Lãnh Quân Dạ Thiếp

chương 65

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Khiếu Dương ra lệnh một tiếng, hai người nam nhân có chút do dự họ không dám làm ra chuyện như vậy.

Trước kia tuy từng uy bức phạm nhân, bọn họ không chút do dự đổ vào, nhưng đối mặt với một phụ nữ yếu đuối, lại còn là thiếp của vương gia, có chút không đành lòng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lăng Khiếu Dương, tựa hồ muốn giết người, họ lại không dám nhiều lời.

Hai người sau khi do dự cuối cùng cũng lật đổ thùng, những thứ côn trùng đó rơi vào nước phát ra thứ âm thanh xé gió.

Hữu Hi hoảng sợ nhìn chúng, thứ côn trùng ấy đã đổ vào nước.

Lăng Khiếu Dương vẻ mặt xanh mét đứng yên, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hữu Hi cùng tiếng thét chói tai vang lên.

Hắn không có gì là không dám làm, cũng không có chút nhân từ, hắn chính là ma quỷ ở điện ngục.

Hai người nam nhân saua khi chấp hành lệnh của Lăng Khiếu Dương lui về sau, cau mày nhìn Hữu Hi có chút sốt ruột.

Hủy phu nhân này, miệng sao lại cứng như thế, chỉ cần cầu xin vương gia nói không chừng sẽ được thả ra.

Họ không dám khẳng định, vì tâm tình vương gia rất khó đoán, Vì vương gia đối phu nhân trước đây rất dung túng, nhưng bây giờ lại giống như đang dọa người.

Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi nhất quyết không cầu xin, hai tay hắn gắt gao nắm lại, không biết là hận, tức giận, hay khẩn trương.

Sắc mặt Hữu Hi không còn chút máu, đôi mắt hoảng sợ, trái tim run rẩy không thở nổi.

Rắn, côn trùng, chuột bơi trong nước, truy đuổi nhau.

Hữu Hi cau mày, vẻ mặt thống khổ, trên trán đổ mồ hôi không biết vì nguyên nhân gì.

Lăng Khiếu Dương hừ lạnh “miệng quả nhiên rất chặt, xem ngươi có thể chịu đựng bao lâu”

Hữu Hi cau mày, sắc môi trắng bệch, bụng đau đớn, lung tung nghĩ chẳng lẽ nàng bị cắn, hay có thứ côn trùng gì đó chui vào.

Toàn thân đau đớn, từng thớ thịt trên cơ thể cũng đau theo, thân thể không nhịn được run lên, rên rĩ: “Đau, đau qua!”

Lăng Khiếu Dương nhướng mày, lãnh khốc vô tình nói: “Muốn bổn vương đồng tình với ngươi sao, đây chỉ là trừng phạt, nếu như cầu xin ta có thể tạm thời tha cho ngươi”

Hữu Hi thống khổ nhắm hai mắt lại, thên thể không hiểu tại sao lại đau đớn đến như vậy, nàng ra sức giãy dụa nước bắn lên.

Đau, đau quá, mỗi lúc càng đau hơn giống như bị hành hạ, nàng rốt cuộc làm sao vậy?

Phụ nữ đáng chết, Lăng Khiếu Dương nhìn ánh mắt tràn ngập đau đớn của Hữu Hi trong lòng nóng như lửa đốt, nhìn bộ dạng thống khổ đó hắn rất mong Hữu Hi cầu xin hắn tha thứ.

Nhưng, đáng chết, chẳng lẽ nàng không biết cầu xin sao!

Hai người thuộc hạ, một người trong họ nhìn bộ dạng Hữu Hi như vậy có chút không đành lòng mở miệng nói: “Vương gia, hình như nàngbị gì đó, có nên kéo lên một chút không, nếu cứ để như vậy sợ sẽ xảy ra chuyện”

“Cởi ra, bổn vương muốn xem nàng đang diễn trò gì”- Lăng Khiếu Dương ngay lập tức ra lệnh, nhưng trên miệng vẫn tỏ ra đanh théo.

