Sau màn biểu diễn còn lại, và màn ' liếc mắt đưa tình' của các vị tiểu thư, thì cuối cùng cuộc thi đã kết thúc. Trong đó có một vị tiểu thư gan lớn đã nói là vũ một khúc vì Nguyệt Vũ công tử, và đó là một khúc vũ Phượng Cầu Hoàng.
“Sau các màn biểu diễn của các vị tiểu thư, chúng ta đã chọn được người chiến thắng...” Liên Trúc đứng trên khán đài cất cao giọng nói.
“Và người chiến thắng đó chính là...” Nói đến đây Liên Trúc cố gắng kéo dài giọng, liếc nhìn những khuân mặt mong chờ và khẩn trương của mọi người, đôi môi khẽ nhếch lên tiếp tục nói:“... Thanh tứ tiểu thư- Thanh Xuân Như!!!”
Nghe xong kết quả, Trong lòng Thanh Xuân Như vô cùng vui vẻ như muốn nhảy lên, nhưng vì muốn có một hình tượng tốt nên đã tỏ vẻ e lệ và ngượng ngùng.
Còn mọi người thì vô cùng ngạc nhiên, Than Xuân Như vốn là một tiểu thư không được sủng ái trong phủ Đại tướng quân. Mẫu thân còn xuất thân là một nha hoàng trong phủ Đại tướng quân.
Vậy mà thật không ngờ lại dành chiến thắng. Trong long mọi người đồng thời xuất hiện một ý nghĩ: Thanh phủ sau này xem ra không yên ổn rồi a~
“Nguyệt Vũ công tử, không biết lúc nào...” nói đến đây Thanh Xuân Như làm vẻ e thẹn, hai bên má xuất hiện một lớp mây hồng.
Nguyệt Liên không thèm liếc nhìn Thanh Xuân Như một cái, vẫn thanh thản uống trà. Liên Thư thấy vậy liền cất giọng lên thay chủ tử nhà mình:“ Phiền Thanh tứ tiểu thư sáng mai đến Lam Y phường một chuyến”
Thấy 'hắn'(NL) không thèm liếc nhìn mình, còn chẳng thèm trả lời mình. Trong mắt nàng ta hiện lên sự không cam lòng, vò nát chiếc khăn trong tay mình. Nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười thanh nhã, rồi gật đầu.
Nàng ta vốn là tứ nữ của Thanh gia, vào năm trước khi nhìn thấy 'hắn'(NL) nàng liền bị dung mạo của 'hắn' làm si mê và liền thích hắn. Vậy thì tại sao 'hắn' lại không thèm nhìn nàng dù một cái liếc mắt thôi?
Đến cả bây giờ, khi nàng đã chở thành 'kinh thành đệ nhất tài nữ'. Thanh Xuân Như làm vẻ e thẹn cúi đầu xuống, che đi ánh mắt chứa nồng đậm sự không cam lòng.
Nhìn Thanh Xuân Như mà Liên Trúc và Liên Thương liếc mắt nhìn khinh thường nàng ta. Nàng ta nghĩa thế nào mà nàng ta có thể xứng với chử tử của bọn họ được cơ chứ. Mà chủ tử của các nàng có phải bị Bách Hợp đâu mà thích nữ nhân cơ chứ.
“Liên Trúc, Liên Mai, Liên Thương, Liên Thư chúng ta trở về phủ thôi, còn Dạ Diễn huynh dọn dẹp mọi thứ đi.” Nói xong Nuyệt Liên liền đặt chén trà xuống rồi đứng dậy đi về phía xe ngựa. Theo sau nàng là người Liên Trúc.
Mọi người thấy mọi truyện đã kết thúc cũng liền giải tán. Còn Dạ Diễn thì chỉ huy dọn dẹp mọi thứ. Lam Yên cũng bị Dạ Diễn khuyên nhủ trở về cung.
Bỗng nhiên một giọng nói cất lên từ trong đám đông:“ Nguyệt Vũ công tử xin dừng bước!!!”
Nghe thấy có ai đó đang gọi mình, nàng buông ta khỏi xe ngựa, qua về phía giọng nói vang lên. Mọi người cũng dừng chân lại xem chuyện gì sắp sảy ra.
Từ trong đám đông xuất hiện một nam nhân mắt sắc bén, mày kiếm, thân hắc y phục của hộ vệ. Hắn ta dùng kinh công nhanh chóng bay về phía nàng.
Nàng nhìn hắn ta nghi hoặc:“ Có chuyện gì?“. Vẫn là giọng nói lạnh lùng nhưng thêm một tia cực kì xa cách, vì có quen biết nhau đâu.
“Nhà ta chủ tử là mong có thể trao đổi hoa đăng cùng Nguyệt công tử” Cả người hỏi cúi, hai tay đưa một bông hoa đăng màu hồng xinh đẹp về phía nàng. Trong giọng nói không rõ cảm xúc.
Nghe vậy mọi người cũng không có gì ngạc nhiên. Vì dù sao ai chả biết có rất nhiều nữ tử thích thượng Nguyệt Vũ công tử. Chỉ là trong lòng có chút tò mò không biết là vị tiểu thư nhà nào mà thôi.
Nàng thì thíu mày có chút không thích lắm. Liên Thư tất nhiên là cũng hiểu tâm tư chủ của mình rồi, đang định cất lên tiếng nói từ chối thay chủ tử thì một giọng nói như hét lên của ai đó phát ra từ đám đông.
“ Đó chẳng phải là hộ vệ thân cận của Kỳ vương sao?!!!!”