Ngày hôm sau, bên trong phủ Thánh Nguyên tướng quân, một thân ảnh màu thủy lam chậm rãi xuyên qua hành lang dài, một đường đi về phía tây, đi đến trước một hồ nước lớn.
“Phiêu Linh muội xem đây là Trừng hồ! Là nơi ta yêu nhất!” Âm thanh ký ức vang lên trong đầu, thiếu nữ bình tĩnh giương mắt nhìn gơn sóng dao động trên mặt hồ, kết hợp vối tia nắng mặt trời chiếu rọi, hồ nước lúc này đẹp lên một cách lạ thường.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn thích màu thủy lam, không vì cái gì khác, chỉ vì ở chỗ sâu nhất nơi đáy lòng, từng có một nam hài như ánh mặt trời ấm áp, chỉ vào phiến hồ nước màu lam dịu dàng nói với nàng: “Mỗi lần chỉ cần mệt mỏi, không muốn luyện tập, ta đều đến nhìn Trừng hồ này, sau đó trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
Lăng ca ca, Phiêu Linh vẫn nhớ những lời huynh nói, Phiêu Linh phải dũng cảm! Chỉ là vì sao, huynh lại không nhìn Phiêu Linh lấy một lần? Siết thật chặt nắm tay, sâu kín nhìn mặt hồ, tiếp đó thiếu nữ xoay người đi về phía sân tập bắn.
Trên sân tập bắn của Thánh Nguyên phủ, Lăng Triệt tập trung tinh thần, một tiễn rồi lại một tiễn, tiễn tiễn liên tiếp tiến giữa hồng tâm, mồ hôi từ đôi má tuyệt mỹ của hắn chảy xuống, giọt giọt rơi xuống nền đất, Nhâm Phiêu Linh từ phía sau tiến vào liền bắt gặp hình ảnh anh khí mười phần ấy.
“Lăng ca ca…” Khẽ mở làn môi đỏ thắm, Nhâm Phiêu Linh cúi đầu kêu.
Chỉ thấy Lăng Triệt nghe vậy, khuôn mặt lãnh tuấn lộ ra vẻ chán ghét, “Ngươi tới làm gì?“
Lời nói lạnh lùng đấm mạnh vào lòng Nhâm Phiêu Linh, người ở trước mắt kia, không còn là cậu bé lúc trước dịu dàng kêu nàng đừng khóc! Hắn bây giờ, là Thiên Dụ quốc tướng quân, là người mà trong lòng đã có nữ tử khác! Nàng phải nên buông tay, lý trí nói nàng nên buông tay, thế nhưng dù cho thiên địa thay đổi, nước sông cạn kiệt, thâm tình của nàng đối với hắn làm sao có thể nói buông là buông được chứ? Buông không được, nàng buông không được, bắt đầu từ thời khắc nàng động tình, nàng liền nhận định— kiếp này hắn là duy nhất của nàng! Cho nên, nàng, quyết, không, từ bỏ!
Ngẩng đầu, nở nụ cười, Nhâm Phiêu Linh bước thẳng tới: “Lăng ca ca hảo tiễn pháp, tiễn tiễn ngay hồng tâm.”
“Rốt cuộc ngươi tới làm gì?” Lạnh nhạt buông cây cung trong tay, Lăng Triệt không chút nào che giấu sự chán ghét của hắn.
“Lăng ca ca, kỳ thật tiễn pháp của Phiêu Linh cũng rất lợi hại, nếu không chúng ta tỷ thí nhé.” Vừa nói, vừa đưa tay cầm cung, Nhâm Phiêu Linh không nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Triệt, tự ý đưa ra yêu cầu tỷ thí.
“Đồ của bản tướng quân không muốn cho nữ nhân chạm vào.” Lạnh lùng đẩy tay nàng ra, Lăng Triệt cắt ngang lời nàng.
“À, ra là như vậy.” Nhâm Phiêu Linh ngượng ngùng thu hồi tay, miễn cưỡng cười: “Nếu như vậy, lần sau muội sẽ tự mang cung tiễn đến.”
“Bản tướng quân cũng không cùng nữ nhân tỷ thí.” Hừ lạnh, Lăng Triệt quay lưng, xem ra hắn quyết tâm muốn cự tuyệt đến cùng.
“Không sao đâu, dù sao kỹ thuật của Phiêu Linh cũng không tốt lắm, phỏng chừng có đấu cũng thua, vẫn không tỷ thí cho thỏa đáng.” Nhâm Phiêu Linh đánh tiếng giảng hòa, cố gắng duy trì nụ cười.
“Dối trá.”
“Hmm?” Mờ mịt ngẩng đầu, Nhâm Phiêu Linh có chút ngoài ý muốn nhìn Lăng Triệt, hắn nói nàng dối trá? Hắn đang nói nàng dối trá sao? “Lăng ca ca…” Rũ mi mắt, Nhâm Phiêu Linh mạnh mẽ hít vào một hơi, khi ngẩng đầu, nét mặt đã khôi phục nụ cười, “Lăng ca ca, muội tới là có đồ vật muốn chuyển cho huynh.”
