Dương Đình Phong chạy ra đến cổng, nhìn thấy Mạch Quai đang đứng ôm lấy gốc cây phía trước, phát ra tiếng khóc nức nở, y đau lòng nhìn hắn, cắn răng đi tới, ôm chầm lấy hắn.
- Tại sao lại là cậu ta? Tôi ghét cậu ta. Phong, đừng không thích tôi, đừng rời bỏ tôi, có được không? - Nghĩ đến một ngày nào đó Dương Đình Phong và Nhã Đình cùng một chỗ, hắn hận không thể đem cô đánh cho hả giận, vẻ mặt đắc ý của cô khi nãy thực sự khiến hắn vừa tức vừa tủi.
Dương Đình Phong không cam lòng buông Mạch Quai, vươn tay chùi lấy nước mắt trên mặt hắn.
- Tôi chỉ yêu cậu, tôi không nghĩ Nhã Đình có quen biết cha tôi, bất luận như thế nào, tôi sẽ không bao giờ yêu cậu ấy, cậu biết tình cảm của tôi mà, cho nên đừng khóc.
- Phong... tôi yêu cậu.
- Ừ, tôi biết mà. - Dương Đình Phong ôn nhu cười, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.
Mạch Quai an tâm mỉm cười, gắt gao ôm chặt thắt lưng Dương Đình Phong, người này là của hắn, hắn sẽ không bao giờ dễ dàng giao y cho bất cứ ai, hắn tin tưởng y, y sẽ không bao giờ lừa gạt hắn, nhưng nghĩ đến chuyện mai mối của phụ thân y, làm hắn có chút lo sợ, lực đạo ôm người kia cũng vô thức chặt hơn.
- Được rồi, dù sao hôm nay tôi dẫn cậu về nhà là muốn nói quan hệ của chúng ta cho cha tôi biết, nếu như cha tôi không đồng ý, tôi vẫn sẽ làm theo ý mình.
Mạch Quai kinh ngạc ngẩng đầu, gương mặt mang theo chút ửng đỏ, chậm rãi gật đầu. Dương Đình Phong nắm lấy bàn tay hắn, ánh mắt kiên định đi vào nhà. Dương Đình Viễn vừa nhìn thấy y, lập tức ngồi bật dậy, đi thẳng vào vấn đề chính.
- Phong, cha xin lỗi vì không nói trước cho con biết, thực ra, Nhã Đình con bé là cô gái tốt, vừa hiền lành học giỏi, lại đảm đang việc nhà, cha nghĩ muốn cho hai con tìm hiểu nhau.
- Cha...
Dương Đình Phong còn đang mở miệng muốn nói, liền bị ông kéo đến ngồi bên cạnh Nhã Đình. Khoảnh khắc khi hai người vừa tách tay nhau ra, Mạch Quai giương ánh mắt lo lắng nhìn y, Dương Đình Phong chỉ nở nụ cười trấn an hắn, gương mặt lập tức lạnh lẽo khi ngồi xuống ghế.
- Cha biết từ nhỏ phải bắt con đầu tư vào học hành để sau này có tương lai, nhưng cha đã suy nghĩ lại rồi, con cũng chưa có bạn gái phải không, Nhã Đình là cô gái thích hợp đấy.
- Bác, Phong cậu ấy vừa mới trở về, bác cứ để cậu ấy suy nghĩ, thực ra chuyện tình cảm là không thể ép buộc được. - Nhã Đình mặc dù ngoài miệng nói ra ý kiến, nhưng trong lòng từ lâu đã sớm vui mừng, cô thực sự rất thích Dương Đình Phong, trước khi đến đây, cô có nghe cha mẹ nói sẽ làm mai cô cho con trai của đối tác, nếu như đối tượng không phải là y, cô có chết cũng không bao giờ đồng ý, thực không nghĩ đến con trai của ông cư nhiên lại chính là Dương Đình Phong, điều này hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của cô, ngay cả cô cả đời cũng không nghĩ đến bản thân mình lại may mắn đến như vậy.
- Con bé ngốc này, còn khiêm tốn như vậy, bây giờ nhìn lại, hai đứa thật sự rất đẹp đôi nha.
