Ngày còn bé hắn khá bướng bỉnh cứng đầu, thường xuyên trốn những buổi dạy của phu tử, nên bị phụ thân đuổi đánh khắp nhà, hắn lầm lì ít nói mặc cho phụ thân trách phạt, ngày sau lại tiếp tục trốn, Hạ Thủy Dung thường lôi kéo hắn trêu chọc nàng, hắn chỉ đi theo đứng xem, trước sau không nói một lời, vì thế giữa nàng và hắn không có chút khúc mắc nào.
Sau mấy năm không gặp, hắn đã thành một chín chắn, thành thục. Hạ Khiêm Quân thừa hưởng vẻ lãng tử của phụ thân, lần này về kinh thành hẳn sẽ rước theo vô số nữ nhân đến hiến thân, làm quen. Tuy hắn ít nói nhưng từ đôi mắt tinh anh kia, nàng có thể biết hắn là một nhân vật không kém. Hạ Khiêm Quân tỉnh lại từ suy nghĩ, ảo não thầm trách, mình cư nhiên nhìn Đại tỷ đến ngẩn người, đây thưc vô lễ mà. Hắn ho nhẹ một tiếng, lấy lại phong độ là một quân tử đứng đắn rồi nhìn nàng, mây mù trong mắt như đọng lại thành băng, khóa chặt từng cử chỉ, cảm xúc của nàng
“ Đại tỷ, đã lâu không gặp! Đệ về mừng ngày tỷ xuất giá đây!”
Nàng không lúng túng trước đôi mắt khôn ngoan ấy, chỉ dịu dàng đáp lại
“ Ân! Mừng đệ trở về! Lần này đừng đi mất, phụ thân, mẫu thân sẽ lo lắng.”
“ Đại tỷ, người mà tỷ sắp gả là Khang thế tử tật nguyền kia sao?”
Nàng cùng hắn tiếp tục những câu thoại không ăn khớp gì, cho đến câu hỏi kia, nàng cảm thấy như có một cỗ tức giận từ đôi mắt hắn trào qua,đôi mắt nàng cũng híp híp lại như có điều suy nghĩ
“ Nhị đệ, có gì không đúng sao?”
“ Không có đệ chỉ không muốn tỷ đánh mất hạnh phúc của mình khi bị ép phải thành thân cùng kẻ tật nguyền mà thôi!”
Đôi môi kiều diễm nở nụ cười như có như không
“ Nhị đệ nói sai rồi! Ta chấp nhận lấy thế tử không phải là ép buộc, hơn nữa xuất giá tòng phu, dù ta có lấy heo chó ta cũng sẽ theo đến cùng, nói chi thế tử một thân cao quý, ta nên thấy trân trọng mới phải, sao lại nói là đánh mất hạnh phúc?”
Hạ Khiêm Quân nhìn nàng thật lâu như muốn tìm ra chút không tình nguyện trên khuôn mặt nàng nhưng trước sau đều là khuôn mặt đường đường chính chính, hắn đành thôi dò xét, gật đầu nhắc nhở
“ Nếu Đại tỷ cam nguyện là tốt! Bằng không.... Thôi, xem như lần này là đệ nhiều chuyện đi.”
Nói rồi hắn quay gót bỏ đi. Hạ Ngưng Tuyết nhìn theo bóng hắn thầm cười, Nhị đệ này của nàng a, cũng không đơn giản!
Chuyện thành thân của nàng và Hàn Tử Phong đã chắc như ván đóng thuyền.
Ngày tháng Giêng năm Nguyên Lĩnh thứ , dưới màn tuyết trắng xóa cùng xác pháo đỏ bay đầy trời. Đại nữ nhi của Binh bộ Thượng thư Hạ Chính Đình theo đoàn hỷ giá bước vào Khang vương phủ làm Khang thế tử phi. Người trong kinh thành luôn thích thú với loại chuyện hôn nhân chính trị này, khi biết đệ nhất tài nữ Vĩnh Trường quốc lấy một thế tử tật nguyền không chút tài cán, tiếng tăm nhà Khang vương thì nhiều người lắc đầu tiếc rẻ thay cho cuộc sống sau này của nàng.
Nhưng dù ai đàm luận ra sao, Hạ Ngưng Tuyết vẫn mang tâm trạng hạnh phúc gả cho Hàn Tử Phong, làm tân nương của chàng, ở bên chàng đến bạc đầu giai lão, đó vốn là ước nguyện của nàng, là chấp niệm kiếp trước của nàng, là điều nàng dùng tất cả để đánh đổi lấy. Khi hỷ kiệu ngừng trước chính môn Khang vươngphủ, nàng yên lặng chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng này. Nàng nghe thấy tiếng bánh xe gỗ ma sát trên nền đất phủ đầy tuyết, rồi tiếng rèm xe đỏ thẫm được vén lên, nàng đưa cánh tay run run vì kích động của mình lên quờ quạng xung quanh tìm kiếm, bất ngờ chạm vào một bàn tay lạnh băng, thon dài mà cứng cáp.