Hai người nam nhân né tránh bọn côn trùng, nhảy xuống nước, đem cả người Hữu Hi thả ra rồi kéo lên bậc thang.

Cả người Hữu Hi ướt đẫm co quắp lại, sắc mặt trắng bệch, tay ôm lấy bụng không ngừng kêu lên đau đớn.

Nhưng có điểm gì đó rất kì lạ, bọn xà trùng vẫn chưa kịp đi tới nàng làm sao có thể…

Đôi mắt Lăng Khiếu Dương quan sát Hữu Hi, thì nhìn thấy ở dưới có máu tươi chảy ra, cùng nước thấm đỏ lớp áo.

Hữu Hi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương, môi trắng bệch, run rẩy nói: “Lăng Khiếu Dương, ta hận ngươi, vĩnh viễn!”

Lời nói dứt khoát, làm cho trái tim Lăng Khiếu Dương co lại không thể thở nổi, tay siết chặt.

Sao lại có máu chảy ra, vẻ mặt đau đớn, nàng làm sao vậy?

Hữu Hi ngừng run rẩy, cũng không kêu đau, nằm yên không nhúc nhích giống như chết rồi.

Trái tim Lăng Khiếu Dương run rẩy, không biết là bởi vì nghe thấy lời nói tràn đầy hận thù của Hữu Hi hay vì nhìn thấy máu từ cơ thể nàng chảy ra.

Hắn ôm lấy thân thể Hữu Hi, xông ra ngoài.

Mặc dù là đang trừng phạt người khác, nhưng cũng chính là đang tự hành hạ trừng phạt chính mình.

Hữu Hi nằm trên giường của Lăng Khiếu Dương ở Nghĩa Hằng Lâu, sắc mặt tái nhợt không còn huyết sắc.

Nỗi sợ hãi vẫn y như cũ hiện trên mặt nàng, không chịu biến mất, có thể thấy được nàng rất sợ hãi nhưng lại nhất quyết không cầu xin tha thứ, thật không biết loại phụ nữ có vẻ yếu đuối nhưng lại quật cường đến từ đâu.

Bên giường là lão thái y, vẻ mặt chăm chú bắt mạch Hữu Hi, hai bên còn có nha hoàn chăm sóc.

Lăng Khiếu Dương bất an đứng ở đó, lòng bàn tay túa ra mồ hôi, trái tim rối loại, không biết tại sao mình lại như vậy.

Thái Y châm cứu cho Hữu Hi, tạm thời có dấu hiệu máu ngừng chảy, lúc này mới đứng dậy.

Thái y còn chưa kịp mở miệng, Lăng Khiếu Dương đã lo lắng hỏi trước: “Nàng làm sao vậy?”

Thái y vội vàng đáp: “Chúc mừng Vương gia, phu nhân đã có tin vui rồi!”

Có tin vui!.

Ba chữ, giống như sấm sét giáng vào đầu Lăng Khiếu Dương, trong nhất thời hắn không có chút phản ứng.

Vui mừng quá độ? Hay là khiếp sợ quá độ?

Thái y nhìn thấy Lăng Khiếu Dương không nói gì, lại tiếp tục nói: “Phu nhân chẳng qua bị kinh hãi quá độ, ảnh hưởng đến thai nhi, gây động thai, nếu muốn thai nhi có thể khóe thì đừng để phu nhân bị kích thích, tránh để tâm tình bị kích động”.

Thân thể Lăng Khiếu Dương vẫn đứng đó bất động, toàn thân cứng ngắc.

Người phụ nữ mà hắn hận đã có hài tử.

Nữ nhân hắn hận sinh con nối dõi cho hắn.

Nhưng hắn lại đem nàng nhốt vào thủy lao, dùng hình phạt tàn khốc nhất đối đãi với nàng, làm nàng thiếu chút nữa đã hư thai.