Câu nói kia của Dương Đình Viễn tựa như một tấn đá đè lên vai Mạch Quai, lão già chết tiệt, ông là cái gì mà dám tự tiện quyết định tình cảm của con trai mình chứ, thực sự tức chết mà.- Cha, hôm nay con về đây thực ra có chuyện muốn nói với cha. - Sau khi nghe một tràn luyên thuyên của ông, Dương Đình Phong mới lấy đủ hết can đảm lạnh lùng nói.
- Hảo, con nói đi.
Dương Đình Viễn vừa dứt lời xong, Dương Đình Phong liền đứng dậy kéo lấy cổ tay Mạch Quai, đứng trước mặt ông và Nhã Đình thẳng thắn tuyên bố.
- Con và cậu ấy đang hẹn hò, xin cha hãy chấp thuận tụi con.
Giống như tiếng sét đánh ngang tai, đôi mắt Dương Đình Viễn và Nhã Đình mở to nhìn Dương Đình Phong, miệng không nói nên lời.
- Con... con vừa nói cái gì?
Tâm tình Mạch Quai có chút khẩn trương, phát hiện người nọ cơ thể có chút cứng ngắc, Dương Đình Phong dùng lực nắm chặt tay hắn, một lần nữa khẳng định nói.
- Con yêu cậu ấy, chúng con đang yêu nhau.
- Phong... - Đầu ngón tay Nhã Đình run rẩy một cách lợi hại, tim đập nhanh hơn so với thường ngày.
Thấy Dương Đình Viễn không lên tiếng, Dương Đình Phong trong lòng ngàn vạn lần cảm thấy có lỗi, nhưng đây là chuyện tình cảm của y, y không thể để cho ông tùy tiện quyết định.
- Con xin lỗi, chuyện cha muốn làm mai cho con và Nhã Đình, con không thể.
Dương Đình Phong vừa dứt lời, Dương Đình Viễn đột nhiên đứng phắt dậy, cầm lấy ly nước tạt lên mặt y, gương mặt già nua giận dữ quát lên.
- Đồ bất hiếu! Mày có biết mày đang làm ô nhục cha mày không hả!
Gương mặt Dương Đình Phong lạnh như băng, nước theo lọn tóc từng giọt rơi xuống, y mím môi dưới, thấy Mạch Quai đứng bên cạnh có ý định lên tiếng, liền giữ chặt bàn tay hắn, ngữ điệu thờ ơ nói.
- Chúng con không làm gì sai.
- Mày... tao nuôi mày suốt năm nay, đáp lại tao chỉ là một thằng con bị gay, mày nghĩ tao là cái gì. Ngay lập tức, hai chúng mày cút khuất mắt tao! Đừng bao giờ vác cái mặt mày vào cái nhà này nữa! - Gương mặt Dương Đình Viễn vì tức giận mà đỏ ửng, hai mắt trợn lên khiến Nhã Đình sợ hãi, một câu cũng không dám lên tiếng bênh vực cho y.
Ngược lại, Dương Đình Phong lúc này lại nở ra một nụ cười thỏa mãn, không nhìn đến Dương Đình Viễn liền nắm tay Mạch Quai bước ra khỏi nhà.
- Uy, cậu muốn đi đâu? - Thấy Dương Đình Phong từ lúc rời khỏi căn biệt thự không hề nói tiếng nào, hắn không nhịn được hỏi.
- Chúng ta đi khách sạn. - Dương Đình Phong bình thản trả lời.
- Cái gì? - Mạch Quai vừa nghe xong mặt mày đỏ tía tai, vội vã buông tay y ra.
- Bị mắng đến thế cậu còn tâm tình đến khách sạn? Con mẹ nó cậu điên rồi.
- Như vậy không phải tốt hơn sao?
- Tốt chỗ nào chứ? - Lông mày Mạch Quai nhíu chặt lại.
- Haizz, tôi bị gò bó suốt năm nay rồi, hôm nay là ngày tôi được tự do đấy, cậu phải nghĩ cho tôi chứ? - Dương Đình Phong thở hắt ra một hơi, nói ra được điều này thực sự như trút ra được gánh nặng trên lưng.- Cậu nói vậy là có ý gì? Vậy ra từ đó đến giờ cậu đều làm theo quyết định của cha cậu?
