Lãnh Hoàng Phế Hậu

chương 413

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: kaylee

Hạ Lan Phiêu lẩm bẩm nói xong, trên mặt mất đi huyết sắc, vẻ mặt cũng vô cùng mệt mỏi. Tiêu Mặc thấy nàng như vậy, vô cùng lo lắng, nắm tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, dịu dàng nói: "Cùng ta về cung nghỉ ngơi, không cần đoán mò nữa."

"Ừ......"

"Ta bảo nàng không cần đoán mò nữa!" Tiêu Mặc đột nhiên nhấn mạnh: "Nàng là người có thân thể, nghĩ những chuyện nhàm chán này chỉ tạo thành khốn nhiễu đối với nàng và đứa bé! Bắt đầu từ bây giờ, không cho phép nàng còn nghĩ chuyện Liên phi đó nữa, cái gì đều phải không nghĩ! Nàng xem nàng bây giờ sắc mặt tái nhợt thành cái dạng gì rồi?"

"Liên phi nàng......"

"Đừng nhắc lại nữa, ta cũng không cho nàng suy nghĩ lung tung nữa."

"Được rồi."

Chuyện này cứ như vậy qua đi.

Mặc dù Hạ Lan Phiêu sợ Tiêu Mặc không vui, không hề không đề cập tới chuyện Liên phi, nhưng nàng vẫn là đang âm thầm điều tra vết tích của Liên phi —— nàng không tin là trí nhớ của mình có vấn đề. Nhưng mà, bất luận nàng điều tra thế nào, lấy được kết luận đều là không có người tên Liên phi kia —— tất cả mọi người nói mình không biết Liên phi, cũng không có bất kỳ tài liệu nào ghi lại cuộc đời, sự tích về Liên phi, ngay cả một câu cũng không có.

Hiện tại nàng có thai, ra vào cung không tiện, cho nên giao buôn bán Ngọc Minh trai kinh đô cho Thương Nguyệt quản lý, mình chỉ ở trong cung an tâm dưỡng thai.

Bây giờ Lý gia là quốc trượng, buôn bán làm lớn, trong quan trường lại có quyền uy, có thể nói là đại hộ hào môn (thế gia có quyền có tiền), là thế gia đệ nhất Đại Chu. Nhưng duới tình huống như thế, lão hồ ly lại thoái ẩn giang hồ không hỏi thế sự, Thương Nguyệt cũng không chịu tiếp nhận bất kỳ quan chức nào của quốc gia, thậm chí cống hiến một phần ba thu vào cho quốc khố.

Hạ Lan Phiêu đã từng hỏi Thương Nguyệt đến tột cùng tại sao phải làm như vậy, Thương Nguyệt chỉ là cười nhạt: "Công cao hơn chủ chỉ đưa tới họa sát thân, nếu Lý gia muốn phú quý vĩnh viễn, phải học được bỏ qua."

Đúng vậy......

Cho dù Tiêu Mặc tin tưởng nàng, tin tưởng Lý gia, nhưng dù sao hắn cũng là một Đế Vương, chuyện gì đều xuất phát từ góc độ quốc gia. Nếu Lý gia chỉ độc bá một phương về mặt kinh tế thì cũng thôi đi, nếu ở trong chính trị cũng có thế lực của mình, sợ rằng Tiêu Mặc sẽ kiêng kỵ. Mà nếu hắn đã kiêng kỵ, thì tại sao lại cho Thương Nguyệt quan chức......

Chẳng lẽ lại chỉ vì thử dò xét?

Thì ra là ngay cả Lý gia hắn cũng không yên tâm......

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, chỉ cảm thấy tâm không nhịn được mà lạnh xuống, vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi. Thương Nguyệt thấy thế, biết nàng đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói: "Lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi?"

"Nào có......"

"Hoàng Thượng có trọng ân (ơn lớn) đối với Lý gia, Lý gia tự nhiên cũng hồi báo triều đình, đây là hai bên đều có lợi. Ta làm Tộc trưởng Lý gia đã lập quy củ, nam nhi Lý gia không thể tham gia khoa cử, không thể làm quan. Nếu nghĩ bằng vào thực lực của mình đi sĩ đồ (con đường làm quan), phải thoát khỏi quan hệ với Lý gia......"

"Thương Nguyệt, ngươi đây là tội gì?" Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.

"Nương nương, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất...... Tin tưởng ta."

Xin tin tưởng ta.

Ta nhất định phải nhận được sự tin tưởng của Hoàng Thượng, nhất định sẽ tiếp tục sống sót, nhất định sẽ không làm ngoại thích đoạt quyền, nhất định làm chống đỡ lợi nhất sau lưng ngươi.

Tỷ tỷ...... Của ta......

"Ừ...... Thôi, ta cũng không trông nom chuyện trên triều đình...... Chuyện Liên phi đó có kết quả sao?"