Trái tim bị xé rách đau đớn, trái tim thở không thông như muốn bùng nổ nứt toát ra.

Hắn hối hận sao? Trong lòng hắn có đau không?

Không, không phải!

Hắn chỉ vì hài tử sắp ra đời mà lo lắng, tất cả vì cốt nhục, mặc dù con của tiện thiếp, nhưng là cốt huyết của hắn.

Nhưng trái tim lại co thắt đau đớn, không biết là vì sao, tâm trí rơi vào trạng thái mê mang, tìm không được đáp án chính xác, có lẽ hắn đang trốn tránh, thật sự đáp án đã rất rõ ràng.

Thái y sau khi cấp thuốc lui ra sau, cùng Lưu An đi lấy thuốc về nấu.

Lăng Khiếu Dương cứng ngắc đứng ở đó, lòng tràn đầy phiền muộn, nôn nóng cùng bất an, đôi mắt đen chưa bao giờ lộ rõ thần sắc phức tạp đến vậy, ngóng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hữu Hi, sau đó đi đến bên cạnh.

Đột nhiên, Lăng Khiếu Dương như sợ cái gì đó, thân thể cao lớn lui về sau, vẻ mặt bối rối: “Chăm sóc nàng thật tốt, có nghe không?- Hắn lớn tiếng phân phó một câu, giống như trốn chạy xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài không khí trong lành nhưng hắn không cách nào hít thở nổi.

….

Hữu Hi tỉnh dậy, trời đã sáng, nàng bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh.

Đầu óc đều là hình ảnh của bọn xà trùng muốn chui vào cơ thể gặm cắn nàng, muốn xé nát nàng ra.

Tầm mắt bị che đi bởi một đỉnh giường rất quen thuộc.

Không có nước, không có trùng độc, không có bọn sinh vậy gớm ghiếc đó.

Nơi này là chỗ ở của Lăng Khiếu Dương, nàng đã rời khỏi thủy lao rồi sao?

Nàng còn nhớ rất rõ, lúc ở trong nước rất đau đớn cùng sợ hãi, nhưng Lăng Khiếu Dương vô tình không quan tâm đến.

Nàng không chết, cứ ngỡ rằng sẽ bị những thứ côn trùng đó cắn đến chết còn không cũng sẽ bị dọa đứng tim mà chết, thật sự lá gan của nàng rất nhỏ.

Không biết là nên mừng vì đã may mắn không chết, hay nên cảm thấy đau khổ vì mình còn sống tiếp tục chịu hành hạ.

Nàng nhỡ rõ bụng mình rất đau, sau đó có ai đó đã đem nàng ra khỏi nước, chuyện tiếp đó thì không biết gì cả.

“Tỉnh rồi sao!”- Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Hữu Hi hoảng loạn quay đầu lại, đã thấy Lăng Khiếu Dương ngồi đối diện bên cạnh bàn.

Hắn đứng dậy, trong tay bưng một cái chén, không biết bên trong đựng gì đi về phía nàng.

Trong mắt Hữu Hi chỉ có hận, sợ, kháng cự!

Thân thể cao lớn của hắn ngồi bên cạnh nàng, không gian trên giường như bị thu hẹp.

Hữu Hi chống tay xuống muốn ngồi dậy rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy nam nhân đáng hận này.

Nhưng do đau đớn, nàng cố sức đứng dậy, bụng vẫn còn đau âm ỉ, Lăng Khiếu Dương đỡ lấy nàng.

Hữu Hi thuận lợi ngồi dậy, không chút do dự xốc chăn mền lên, đi xuống đất, nhưng Lăng Khiếu Dương ngăn trở nàng.

