Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

chương 570: 570: ồn ào ở khách sạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần này tập đoàn Sunny tổ chức buổi trình diễn thời trang vô cùng thành công, được coi như kết thúc vô cùng viên mãn, dưới ánh đèn, Tô Hi Nhiễm mặc bộ váy trắng dài, đi tới trên đài, giờ phút này, cô ta cảm thấy đây là thứ mình rất đáng có được.

"Cô Nhiễm, tác phẩm lần này của cô được nghĩ ra như thế nào vậy?" Phóng viên dò hỏi.

Tô Hi Nhiễm cười nhẹ: "Nơi bắt nguồn linh cảm của mỗi người đều không giống nhau, còn tôi lại thích loại linh cảm bộc phát ra trong chốc lát ấy."

"Vậy tác phẩm này của cô Nhiễm, không biết tác phẩm có ý nghĩa đặc biệt gì không?"

"Nó được sáng tạo ra như vậy, không phải cái này đã trở thành một điểm đặc biệt rồi sao?" Tô Hi Nhiễm quay đầu, khuôn mặt tươi cười vô cùng đúng mực.

Những phóng viên kia không có đạt được câu trả lời như ý thì liếc nhẹ nhau, sau đó có một nhà báo khác tiến lên hỏi:

"Nghe nói trong lần hợp tác này, còn có một người nữa, không biết vì sao người kia lại không có mặt vậy?"

Sắc mặt của Tô Hi Nhiễm lập tức trắng bệch, cô ta siết chặt tay mình nói: "Làm sao mà tôi biết được, có lẽ, là bởi vì tôi quá xuất sắc ấy."

Sau khi buổi trình diễn kết thúc, Tô Hi Nhiễm xách theo váy của mình đi tìm Tề Minh: "Tổng giám đốc Minh, tối ngày hôm nay anh có rảnh không? Tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm được chứ?"

Tề Minh nhìn chằm chằm cô ta một hồi, cuối cùng cười nói: "Được, chỉ là sao tôi có thể để cô Nhiễm mời cơm cơ chứ, nếu phải mời thì tôi mời mới đúng, lần này cô Nhiễm là người có công lớn nhất, muốn ăn cái gì thì cứ gọi tùy tiện nha."

Ở bên cạnh, thư ký Hân nghe vậy thì há to miệng nói: "Tổng giám đốc Minh, không phải anh không thích dùng cơm với người xa lạ sao?"

Tề Minh đưa hai tay cắm vào trong túi quần, nói: "Cô Nhiễm đây sao có thể coi là người xa lạ cơ chứ."

Tô Hi Nhiễm nghe anh ta nói câu này, thì cúi đầu xuống hé miệng hơi cười, nhưng thật ra trong lòng cô ta đã cười tươi tới mức không ngậm miệng lại được rồi.

Cô ta biết ngay là mình có đủ yếu tố hấp dẫn tới Tề Minh mà.

Lâm Ngọc Yên nhìn cái buổi trình diễn thời trang kia xong thì tức giận không thôi, thậm chí còn quét sạch chén đĩa xuống đất, tiếng chén đĩa rơi xuống đất vang lên từng âm thanh thật chói tai.

"Con đàn bà kia làm mình tức chết thật mà!"

Dương Tuệ Hà đi tới: "Sao vậy? Tại sao lại nổi giận thế?"

"Cái đồ phế vật Tô Hi Nhiễm kia kìa!"

Dương Tuệ Hà không biết cô ta đang giận cái gì, đành phải cầm chổi tới quét dọn.

Ngày thứ hai, Tô Hi Nhiễm tỉnh lại trong một phòng khách sạn, cô ta vuốt vuốt đầu mình, có hơi mơ màng.

"Đây là đâu vậy?" Cô ta nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy có hơi lạ lẫm.

Sau đó trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm qua cô ta và Tổng giám đốc Minh đi ăn cơm, sau đó uống quá nhiều và những chuyện xảy ra sau đó cô ta không có chút ấn tượng nào hết.

Cô ta tức giận nện vào trên giường một cái: "Ngày hôm qua là cơ hội tốt như vậy, sao mình lại uống say? Sớm có chuyện gì xảy ra không phải đã tốt hơn rồi sao?"

Nhưng mà cô ta còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe được một loạt tiếng gõ cửa dồn dập.

Gõ rất lâu mà không có ai phản ứng, Kim Ngọc Hân nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh rồi quát lớn: "Đưa thẻ phòng cho tôi!"

Nhân viên phục vụ đưa thẻ phòng tới, sau đó cửa rất nhanh đã được mở ra.

Kim Ngọc Hân mở cửa ra, nổi giận đùng đùng đi vào nhìn thấy Tô Hi Nhiễm đang ngủ trên giường thì trong mắt lập tức dâng lên lửa giận.

Cô ta đi tới, trực tiếp tát một bạt tai vào mặt Tô Hi Nhiễm: "Cái đồ hèn hạ, cô, tối hôm qua cô và tổng giám đốc Minh đã làm cái gì hả?"

Tô Hi Nhiễm bị đánh trực tiếp xoay một vòng, cô ta che mặt của mình lại, quay đầu hỏi ngược lại: "Cô nói ai là hèn hạ, người nào hả?"

"Nói cô đó, thế thì sao hả? Cô là cái đồ hồ ly tinh, tôi đã nói từ trước với cô, không nên đánh chủ ý lên người tổng giám đốc Minh, cô lại coi lời nói của tôi như gió thoảng qua tai!" Kim Ngọc Hân vô cùng mất khống chế mà nói.