Đi lên phía trước, Nhâm Phiêu Linh đem ngọc trâm nhẹ nhàng nhét vào tay hắn, sau đó chậm rãi lui ra phía sau nói: “Đây là Mộng Nghê tỷ tỷ nhờ Phiêu Linh chuyển cho huynh! Lăng ca ca, có câu này Phiêu Linh nói huynh sẽ tức giận, nhưng Phiêu Linh vẫn muốn nói, nếu Mộng Nghê tỷ tỷ đã là Thái tử phi mà Thánh Thượng khâm định, vậy xin Lăng ca ca hãy buông tay đi.”
“Chuyện của ta còn không tới phiên ngươi quản.”
Quả nhiên!
Lời nói lạnh buốt làm toàn thân Nhâm Phiêu Linh lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn không để ý: “Mộng Nghê tỷ tỷ trong lòng chỉ có Thái tử ca ca, căn bản không có vị trí cho Lăng ca ca–“
“Cút!” Lời người ngọc còn chưa nói xong, Lăng Triệt đã mạnh mẽ xoay người, sắc mặt hắn giận dữ nhìn Nhâm Phiêu Linh, thái độ cực kỳ ác liệt.
“Lăng ca ca…” Nhâm Phiêu Linh yên lặng, kết quả như vậy nàng sớm đã dự đoán được, chỉ là một mực lừa mình dối người mà thôi. Chậm rãi xoay người, nàng bước từng bước đi ra ngoài, đối diện có một gia đinh cũng đang đi tới, gia đinh nọ trượt qua người nàng, đi thẳng về phía Lăng Triệt.
“Đứng lại!” Bỗng một tiếng quát lạnh vang lên, khiến Nhâm Phiêu Linh chấn động đứng đơ tại chỗ.
“Lăng ca ca?” Nhâm Phiêu Linh quay đầu lại, khó hiểu, nhìn thấy Lăng Triệt thịnh nộ, không biết vì sao trong lòng nàng lại có một tia khiếp ý.
“Nói! Ngươi đã làm gì với Mộng Nghê?” Lăng Triệt tiến lên, hung hắng bắt lấy nàng, phẫn nộ nói.
“Huynh đang nói gì, Lăng ca ca? Phiêu Linh không rõ.” Nhâm Phiêu Linh cố gắng vũng vẫy, giật giật cổ tay, nhưng đành bất đắc dĩ, sức lực Lăng Triệt rất lớn.
“Ngươi không rõ?” Hừ lạnh một tiếng, Lăng Triệt giơ ngọc trâm tới trước mặt nàng. “Ngươi không phải nói đây là Mộng Nghê nhờ ngươi chuyển cho ta sao? Thì phải là nói tối hôm qua hai người vẫn đều ở cùng một chỗ! Ta đây xin hỏi, vì sao Mộng Nghê từ sau khi gặp ngươi, trở về liền lập tức trúng độc.”
“Mộng Nghê tỷ tỷ trúng độc?” Nhâm Phiêu Linh kinh hô, không thể tin được trừng to mắt nhìn Lăng Triệt.
“Hừ! Đừng nói với ta ngươi không biết!”
“Muội đương nhiên không biết–“ Nhâm Phiêu Linh lên tiếng, nhưng nàng nói được một nửa đột nhiên dừng lại, “Lăng ca ca, huynh hoài nghi là muội….”
“Ta nghĩ không ra còn có người khác.” Lăng Triệt lạnh lùng nói, hắn nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn vạch trần vẻ mặt giả vờ đáng thương của nàng.
“Sao có thể là muội? Muội sao có thể làm hại Mộng Nghê tỷ tỷ…” Nhâm Phiêu Linh yếu ớt giải thích, trong lòng nàng rất khó chịu, Lăng ca ca, thì ra huynh lại nghĩ Phiêu Linh như vậy….
“Ít giả bộ cho ta! Đừng cho là ta không biết, ngày ấy khi ngươi đẩy lùi Giang Vân Phi, dùng chính là độc dược.”
“Kia không phải độc dược, cái kia chính là dược làm cho công lực tạm mất mà thôi.” Nhâm Phiêu Linh vội vàng giải thích, muốn cho Lăng Triệt tin tưởng, chỉ là, Lăng Triệt lại ngay cả một câu cũng nghe không vào. Hắn dùng sức một cái, kéo mạnh Nhâm Phiêu Linh lại trước ngực, tiếp theo vô cùng hàn lãnh nói với nàng: “Ngươi tốt nhất cầu nguyện Mộng Nghê bình an, bằng không–“ Hung hăng đẩy mạnh nàng ra, ném mạnh ngọc trâm trong tay xuống, Lăng Triệt cầm lấy áo choàng, không quay đầu lại chạy ra ngoài cửa.