“Ngươi muốn đi đâu”- Đôi mắt đen thẫm âm trầm, khẩu khí có chút bực mình

Mắng hắn sao, Hữu Hi không muốn nhiều lời, huống chi trả lời một vấn đề nhàm chán đến thế này, Hữu Hi chỉ dụng ánh mắt thống hận mang theo sự chán ghét nhìn hắn.

“Uống thuốc!”- Lăng Khiếu Dương đem thuốc để ngay trước mặt nàng, tay kia nắm lấy huyện tử của nàng, làm nàng không cách nào nhúc nhích.

Chén thuốc kề sát bên môi, Hữu Hi quay đầu đi chỗ khác.

“Không uống? Ngươi sợ ta độc chết ngươi sao? Lúc này lại trở nên sợ chết đến vậy ư?”- Lăng Khiếu Dương chế giễu Hữu Hi, trong lòng chỉ mong Hữu Hi uống xong chén thuốc.

Hữu Hi quay đầu lại, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, nói với hắn cũng chẳng làm gì.

Trầm mặc không nói

Lăng Khiếu Dương híp mắt lại, nói vào bên tai uy hiếp nàng: “Không uống sao? Ta không ngại thân giúp ngươi đâu”

“Ta uống”- Hữu Hi đồng ý, nàng không muốn cái miệng hôi thúi ác độc của hắn chạm vào, nàng cầm lấy, uống một hơi.

Độc cũng được, hay gì cũng được, chẳng sao cả, còn gì có thể so sánh với hắn với bọn xà trừng chứ.

“Tốt lắm, mau nằm xuống nghỉ ngơi”- Hắn bá đạo vô lý ra lệnh.

Hữu Hi tức giận nhìn Lăng Khiếu Dương, trong thầm mắng hắn, hắn lại nói: “Uống nhanh lên”.

Lăng Khiếu Dương cầm lấy chén thuốc trong tay Hữu Hi, nhưng nàng lại ném chén thuốc xuống đất khiến nó nát vụn.

Lăng Khiếu Dương tức giận đứng dậy, phụ nữ đáng chết rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nàng rốt cuộc muốn làm cái gì thì cũng đừng nên chọc giận hắn.

Tay Lăng Khiếu Dương run rẩy, tựa hồ lại muốn tát nàng, nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn.

Hai người nha hoàn đứng bên ngoài nghe thấy tiếng chén rơi xuống không khỏi liếc nhìn nhau một cái.

Bên trong nội tẩm, sắc mặt Lăng Khiếu Dương tối thầm, đôi mắt tràn đầy vẻ tức giận, khóe môi co quắp, cuối cùng nộ hô một tiếng: “Người đâu”

Nghe thấy tiếng quát, hai người nha hoàn nơm nớp lo sợ đi vào.

“Chiếu cố nàng cho ta”- Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợi phân phó, xoay người nhanh chóng rời đi, để loại trong phòng mùi vị thuốc súng vẫn còn phảng phất

Hai người nha hoàn thu dọn mảnh thủy tinh vỡ, hỏi Hữu Hi có muốn ăn gì không, có đói bụng không.

Hữu Hi không khỏi oán thán, Lăng Khiếu Dương lấy ý định này ở đâu ra vậy.

hắn không chỉ quan tâm lo nàng uống thuốc, còn ra lệnh cho hai nha hoàn chiếu cố nàng.

Thật là kì lạ.

Suy nghĩ một chút, nam nhân này trước kia từng mong muốn nàng đau đớn, khổ sở mà sống, để trừng phạt nàng, hắn không ngại đem nàng giam vào thủy lao kinh khủng đó, giờ phút này lại cho người chăm sóc nàng.

Làm sao lại không cảm thấy kì quái cho được.

“Ta sẽ tự lo cho bản thân”- Hữu Hi muốn xuống giường nhưng lại làm cho hai nha hoàn một trận kinh hoàng.