"Không có người này." Thương Nguyệt lắc đầu: "Gia gia cũng coi là lão nhân tin tức linh thông, ông cũng nói mình chưa từng nghe nói qua nhân vật này."

"Vậy Điệp Hậu thì sao? Lâm Lang thì sao?"

"Cũng không có bất cứ tin tức gì. Ta sẽ tiếp tục tra, nhưng quả thật không có bất kỳ ghi lại về các nàng."

"Như vậy à...... Xem ra, quả thật là ta sai lầm rồi." Hạ Lan Phiêu khẽ mỉm cười, nụ cười có chút thảm đạm.

"Hạ Lan, rốt cuộc ngươi thế nào? Tại sao đột nhiên làm cho ta tra những người này?"

"Không có gì...... Ta nghĩ ta bị bệnh rồi, a......"

Nếu một người nói cho ngươi biết trên đường có con cọp, sẽ không tin.

Nếu hai người nói cho ngươi biết trên đường có con cọp, có lẽ ngươi cũng sẽ không tin.

Nhưng nếu như ba người đều nói cho ngươi biết như vậy thì sao?

Nếu như tất cả mọi người đều nói cho ngươi biết như vậy thì sao?

Hiện tại Hạ Lan Phiêu gặp phải chính là tình cảnh như vậy.

Nàng không dám nói có mấy phần chắc chắn đối với trí nhớ của mình, nhưng Liên phi gần như là chiếm cứ gần nửa đời nàng, cũng là nữ tử liên hệ sâu nhất với nàng ở nơi này, nàng tuyệt đối không thể nào quên. Nhưng mà, khi tất cả mọi người chất vấn trí nhớ của nàng, tất cả mọi người không nhớ rõ Liên phi thì nàng cũng không khỏi hoài nghi từ trí nhớ của mình. Lý trí và sự thật rối rắm ở trong đầu nàng, nàng càng nghĩ cái vấn đề này càng nhức đầu, cuối cùng chỉ có thể thôi.

Quên chuyện này có lẽ là biện pháp giải quyết duy nhất, mặc dù nàng cũng không muốn như vậy......

Còn một tháng nữa là đến ngày sinh rồi.

Bây giờ bụng nàng đã rất lớn, hành động bất tiện, thật may là có cung nữ phục vụ, cũng có Tiêu Mặc tỉ mỉ, chu đáo làm bạn. Mặc dù nàng vẫn ghét bỏ Tiêu Mặc không có tình cảm lãng mạn, nhưng ở trong lúc nàng mang thai Tiêu Mặc cực kỳ dịu dàng với nàng, tỉ mỉ, nghĩ tới rất nhiều chuyện lão ma ma có kinh nghiệm cũng không nghĩ tới, khiến Hạ Lan Phiêu thật là cảm động không thôi. Ban đêm, nàng rúc vào trong ngực Tiêu Mặc, nhìn Tiêu Mặc tỉ mỉ xoa bóp đôi chân vì mang thai mà sưng phù của nàng, chỉ cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, cuống quít ngăn cản: "Tiêu Mặc, chân của ta đã không chua xót nữa, chàng nghỉ ngơi một chút đi."

"Không có việc gì."

"Ta biết rõ sẽ có rất ít người đối với thê tử của mình như vậy, chớ nói chi là chàng chính là Hoàng Thượng......"

"Ta nói rồi sẽ chăm sóc nàng thật tốt."

"Tiêu Mặc, cám ơn chàng." Nước mắt của Hạ Lan Phiêu rốt cuộc không nhịn được rơi xuống.

"A...... Đứa ngốc."

Tiêu Mặc cưng chiều hôn ở trên trán của Hạ Lan Phiêu, siết chặt gương mặt của nàng, Hạ Lan Phiêu cũng nghiêm chỉnh nở nụ cười. Nàng lại nằm ở trên giường một hồi, giùng giằng đứng dậy, có chút ngượng ngùng nói: "Ta muốn đi căn phòng cách vách đi nhà xí."

"Đi ngoài (đi vệ sinh)?"

"Đúng đúng, là đi ngoài."

"Ta đi với nàng."

"Không cần, ta sẽ ngượng ngùng." Mặt Hạ Lan Phiêu đỏ lên: "Chàng ở nơi này chờ ta là tốt rồi."

"Ta cùng nàng."

"Thật không cần!" Hạ Lan Phiêu vội vàng đứng dậy, vội vàng đi tới trước cửa, lúc đi vẫn không quên làm mặt quỷ với Tiêu Mặc: "Một lát ta sẽ trở lại, không nên quá nhớ ta nha ~~"

"A......"

Tiêu Mặc mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu, cũng đứng dậy, chuẩn bị đưa nàng ra cửa. Nhưng mà, nụ cười của hắn rất nhanh đã đọng lại.

Bởi vì Hạ Lan Phiêu đã ngã nhào trên đất.

Truyện Chữ Hay