Nhìn bóng dáng hắn vội vàng, Nhâm Phiêu Linh nhếch môi không nói được lời nào, “Phiêu Linh phải dũng cảm! Phiêu Linh phải dũng cảm!” Trong đầu vẫn lặp đi lặp lại những lời Lăng Triệt từng nói, cuối cùng nàng nhắm mắt lại, lặng lẽ đi về phía trước, khom lưng nhặt lấy ngọc trâm đã bị gãy thành hai đoạn, thật cẩn thận nhét vào trong lòng….
Bầu không khí trong Bình phương điện vô cùng vui vẻ, Bình phi một tay chống đầu, tay kia tao nhã giơ chén rượu nhìn Trương Thiến Nhu bên cạnh nói: “Ta muốn nhìn Lam Mộng Nghê kia lần này còn như thế nào chạy khỏi cái chết.”
Vừa nghe lời ấy, Trương Thiến Nhu vội vàng nhìn bốn phía, sau đó cố ý hạ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói nhỏ chút! Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Sợ cái gì! Ở Bình Phương điện này,Trương Thiến Bình ta muốn nói như thế nào liền nói như thế ấy, ta xem ai quản!”
“Phải phải phải! Tỷ tỷ muốn nói như thế nào thì nói thế ấy! Chỉ là chớ có phá hủy kế hoạch của phụ thân!” Trương Thiến Nhu thấy thế vội vàng nhắc nhở.
Nhắc tới phụ thân, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Bình phi không khỏi chùn xuống, “Phụ thân! Phụ thân! Nếu không phải vì phụ thân, sao ta lại gả cho một lão già.”
“Tỷ tỷ! Không thể bôi nhọ Hoàng Thượng như thế!” Trương Thiến Nhu nghe vậy sắc mặt đại biến, nàng vội vàng tiến lên che miệng Bình phi.
Dùng sức giãy khỏi ràng buộc của nàng, Bình phi cáu kỉnh nói: “Yên tâm đi! Nơi này đều là người của ta.”
“Tỷ tỷ, nhỏ không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn! Phụ thân vẫn luôn dạy chúng ta như thế.”
“Ta đương nhiên biết! Nếu không như thế, ta sao có thể bỏ qua Tiêu Dục, an an phận phận ở tại Bình Phương điện mà lãng phí tuổi thanh xuân.” Bình phi u oán nhìn muội muội, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng. Bỗng nhiên nàng như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt âm ngoan nói: “Cái ả tiện nhân Lam Mộng Nghê đó, dám vọng tưởng vị trí Thái tử phi! Lần trước tiết lộ hành tung của nó cho Giang Vân Phi, kết quả nó thoát được! Lần này, ta nhất định phải trí nó vào chỗ chết”
“Yên tâm đi, tỷ tỷ! Muội lần này hạ chính là phệ hồn tán, đảm bảo ả sẽ đi đời nhà ma! Hơn nữa muội còn phái người chung quanh tung tin vịt là Nhâm Phiêu Linh hạ độc, tin tưởng chuyện này sẽ không tra được đến chúng ta.” Trương Thiến Nhu nói xong, thâm ý nhìn Bình phi, bộ dáng kia hoàn toàn không giống với một thiếu nữ mới vừa tròn mười lăm tuổi.
“Làm tốt lắm, muội muội! Thánh Thượng nghĩ muốn tuyển Lam Mộng Nghê làm Thái tử phi, củng cố địa vị Thái tử ở trong triều, chúng ta liền cố tình không cho lão thực hiện được! Chỉ cần Lam Mộng Nghê chết, Nhâm Phiêu Linh bị định tội, vị trí Thái tử phi không ngoài muội muội thì còn có thể là ai! Muội muội về sau sẽ là hoàng hậu, toàn bộ Thiên Dụ quốc liền rơi vào trong tay Trương gia chúng ta.” Bình phi hưng phấn nói, hoàn toàn đắm chìm trong kế hoạch của nàng ta. Vứt bỏ tình cảm của bản thân, trong lòng nàng thứ duy nhất còn lại cũng chỉ có quyền thế!
“Tỷ tỷ, muội…..” Nhìn thấy Bình phi như vậy, Trương Thiến Nhu có chút do dự, nàng muốn nói lại thôi, lời đã đến bên miệng lại như thế nào cũng không thốt lên được.
“Thiến Nhu, ta biết, muội thích Lăng Triệt.” Bình phi bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, tiếp theo nàng nhìn chằm chằm vào muội muội, gằn từng tiếng: “Thế nhưng Thiến Nhu à, muội phải biết rằng, một khi nữ nhân có tình, thì nhất định sẽ mềm lòng! Cũng như ta lúc trước buông tha Thái tử, bất luận luyến tiếc như thế nào, đều phải buông suy nghĩ trong lòng! Đây là số mệnh của chúng ta.”
“Muội biết, tỷ tỷ….” Cúi đầu, Trương Thiến Nhu khó nén đau lòng, thân là nữ nhân của Trương gia, có một số thứ, nàng không thể không buông………