Một nha hoàn vội đỡ lấy tay Hữu Hi, ngăn cản hành động của nàng, bối rối nói: “Phu nhân người muốn làm gì thì ra lệnh để nô tỳ làm là được”

Hữu Hi cau mày nhìn nha hoàn liếc mắt một cái: “Ta phải về chỗ ở của mình”

Nha hoàn khác có chút rối loạn, sốt ruột nói: “Vương gia phân phó muốn người ở đây an tâm tịnh dưỡng.

Hơn nữa bên ngoài còn có hộ vệ canh giữ sẽ không để cho người ra ngoài.”

“Đúng vậy phu nhân, ngày hôm qua hai người không hoàn thách chức trách đã bị đuổi vương gia khiến trách đuổi ra ngoài, không biết còn sống trong thành hay không, nếu nô tỳ không làm đúng chức trách của mình, thì cái mạng nhỏ này chắc chắn cũng không giữ được, vì vậy người cứ an tâm nghỉ ngơi để chúng nô tỳ hầu hạ là được.”

Hai người nha hoàn cố gắng khuyên bảo.

Hữu Hi nghe xong lại cau mày, Lăng Khiếu Dương có ý định gì khi giam cầm nàng ở đây, lại còn để cho hai nha hoàn chăm sóc, bên ngoài có hộ vộ canh gác, nàng chắc là không thể ra khỏi đây.

Hữu Hi không xuống giường nữa, dù sao cũng không đi ra được, liền nói với hai nha hoàn: “Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi đừngh ầm ĩ nữa”- Hữu Hi nói xong nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, chỗ này so với thủy lao quả thật rất tốt, Hữu Hi cũng không ngốc đến nỗi lại làm Lăng Khiếu Dương tức giận.

Trong đầu này chỉ toàn là thứ côn trùng không cách nào biến mất, nó giống như cơn ác mộng ám ảnh nàng cả đời

….

Di Tâm cư.

Vân San đứng bên ngoài, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai nha hoàn, kinh hô: “Cái gì, Lãnh Dạ Hủy mang thai”.

“Vâng ạ”- Hai nha hoàn cúi đầu tiếp tục nói: “Nghe nói vương gia tự mình mang thuốc đến, lại còn để Hủy Phu nhân ở lại Nghĩa Hằng Lâu dưỡng thai.

“Cái gì?”- Khiếu Dương ca sao lại quan tâm đến Lãnh Dạ Hủy như vậy? Xem ra hắn thật sự quan tâm đến hài tử

Trái tim Vân San như ngã vào vực sâu, nàng có một loại dự cảm, Lăng Khiếu Dương giống như đã thích Lãnh Dạ Hủy, nếu không, hắn sẽ không vì một tiện thiếp mà quan tâm như vậy.

Hắn bị cừu hận, tự tôn, che đi hai mắt, nên không nhận ra tình cảm của chính mình, hôm nay Lãnh Dạ Hủy mang thai được hắn xem như bảo bối, mọi thứ càng rõ hơn.

Không, nàng không thể để Khiếu Dương ca phát hiện ra tình cảm của hắn, nếu như Lãnh Dạ Hủy sinh con cho Lăng Khiếu Dương , như vậy nàng sẽ đặt ở đây? Cho dù nàng được gả cho Lăng Khiếu Dương , nhưng bất quá chỉ là một vương phi thất sủng làm một oán phụ, Khiếu Dương ca sẽ không hề đoái hoài đến nàng.

Vân San hận, hận Lãnh Dạ Hủy vẫn còn sống, không biết nên làm sao, đành phải chờ di nương tỉnh dậy, làm chủ cho nàng.

Chỉ cần nàng sớm gả cho Lăng Khiếu Dương thì nàng sẽ có thể dùng quyền lực của mình đuổi Lãnh Dạ Hủy đi.

Vân San vì chuyện Hữu Hi mang thai mà lo lắng, hoảng sợ, mặc khác mấy vị thiếp của Lăng Khiếu Dương cũng biết chuyện Hữu Hi mang thai.