Dương Đình Phong gật đầu.
- Kháo, tôi không nghĩ đến gia cảnh của cậu lại như vậy đấy. Sức chịu đựng của cậu thật lợi hại a. - Mạch Quai dở khóc dở cười, trên mặt lộ ra biểu tình thú vị.
- Vài ngày nữa chờ ông ấy nguôi giận, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng.
- Vậy... hiện tại cậu muốn đi khách sạn... hay là thế nào? - Mạch Quai tủm tỉm mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ Dương Đình Phong, dùng ngữ điệu trêu chọc nói.
Dương Đình Phong nhếch miệng cười tà, hung hăng kéo lấy thắt lưng hắn, bàn tay bấu chặt cánh mông tròn của hắn, hơi thở phả ra nóng như lửa đốt.
- Chỉ cần cậu ngoan ngoãn để tôi thao chết cậu, đồ dâm đãng.
Gương mặt Mạch Quai nóng như lửa đốt, khóe miệng câu lên một nụ cười sắc xảo, bày ra bộ dáng ẻo lả cọ cọ lên đũng quần Dương Đình Phong.
- Đồ đáng ghét.
Hai mắt Dương Đình Phong nổi lên một tia nhục dục, cuồng dã hôn lên môi Mạch Quai, bàn tay vói vào bên trong chiếc áo, điên cuồng sờ soạng tấm lưng trơn láng. Cơ thể Mạch Quai vì kích thích mà không ngừng vặn vẹo, nồng nhiệt đáp lại môi Dương Đình Phong.
- Ưm... - Tiếng rên rỉ ngọt ngào phát ra, Dương Đình Phong phát điên ôm lấy hai cánh mông Mạch Quai, hai chân hắn bám trụ thắt lưng y, mặc y ôm đến bụi cây ở chỗ khuất trong góc tối.
- Phong... Phong... - Mạch Quai kích động gọi, như điên đem y phục trên người cởi ném xuống đất, liền nhào tới hung mãnh mút lấy môi Dương Đình Phong, vói đầu lưỡi hồng nhạt vào bên trong, khuấy đảo một vòng khoang miệng y.
- Ha. - Qua được một lúc, hai người tách môi ra tranh thủ thở dốc, lấy đủ dưỡng khí Dương Đình Phong liền tiếp tục bao hãm khoang miệng Mạch Quai, tham lam liếm mút đầu lưỡi hắn, động tác cuồng dã đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng gầm mạnh phát ra từ miệng y, khiến hắn đỏ mặt, cảm giác tim đập loạn nhịp. Nguồn:
Dương Đình Phong rời khỏi môi Mạch Quai, lập tức đem y phục thoát ra toàn bộ, như một mãnh thú đang gào thét hôn mút cổ hắn, ngón tay không ngừng xoa nắn hai núm vú trước ngực hắn, hàm răng thô bạo cắn lên từng tấc da thịt, lộ ra vô vàn dấu hôn ngân đỏ hồng trên người hắn.
- Tôi không chịu được nữa, mau tiến vào đi, Phong.
Người dưới thân hai mắt ẩm ướt phát ra thanh âm cầu xin nghẹn ngào, Dương Đình Phong cũng không thể bó buộc chính mình được nữa, côn tht cực đại chen vào lỗ nhỏ đâm thật sâu vào, Mạch Quai kêu lên một tiếng thê thảm, nức nở ôm lấy cổ Dương Đình Phong.
- Đau không? - Nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, y sốt ruột hỏi.
- Ân, không sao. Chỉ cần là Phong, tôi cái gì cũng chịu được. - Hắn câu lên một nụ cười mãn nguyện, hôn lên đôi môi nam tính, hai chân bám lấy thắt lưng y.
Dương Đình Phong cong khóe miệng, ánh mắt mê đắm ngắm nhìn gương mặt của nam nhân y yêu, cúi xuống trụ lấy môi hắn, thắt lưng chậm rãi di chuyển, từ từ đem dương vt đi vào tiểu huyệt, sau đó bất thình lình tăng tốc độ, đâm chọc ma sát một cách khủng bố, khiến Mạch Quai nhịn không được kêu to.