Hôm qua biết được Tô Hi Nhiễm và Tề Minh ở trong khách sạn một đêm, cô ta quá tức giận nên trực tiếp chạy tới đây, vừa tới nơi này thì đã thấy cái người phụ nữ hèn hạ này đúng là đang ở đây thật.

Sau khi nghe xong, Tô Hi Nhiễm cười mỉa mai: "Vậy thì sao chứ? Cô không biết rằng tổng giám đốc Minh đã dịu dàng thế nào với tôi vào ngày hôm qua đâu, anh ấy còn nói sẽ lấy tôi...!

Kim Ngọc Hân căn bản là nghe không nổi nữa, trực tiếp tóm tóc của cô ta, hai người đánh lộn với nhau trên giường.

"Cô làm cái gì vậy hả? Cô là đồ đàn bà đanh đá, cô mau buông tôi ra!"

"Nhìn thử hôm nay tôi có dạy bảo cô thật tốt được không?"

Nhân viên phục vụ nhìn thấy một màn này thì vội vàng gọi điện thoại cho bảo vệ lên, cuoiod cùng hai người đều bị đuổi ra bên ngoài.

Hai người các cô đều tóc tai lộn xộn không nỡ nhìn, nhìn nhau một lúc thì lại muốn đánh nhau.

"Cô chờ đó cho tôi, hứ!" Kim Ngọc Hân phun ra một ngụm nước bọt, sau đó đi tới hướng công ty.

Tô Hi Nhiễm lè lưỡi với bóng lưng của cô ta nói: "Chờ thì chờ, tôi sợ hãi cô quá nha!"

Kim Ngọc Hân vội vã chạy tới công ty, trên mặt còn có một số vết cào cấu, tức giận nhưng vẫn vội vàng dùng phấn lót phủ lên, nhưng dù có che thì vẫn sẽ nhận ra một chút dấu vết.

"Cái con đàn bà xấu xa kia, dám cào mặt tôi!"

Nhìn chính mình trong gương trang điểm, căn bản không có chú ý tới phía trước đường đi.

"Thư ký Hân còn đi tới trước nữa thì sẽ đụng thang máy đấy!" Bà cụ Tề đặt hai tay trước bụng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Kim Ngọc Hân nghe giọng nói của bà cụ Tề thì lập tức dẹp gương vào trong.

"Bà chủ, sao hôm nay bà lại tới vậy ạ?" Giọng điệu của Kim Ngọc Hân vô cùng cung kính.

Bà cụ Tề hít sâu một hơi: "Lúc đầu tôi còn tưởng, cô bên cạnh Tề Minh chính là một con hồ ly tinh, nhưng xem ra là tôi nghĩ sai rồi."

Kim Ngọc Hân sửng sốt một hồi, không nghĩ tới bà cụ Tề đã biết chuyện nhanh như vậy.

Chỉ là như vậy cũng tốt, cứ để bà cụ Tề đi thu thập con đàn bà hèn hạ kia đi, người này mà đi thu thập còn tốt không biết bao nhiêu lần so với mình.

"Bà chủ, sao bà có thể nói tôi như vậy chứ, tôi luôn luôn trung thành tuyệt đối với sếp, không hề có ý nghĩ gì khác cả, chỉ là những người phụ nữ khác thì tôi thật sự không đảm bảo được."

Bà cụ Tề nghe cô ta nói như vậy thì lộ ra nụ cười giễu cợt: "Thư ký Hân có ý gì thì trong lòng tôi hiểu rất rõ đấy, chỉ là tôi không có cơ hội ra tay thôi."

Nói xong câu đó, thang máy cũng vừa đến.

Bà cụ Tề đi vào trước, sau đó đưa tay ngăn cản cô ta lại: "Cô đi chuyến sau đi, tôi cũng không muốn đi cùng với cô!"

Hai tay Kim Ngọc Hân nắm lại thật chặt, nhưng vẫn cười nói vô cùng đúng mực: "Tôi đã biết rồi thưa bà chủ, bà cứ lên đó trước đi ạ!"

Bà cụ lập tức nhấn nút thang máy, sau đó thang máy từ từ đóng cửa lại.

Tề Minh vuốt đồ vật trong tay mình, sắc mặt hơi nghiêm nghị.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa: "Minh à, con ở bên trong à?"

Tề Minh hốt hoảng bỏ đồ vật trong tay vào trên giá sách, sau đó đứng lên đi ra mở cửa.

Nhìn thấy người bên ngoài, anh ta lập tức bước lên đỡ lấy: "Bà nội, sao bà lại tới đây?"

"Sao bà không tới được chứ, bà tới xem cháu trai mình cũng không được à?"

Tề Minh nở nụ cười: "Đương nhiên có thể nha, chỉ là cháu sợ bà tới đây còn vì chuyện gì khác đúng không?"

Anh ta hiểu rất rõ bà, chỉ cần bên cạnh anh ta có chút gió thổi cỏ lay thì bà lập tức tới.

Bà cụ Tề cầm tay Tề minh, vẻ mặt hiền hòa nói: "Vậy cháu còn muốn giấu diếm bà tới bao giờ đây? Cháu có cô gái mình thích cũng không nói với bà nội, sao vậy? Sợ bà nội bắt nạt cô ấy à?"

Tề Minh nghe vậy thì hơi bất đắc dĩ hỏi: "Bà nội, bà đang nói cái gì vậy?".

Truyện Chữ Hay