Lăng Khiếu Dương muốn Hữu Hi, chuyện này các nàng đều nhìn ra, mặc dù biểu hiện giống như Lăng Khiếu Dương hận Hữu Hi, hành hạ Hữu Hi.

Nhưng từ khi Hữu Hi về phủ, Lăng Khiếu Dương rất ít chạm đến nữ nhân khác, chỉ có Bạch Uyển lâu lâu lại sang hầu hạ vương gia một hai lần, còn phụ nữ khác thì sớm đã bị tống vào lãnh cung, bị Lăng Khiếu Dương quên đi.

Các nàng chỉ có thể oán hận mà sống, chịu đựng cô quạnh, trước kia là Lãnh Dạ Lan, bây giờ là Lãnh Dạ Hủy, hai tỷ muội giống như hồ ly tin.

Hôm nay, phụ nữ cướp đi nam nhân của nàng lại mang thai, tương lai sẽ sinh hạ hài tử, các nàng sẽ không có ngày xuất đầu lại nữa rồi.

Ngay cả trang phục lộng lẫy cũng đành cất vào rương, không thể dùng cách đó đợi chờ Lăng Khiếu Dương sủng hạnh được nữa.

Cho dù là vậy, trong mắt nàng Lãnh Dạ Hủy vẫn là kẻ cướp đi nam nhân, tất cả hận thù đều đổ lên người Hữu Hi.

Tranh sủng, là động lực sống duy nhất của các nàng.

….

Hữu Hi lo lắng sợ Lăng Khiếu Dương muốn nàng thị tẩm, dù sao ngủ trên giường của hắn,, bản chất của hắn lại chẳng phải người giống như loại thú dữ.

Từ tờ mờ sáng cho đến tận đêm khuya, Lăng Khiếu Dương vẫn không hề xuất hiện, chỉ để nha hoàn hầu hạ nàng.

Nhưng thức ăn cứ liên tục bưng lên bưng xuống làm cho Hữu Hi không cách nào an tâm.

“Phu nhân người mau uống thuốc đi”- Sau khi thu dọn bàn ăn, một nha hoàn bưng chén thuốc đến trước mặt Hữu Hi.

Bụng của nàng qủa thật vẫn còn đau, nhưng nghe thấy mùi thuốc Hữu Hi không nhịn được cau mày.

“Uống rồi sẽ không đau nữa”- Nha hoàn mỉm cười nói

Hữu Hi đón lấy chén thuốc, uống rồi sẽ không đau nữa, Lăng Khiếu Dương thật là lắm sự, vừa muốn trừng phạt nàng lại sai người hầu hạ nàng, còn mang thuốc cho nàng, mặt trời mọc ở hướng Tây sao!

Vừa mới nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng làm nàng khó chịu: “Đây là thuốc gì vậy, sao lại khó uống như thế, sáng chiều có uống nhưng sao thứ thuốc này lại khó nuốt đến thế”

“Dạ là an thai dược, uống rồi sẽ không đau nữa”- Nha hoàn khác nói.

An thai dược, chén thuốc trong tay Hữu Hi rơi xuống giường, màu đen của nước bắn lên thân nàng.

Hữu Hi gấp gáp ôm lấy tay nha hoàn, run rẩy hỏi: “Ngươi nói cái gì, là an thai dược là sao?”

Nha hoàn nhìn vẻ mặt kích động của Hữu Hi, vội vàng nghĩ cách giải thích: “Không, không phải, chỉ là thuốc giảm đau”

Hữu Hi lắc đầu: “Ngươi gạt ta, rõ ràng ngươi vừa nói là an thai dược”

“Không phải, nô tỳ không có”- Nha hoàn nóng lòng giải thích: “Phu nhân đừng kích động, nô tỳ….”

“Mau nói cho ta biết”- Hữu Hi không nhịn được hét lên.

“Ngươi có thai”- Một đạo âm thanh lạnh lẽo cách đó không xa vang lên, Hữu Hi bối rối nhìn về phía Lăng Khiếu Dương.