- AA...ô a aa... không cần a... Phong... tôi theo không kịp... hảo nhanh a.. ô a a.
Hắn càng nói, quy đầu no đủ càng điên cuồng ở chỗ sâu nhất ma sát tàn bạo, tiểu huyệt ở dưới không ngừng phun ra nuốt vào cự vật của y, đâm chọc đến nơi mẫn cảm, lỗ huyệt chảy ra thủy dịch trong suốt, vang lên tiếng nhóp nhép đầy dâm mỹ.
- Mạch Quai, dâm phụ tôi thao chết cậu! - Hơi thở Dương Đình Phong gấp gáp cực độ, nâng cao cánh mông Mạch Quai, dương vt thô lỗ dùng sức va chạm, đem động thịt của người kia tàn phá điên cuống, đem thần trí người kia hoàn toàn thuộc về y.
- A aaa... Phong a... tôi chịu không được... a nha nha... thao chết tôi... dùng sức thao tôi. - Gương mặt Mạch Quai lúc này lệ rơi đầy mặt, thích đến mức khóc thất thanh, cổ họng dần trở nên khàn đặc, cảm thấy cơ thể Dương Đình Phong không ngừng điên cuồng vận động, mồ hôi trên người y chảy xuống người hắn, y xâm chiếm không ngừng nghỉ khiến hắn cảm thấy toàn thân như bị xuyên qua.
Dương Đình Phong sắp đạt đến cao trào, tốc độ so với ban đầu nhanh gấp mười lần, làm Mạch Quai khóc không ra tiếng. Cuối cùng, y tận dụng hết khí lực điên cuồng mãnh chọc, đâm thẳng vào nơi sâu nhất của hắn, cả hai cao trào, côn tht phun ra toàn bộ lượng tinh dịch trắng đục.
Qua trận hoan ái, cơ thể Mạch Quai hoàn toàn mềm nhũn không còn khí lực, hơn nữa còn trần trụi nằm giữa bãi cỏ có chút lạnh lẽo, nhịn không được run lên. Dương Đình Phong trải áo khoác xuống, đem hắn nằm lên, ôm lấy hắn truyền hơi ấm.
- Mạch Quai.
- Phong... - Ngón tay Mạch Quai chậm rãi vuốt ve gương mặt Dương Đình Phong trong gang tấc, ngây ngốc nở nụ cười.
- Nhắm mắt lại đi. - Dương Đình Phong đột ngột nói như vậy, khiến hắn vô cùng tò mò, chậm rãi nhắm hai mắt.
Một lúc sau, cảm nhận ngón tay của mình có chút lạnh, hắn mở hai mắt, là nhẫn, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dương Đình Phong.
- Phong?
Dương Đình Phong đưa lên ngón tay đeo nhẫn của mình, ôn nhu mở miệng.
- Mạch Quai, tôi muốn cưới cậu. Có muốn tôi làm ông xã của cậu không?
Mạch Quai sửng sốt, dở khóc dở cười, đưa tay đánh nhẹ lên ngực Dương Đình Phong, hai mắt ngấn lệ cảm động nói.
- Đồ ngốc! Đương nhiên là muốn rồi.
- Vậy, sau khi chúng ta tốt nghiệp, tôi cùng cậu đi đăng ký giấy kết hôn, chịu không? - Dương Đình Phong nhẹ nhàng chùi nước mắt cho hắn.
- Ân. - Mạch Quai kịch liệt gật đầu, nở ra một nụ cười hạnh phúc, ghé đầu qua hôn lên môi y.
Hai người nằm một lúc, sau đó thay y phục tìm một khách sạn gần nhất, tiếp tục trận hoan ái cuồng nhiệt. Sáng sớm hôm sau, Dương Đình Phong và Mạch Quai lên máy bay trở về Đài Loan, Mạch Quai đem toàn bộ đồ đạc dọn sang nhà Dương Đình Phong, hai người chỉnh sửa lại căn phòng một chút, từ giờ trở đi sinh hoạt trong nhà y lại chen thêm một người thứ hai bước vào, cuộc sống tựa như mở ra một cánh cửa mới.
====== HẾT CHƯƠNG =====