Edit: kaylee
"Giết người sẽ phải đền mạng!"
"Giết Yêu Hậu, giết Yêu Hậu!"
Trong đám người, người nọ chỉ vào Hạ Lan Phiêu tức giận chửi mắng, mà những người khác bị hắn lây nhiễm, cùng nhau cao giọng kêu lên. Những người đó không ngừng mắng Hạ Lan Phiêu, mắng nàng hồng nhan họa thủy, mắng nàng lòng dạ rắn rết, thậm chí kích động tiến lên trước, muốn giải quyết tính mạng của Hạ Lan Phiêu. Thương Nguyệt một tay bảo vệ Hạ Lan Phiêu, một tay chuẩn bị rút kiếm, mà Hạc Minh rốt cuộc lên tiếng.
"Vương Tướng Quân, đủ rồi." Hạc Minh nhàn nhạt liếc mắt người có cảm xúc kích động nhất kia một cái: "Chân tướng của sự thật còn chờ tra rõ, Vương Tướng Quân cần gì kích động như thế?"
"Chẳng lẽ Tướng Quân muốn bao che bọn họ sao? Chẳng lẽ để hai gian tế (mật thám) này sống thật tốt, mà các huynh đệ cứ chết lãng phí như vậy?" Vương Tướng Quân nhìn thi thể tê liệt ngã xuống trên đất của Tôn Tướng Quân, tức giận hỏi.
......
"Đều yên lặng."
Hạc Minh lạnh nhạt nhìn mọi người, ý bảo mọi người im miệng, mà bọn họ quả thật nghe lời dừng lại ồn ào náo động. Hắn mắt nhìn thẳng đi qua từ trước mặt Hạ Lan Phiêu, nhìn cũng không nhìn Hạ Lan Phiêu một cái.
Hạ Lan Phiêu trơ mắt nhìn hắn duỗi tay xuống vũng máu trên đất, nhặt lên cây trâm vàng nhức mắt kia. Hắn cầm cây trâm trong tay, cẩn thận nhìn hoa văn Phượng Hoàng tinh sảo trên cây trâm, lạnh lùng hỏi: "Hạ Lan, cái này là của ngươi sao?"
"Phải....."
"Vậy tại sao nó ở trong tay Tôn Tướng Quân?"
"Ta không biết......"
"Tiện phụ!" Vương Tướng Quân đã sớm tức giận mắng to, phất tay đi lên: "Ta muốn báo thù vì Tôn Tướng Quân!"
Thương Nguyệt bắt được cổ tay của Vương Tướng Quân.
Hắn nhẹ nhàng bắt được cổ tay của người có ý đồ công kích Hạ Lan Phiêu, mà tay của Vương Tướng Quân cách mặt của Hạ Lan Phiêu chỉ có ba cm. Hạ Lan Phiêu cũng có thể cảm nhận được một chưởng phong bén nhọn phất qua hai má của mình, nhưng ánh mắt của nàng cũng không nhắm lại, thậm chí không nháy mắt một cái. Nàng chỉ là nhìn Hạc Minh không có một chút ý tứ ra tay ngăn cản, bình tĩnh hỏi: "Hạc Minh, ngươi cũng cho rằng là ta làm sao?"
"Tất cả không có định luận trước, ngươi và Thương Nguyệt đều là đối tượng hoài nghi." Hạc Minh trầm ổn nói.
"Đúng vậy...... Thật đúng là nhân chứng vật chứng đều có! Ta nói cái gì ngươi đều sẽ không tin, đúng không? Vậy bây giờ ngươi muốn làm cái gì? Nhốt chúng ta, hay là trực tiếp giết chết ta?"
"Hạ Lan......"
"Chuyện là một mình ta làm." Hạ Lan Phiêu cắt đứt lời nói của Hạc Minh: "Không có liên quan tới Thương Nguyệt. Bắt ta, thả hắn đi."
"Nữ nhân ngốc! Rõ ràng không có làm, tại sao muốn thừa nhận?"
"Là ta làm." Hạ Lan Phiêu lạnh lùng cười: "Hạc Minh, rốt cuộc ngươi muốn xử trí ta như thế nào?"
......
"Giam bọn họ lại."
"Dạ!"
Mặc dù có chỗ không cam lòng, nhưng các Tướng Quân vẫn là nhốt Hạ Lan Phiêu và Thương Nguyệt vào đại lao. Thương Nguyệt nhìn Hạ Lan Phiêu vẫn trầm mặc không nói, vẻ mặt nặng nề, rốt cuộc không nhịn được nói: "Hạ Lan, chúng ta không có việc gì."