Nàng buông lỏng tay nha hoàn, lời của Lăng Khiếu Dương nói, giống như sấm xét, tác động làm nàng mất đi phản ứng.

“Vương gia, nô tỳ đáng chết, không biết mọi chuyện sẽ như vậy?”- Hai người nha hoàn quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy.

“Lui xuống”- Lăng Khiếu Dương phất tay, gầm lên.

“Vâng ạ”- Hai người nha hoàn vội vàng đứng dậy, thoát khỏi nơi này.

“Ta mang thai rồi sao?”- Ánh mắt Hữu Hi trống rỗng thừ người ta, môi tái nhợt, miệng không ngừng lẩm bẩm, sau đó hai mắt nhìn Lăng Khiếu Dương giống như ma quỷ.

Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm mặt Hữu Hi, nhìn bộ dạng của nàng quả nhiên không ngoài dự liệu, nàng không hề tỏ ra vui mừng khi mang hài tử của hắn.

Mặc dù sớm đã đoán trước, nhưng tâm lý lại cực kỳ khó chịu, ngồi bên cạnh Hữu Hi, bình tĩnh nói: “Ngươi mang thai người nối dõi của bổn vương, đáng ra phải lấy đó làm vui mừng!”

“Ta đáng ra phải vui mừng sao?”- Hữu Hi mất đi lý trí.

“Ta mang thai con của ma quỷ mà ta phải vui mừng sao? Hài tử này là con của kẻ mỗi ngày đều vũ nhục, đều hạnh hạ ta, ta có thể vui mừng sao?”

Lăng Khiếu Dương dùng hai tay nâng mặt Hữu Hi, làm cho đôi mắt của nàng nhìn hắn: “Mặc kệ ngươi vui hay không, tóm lại là sinh hạ hài tử cho ta vui đùa”

Sanh hạ hài tử?

Hài tử của nàng và Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi đau lòng không thể thở nổi, sợ hãi đến phát điên.

Nàng chỉ mới tuổi, sao lại phải đối mặt với những chuyện này, nàng không hiểu sao mình lại xuyên qua nhưng vẫn cố gắng thích ứng.

Bị hành hạ, nàng cố gắng tìm đường ra, tìm cách trốn khỏi đây, mong có cơ hội trở về hiện tại.

Nhưng nàng tuyệt đối cưa từng nghĩ qua mình mới tuổi lại sinh hạ hài tử, càng không nghĩ đó là con của Lăng Khiếu Dương.

Lăng Khiếu Dương, nàng cả đời cũng sẽ không quên nam nhân này.

Ngày đầu tiên xuyên qua, hắn nói nàng là tội thiếp, trước mắt bao nhiêu người giữ lấy thân thể nàng, gây cho nàng nỗi nhục nhã lớn nhất.

Hắn xme nàng như con chó dùng thiết liên khóa lại, đoạt lấy tôn nghiêm của nàng, đêm nàng nhốt vào ngục, giam vào thủy lao, đề cho nàng cùng bọn côn trùng ấy làm bạn với nhau.

Hình ảnh ấy cứ ám ảnh trong đầu nàng, một nam nhân như vậy, nàng nên vì hắn mà sinh hài tử sao.

Là cha của con nàng.

Trái tim sợ hãi run rẩy, tin tức này làm cho nàng phát điên.

Nàng không thể mang hài tử của Lăng Khiếu Dương, không thể nào.

Không, nàng không muốn, không muốn.

Hữu Hi giống như phát điên dùng tay ra sức đấm vào bụng mình, thống khổ khóc thét lên: “Không, đừng, ta không muốn mang hài tử của ngươi, không muốn”

“Dừng tay, đáng chết ngươi làm gì vậy!”- Lăng Khiếu Dương thất kinh giữ lấy tay Hữu Hi, phản ứng đầy kích động của Hữu Hi vừa hù dọa hắn, cũng chọc giận hắn, càng làm cho lòng hắn đau đớn.

