn là bỏ hoang đã lâu, hơn nữa trên hố rõ ràng có người che đậy dấu vết, hẳn là trước khi đào hầm người ta không muốn làm tổn thương đến người khác mà cố ý che lại, chỉ là người đó đã đắp không kỹ lắm!”
Nhâm Phiêu Linh hờ hững nói, từ đầu đến cuối cũng không nói Hà Tử Tu một câu không đúng, điều này làm cho hắn tự biết đuối lý cuối cùng cũng có chút xấu hổ, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài đang bận rộn, thuần thục băng bó trên chân, lòng Hà Tử Tu thoáng hiện lên một cảm giác khác thường nhè nhẹ…