Theo phản xạ, nàng rụt tay lại nhưng bàn tay kia đã nhanh chóng bắt lấy, hắn không vội vã kéo nàng ra khỏi kiệu hoa, mà dùng bàn tay mạnh mẽ của hắn nhẹ nhàng vuốt lên tay nàng, giọng nói phía sau tấm rèm dịu dàng, ấm áp
“ Đừng sợ, sẽ không sao đâu! Ta sẽ không tổn thương nàng!”
Một giọt lệ trào ra từ đôi mắt, là giọng nói này đây, kiếp trước bên nàng ôn nhu hỏi han, ôn nhu dỗ dành, đến chết vẫn là ôn nhu chúc nàng sống tốt, chưa bao giờ nặng lời nửa câu. Nàng gạt đi nước mắt tiếc nuối, sau này nàng sẽ chỉ khóc hạnh phúc vì hắn, tiếc nuối, đau thương hay ân hận sẽ dành trả hết những kẻ gây ra điều đó.
Bàn tay vừa rồi còn ngại ngùng nằm gọn trong bàn tay hắn giờ vòng lại cầm lấy, hắn sẽ không tổn thương nàng, nàng biết, nhưng nàng cũng sẽ không để bất kỳ điều gì phương hại đến hắn, dù chỉ là một chút.
Nàng bước ra khỏi kiệu hoa, đi song hành cùng hắn, bỗng nàng quay lại nói với Sùng Nghị, thiếp thân thị vệ của Hàn Tử Phong
“ Ngươi có thể lui xuống, ta muốn đẩy xe cho chàng!”
Sùng Nghị bối rối không biết phải làm sao, thì thấy Hàn Tử Phong ra lệnh
“ Ngươi hãy nghe theo nàng, bất kể bây giờ hay sau này!”
Sùng Nghị vâng lời nhường chỗ cho nàng, lui sang bên cạnh hỗ trợ nàng đẩy hắn. Nàng đi vòng qua phía sau xe lăn, một tay vẫn nắm tay hắn, tay còn lại đẩy xe cho hắn, bất ngờ nàng đưa người về phía trước, ở bên tai hắn nhẹ giọng
“ Tương lai hãy để thiếp nắm tay chàng đi khắp cùng trời cuối đất được không?”
Hắn hơi giật mình nhìn lại nàng, trong mắt sáng phản chiếu khuôn mặt nàng, xinh đẹp và rạng rỡ như mặt trời, những bông hoa tuyết lạnh lẽo bay xung quanh, trong mắt hắn lại rực rỡ ấm áp như những tia nắng bay xung quanh nàng, và nàng đang hạnh phúc chìm đắm trong đó, không thể thoát ra. Đó là câu trả lời không tiếng động nhưng cũng là lời hứa ngọt ngào hắn dành cho nàng: đời đời kiếp kiếp nàng sẽ mãi ở bên ta không rời.Xung quanh vang lên những tiếng thốt kinh ngạc, họ nhìn đôi bích nhân tình tứ bên nhau mà cảm thán, lời đồn chính là lời đồn, Đại tiểu thư Thượng thư phủ tài mạo song toàn, đâu có bị ép gả cho thế tử tật nguyền, người ta đây là lưỡng tình tương duyệt có hiểu không? Sau đó là một màn chúc phúc rầm rộ trước phủ Khang vương, cư dân kinh thành đều thật tâm mong hai người hạnh phúc.
Nhưng dĩ nhiên không phải tất cả. Hạ Ngưng Tuyết cúi người nhìn Hàn Tử Phong, vẫn nhạy cảm nhận thấy một đôi mắt băng lãnh theo dõi từng hành động của nàng. Nàng nhếch môi cười chế giễu trong lòng, Hàn Tử Kính, đừng tự phụ cho rằng mọi chuyện đều nắm trong tính toán của ngươi, đây mới chỉ là khởi đầu, trò hay còn ở phía sau.
Thế nhưng nàng vẫn không thể nhận ra những ánh mắt còn lẩn khuất trong đám đông này. Hạ Thủy Dung một mực theo hỷ giá đến đây là muốn thấy mọi người chế giễu Hạ Ngưng Tuyết vô phúc, là tài nữ phải lấy kẻ không có thân xác trọn vẹn, trước đó nàng đã cho truyền tin Hạ Ngưng Tuyết vốn đã có ý trung nhân, gả cho thế tử hoàn toàn là do ép buộc, có thể thành hôn xong sẽ làm cho thế tử đội nón xanh ngay, từ đó phá hủy danh tiếng Hạ Ngưng Tuyết.
Nhưng không ngờ được nàng ta mới hôm nào tình nồng ý đậm cùng Hàn Tử Kính, nay lại diễn một màn phu thê thâm tình trước mặt mọi người làm đổ bể kế hoạch của nàng. Hơn nữa, người trong lòng nàng Hàn Tử Kính trước sau không dời mắt khỏi nàng ta.
“ Đồ dâm phụ lẳng lơ chuyên câu tam đáp tứ”
Hạ Thủy Dung tức đến giậm chân, buông một câu oán hận rồi tức tối bỏ về. Ở khoảng cách xa hơn, Hạ Khiêm Quân nằm dựa trên một tán cây kín đáo theo dõi đôi tân lang tân nương bày tỏ tình cảm. Xem ra là hắn nghĩ nhiều, có lẽ nàng thực tâm thích thế tử, không giống như muội muội đã nói. Tâm trạng hắn bỗng có chút phức tạp.