Nàng dĩ nhiên lại đi chán ghét đứa con trong bụng mình, giống như trong bụng nàng không phải là một thai nhi mà là ma quỷ.

Nhưng thai nhi kia vốn là cốt ngục của hắn.

Hữu Hi chán ghét đứa con trong bụng, tất cả đều vì nàng hận hắn.

Đã biết như thế, sao trái tim vẫn đau đớn.

Lăng Khiếu Dương cầm tay Hữu Hi đang run rẩy, đau lòng đến không thở nổi, bị phán ứng của nàng làm cho tổn thương.

Hữu Hi lệ rơi đầy mặt, nhìn tay mình bị Lăng Khiếu Dương nắm chặt, vẻ mặt khủng hoảng bất lực, nàng làm gì vậy, nàng đang làm gì vậy, nàng muốn dùng hai tay này giết chết đứa con trong bụng sao.

Từ khi nào, nàng lại trở nên nhẫn tâm như thế.

Đối với một sinh mạng vô tội, nàng không cách nào tiếp nhận.

Nàng không thể sinh con cho nam nhân trước mắt được.

Thống khổ bất lực, trái tim mẫu thuẫn, làm cho Hữu Hi sức cùng lực kiệt, cả người chết lặng mất đi tri giác.

Hữu Hi chết lặng đi, trở nên bình tĩnh dị thường, Lăng Khiếu Dương buông lỏng tay Hữu Hi, động tác cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.

Mệt mỏi quá, Hữu Hi cảm giác rất mệt.

Nhất định tất cả đều là ác mộng, Hữu Hi cố gắng lừa dối bản thân, không ngừng nói tất cả đều là ác mộng.

Lăng Khiếu Dương truyền thái y tới.

Thái y chuẩn đoán nói Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi bị ngất như vậy vì nàng không cách nào tiếp nhận được chuyện mình mang thai.

Sự thật này đối với nàng là đả kích rất lớn không phải tin tốt.

Lăng Khiếu Dương canh giữ bên người Hữu Hi, trái tim liên tục nhói đau, Hữu Hi vẫn mê man, giống như đang chìm vào giấc ngủ.

Hữu Hi điên cuồng cử động, làm trái tim Lăng Khiếu Dương sợ hãi, hắn lúc đó mới nhận ra, Hữu Hi đối với hắn là hận là chán ghét.

Tại sao lại đau lòng.

Vì hài tử nên hắn mới như vậy, Lăng Khiếu Dương tự nhủ.

Thời gian một ngày lại trôi qua, Hữu Hi vẫn hôn mê, cố gắng chạy trốn thực tại.

“Làm sao mới có thể giữ được hài tử”- Lăng Khiếu Dương thống khổ hỏi thái y.

Không biết chính mình vì sao lại cố chấp muốn hài tử này như vậy.

Thái y muốn trả lời thì Lăng Khiếu Dương phất tay, ý bảo thai y đừng nói.

Chỉ thấy Hữu Hi bất an giãy dụa, trong miệng nói lẩm nhẩm gì đó.

Lăng Khiếu Dương cúi người, muốn nghe xme Hữu Hi nói gì, âm thanh Hữu Hi nói mớ giống như xé gió, làm cho Lăng Khiếu Dương thống khổ nhắm hai mắt lại, trái tim cực kỳ khó chịu.

Tháy y nghe thấy Hữu Hi nói mớ, linh động nói: “Vương gia hay là để cho phu nhân gặp người muốn gặp, tâm tình như thế sẽ tốt lên, kết hợp với việc uống thuốc và điều trị, như thế cơ hội sẽ lớn hơn”

Nói chưa hết câu, liền bị Lăng Khiếu Dương trao cho ánh mắt tàn nhẫn.

Truyện Chữ Hay