"Có lẽ. A......"
"Hạ Lan, có thể không cần như vậy hay không? Khổ sở mà nói ngươi cứ khóc ra ngoài đi!"
"Ta không khó chịu...... Thật...... Chỉ là, có chút thất vọng thôi......"
——— tuyến phân cách ~ tuyến phân cách ———
Chiến tranh rốt cuộc bắt đầu.
Lãnh Phi Tuyệt vừa về tới Đông Câu quốc, lập tức mãnh liệt tiến công liên quân Tề Chu, U Châu sắp bị máu tươi nhuộm đỏ. Hạ Lan Phiêu và Thương Nguyệt không thể ra khỏi thiên lao, nhưng bọn hắn từ lời nói, vẻ mặt của binh lính cho bọn hắn đưa cơm vẫn có thể đoán được một chút đầu mối. Hạ Lan Phiêu yên lặng gặm bánh màn thầu khô cứng, mà Thương Nguyệt nhăn mày lại nói: "Thật là quá đáng...... Rõ ràng nên ra chiến trường giết địch, lại bị vây ở địa phương quỷ quái này! Thật không biết yêu tinh kia nghĩ thế nào!"
"Thương Nguyệt, thật xin lỗi."
......
"Ta không phải ý này." Mặt Thương Nguyệt đỏ lên, không tự nhiên nói: "Ta không có ý trách cứ ngươi, ngươi không cần đoán mò."
"Ta biết rõ." Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt nói, nhìn sắc trời u ám ngoài cửa sổ: "Thật không biết còn phải ở chỗ này bao lâu đây......"
Bọn họ đã ngây người ở trong thiên lao mười ngày.
Mặc dù mỗi ngày đều có người tới đưa thức ăn, điều kiện ở cũng không tệ, nhưng cuộc sống hạn chế tự do thân thể như vậy cũng là làm cho người ta gần như điên cuồng. Sau khi bị nhốt mấy ngày, Hạ Lan Phiêu giống như dã thú nóng nảy đảo quanh ở trong lồng, chỉ có Thương Nguyệt mới có thể mang bình tĩnh cho nàng. Nàng nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, vô cùng nhớ nhung Tiêu Mặc, mà nếu như nàng sẽ chết ở chỗ này, Tiêu Mặc nhất định sẽ tức giận đi......
Thật là cục diện đáng sợ.
"Thương Nguyệt, ngươi nói ai sẽ thắng?" Hạ Lan Phiêu hỏi.
"Đương nhiên là chúng ta."
"Nhưng Lãnh Phi Tuyệt bị bắt còn bị thương nhất định rất tức giận...... Ai, thật muốn tìm hắn hỏi rõ ràng!"
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Hỏi chuyện của Mộ Dung. Ta muốn biết rốt cuộc giữa hắn và Mộ Dung xảy ra chuyện gì, cũng muốn biết rốt cuộc Mộ Dung là chết hay sống...... Không biết vì sao, ta vẫn luôn cảm thấy Mộ Dung không giống như là bị Lãnh Phi Tuyệt giết chết."
"Tại sao?"
"Bởi vì ánh mắt. Có thể chính Lãnh Phi Tuyệt cũng không biết, nhưng mỗi khi chính hắn hoặc là người khác nói tới Mộ Dung, sắc mặt của hắn sẽ trở nên rất dịu dàng ~~~"
"Ha ha."
"Đứa trẻ, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu." Hạ Lan Phiêu cười nhạt: "Chờ ngươi trưởng thành, gặp cô nương mình thích ngươi sẽ hiểu."
"Làm sao ngươi biết ta không hiểu?"
"Hả?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó cười nói: "Đúng vậy, ngươi cũng đã lớn như vậy, nhưng tavẫn cảm thấy ngươi chính là đứa bé mười hai tuổi, kỳ cục lại bốc đồng...... Thời gian trôi qua thực vui vẻ, tiểu Thương Nguyệt cũng đã trưởng thành. Ta còn nhớ khi đó cùng Hạc Minh, Mộ Dung cùng đi Lý gia, mà đoạn cuộc sống kia là thời gian vui sướng nhất cuộc đời này của ta...... Không dài nhưng rất tốt, không có nhiều việc phiền lòng như vậy, ha ha."
Hồ Ly nói: quá chương. Nói là kết thúc trong , chỉ có thể khiến kịch tình tăng nhanh ~~~ nếu như thật sự không thể kết thúc, đại khái nhiều thêm chừng chương, tha lỗi. Ta sẽ tận lực khiến kịch tình tăng nhanh.