Edit: kaylee
"Hạ Lan, nàng làm sao vậy?" Tiêu Mặc nghi ngờ lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng: "Tại sao khóc?"
"Ta không có khóc, là trời mưa...... Ha ha......"
Ở ban đêm pháo hoa nở rộ, Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc đứng ở đầu đường ồn ào náo động. Mặt của Hạ Lan Phiêu dán lên lồng ngực của Tiêu Mặc, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, quen thuộc của hắn, không nhịn được lệ rơi đầy mặt.
Nàng do dự hồi lâu, tay rốt cuộc vòng chắc hông của Tiêu Mặc, như vậy dùng sức ôm hắn, dường như muốn khắc hắn vào cốt tủy. Tiêu Mặc hiển nhiên đối với lần này có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: "Hạ Lan, nàng làm sao vậy?"
"Không có gì...... Đã lâu không gặp, Tiêu Mặc."
"Chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau, làm sao sẽ đã lâu không gặp?"
"Thật, đã lâu không gặp rồi......"
Ta không biết vì sao trời cao lại an bài thế này, có lẽ là muốn cho ta làm lại từ đầu, lựa chọn lần nữa đi. Dựa vào thời gian để phán đoán, Tiêu Mặc cũng đã diệt tộc Khuyển Nhung, mà đứa bé của ta......
Lịch sử vẫn không thể thay đổi sao?
Như vậy ta trở lại quá khứ là vì cái gì?
Chẳng lẽ chỉ là vì có nhiều ký ức vui vẻ ở cùng Tiêu Mặc hơn một chút, trở thành ngày sau càng đau đớn hơn?
Mà ta, thật sự rất tham luyến đoạn ký ức sớm bị phủ đầy bụi này...... Giữa chúng ta thời gian không có thù hận, không có tính toán, chỉ có nhau thật sự quá ngắn, quá ngắn......
"Hạ Lan, rốt cuộc nàng thế nào?" Tiêu Mặc nâng lên mặt của Hạ Lan Phiêu, khẽ cau mày: "Nàng rất không thích hợp."
"Không có gì...... Có thể hôn ta một chút không? Chỉ một chút..."
......
"Được."
Tiêu Mặc khẽ mỉm cười, sau đó môi nhẹ nhàng bao trùm lên.
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trên môi mềm nhũn, trong nháy mắt bị nhiệt độ quen thuộc bao vây. Tay của nàng ôm chặt lưng của Tiêu Mặc, dùng hơi sức lớn nhất ôm hắn, cũng dùng hơi sức lớn nhất tới ôm hôn hắn. Nụ hôn này, nàng giống như đã đợi chờ ngàn năm, có ngọt ngào, lại có đau thương thấu xương.
Thật hoài niệm loại cảm giác có thể yêu một người này......
Tiêu Mặc......
Nhưng mà, đang lúc bọn hắn ôm hôn, nàng hoảng sợ phát hiện thân thể của mình càng ngày càng nhạt, tay của Tiêu Mặc cũng xuyên qua thân thể của nàng. Tiêu Mặc cau mày nhìn bàn tay của mình, đưa tay đi kéo Hạ Lan Phiêu, nhưng Hạ Lan Phiêu bị một cổ lực lượng cường đại khác kéo trở về, nàng làm thế nào cũng không cách nào chạm đến Tiêu Mặc.
"Tiêu Mặc!"
Hạ Lan Phiêu đột nhiên mở mắt, lại chỉ thấy được đầy trời hoa đào và một đôi mắt hoa đào. Sắc mặt của Hạc Minh rất là tái nhợt, hắn yếu đuối cười cười, lau khô nước mắt ở khóe mắt của Hạ Lan Phiêu, dịu dàng nói: "Thế nào? Tại sao khóc?"
Tại sao hắn lại nói lời nói giống như Tiêu Mặc vậy...... Mới vừa tất cả rốt cuộc là cái gì!
"Mới vừa rồi chỉ là ảo cảnh mà thôi, nhìn thấy là một đoạn trí nhớ mình tiếc nuối nhất, người mình nhớ nhất. Tiểu Hạ Lan, ngươi nhìn thấy người nào? Có phải ta hay không?"
"Ta... ta cái gì cũng không nhìn thấy...... Ngươi thì sao?"
"Bí mật ~~"
......
"Không nói thì thôi."
"Vậy ngươi cũng không được khóc."
"Ừ."
Ta sẽ không lại khóc vì hắn.
Nhưng mà, tại sao vẫn là tham luyến ở trong ngực của hắn như vậy, vẫn là suy nghĩ muốn rơi lệ, vẫn là lòng chua xót như vậy?
Mà ta lại có thể thật bị này ảo cảnh lừa gạt......
"Đúng rồi, Tiêu Mặc ở nơi nào?"
"Ta cũng không biết." Hạc Minh tức giận nói: "Hắn chưa ăn Giải Độc Hoàn, sợ rằng đã chết ở trong ảo cảnh đi."
"Giải Độc Hoàn không phải chỉ có một sao?"
"Trước lúc ta xuất phát đã ăn một viên ~~~"
"Ngươi!"
"Chẳng lẽ trong tâm vẫn thương yêu hắn?" Ánh mắt của Hạc Minh sắc bén quét qua gương mặt sung huyết đỏ bừng của Hạ Lan Phiêu: "Ta sẽ ghen nha ~~~"
"Không phải như thế...... Trước khi tìm thấy bảo tàng, hắn không thể chết được."
"Ha ha...... Hắn chết ngươi sẽ khóc sao?"
"Cái gì?"
"Không biết nếu ta chết, sẽ có người bởi vì ta mà khóc hay không đây...... Đứng lên đi."
"Ngươi muốn làm gì!"
"Tới tìm tình lang của ngươi nha ~~~"
Hắn không phải tình lang của ta!
Hạ Lan Phiêu rất là bất đắc dĩ thở dài, mặc cho Hạc Minh lôi kéo tay của nàng lắc lư ở trong rừng đào, rốt cuộc ở dưới một bụi cây đào phát hiện bóng dáng của Tiêu Mặc. Tiêu Mặc mặt không biểu cảm gì đứng, nhìn không ra một chút cảm xúc trên mặt, cũng làm cho người không phân rõ rốt cuộc là hắn ở trong ảo cảnh hay không. Hạ Lan Phiêu và Hạc Minh liếc mắt nhìn nhau, tiến lên chọc nhẹ sau lưng của Tiêu Mặc, trong miệng nói: "Tiêu Mặc, ngươi không sao chớ. Mau tỉnh lại!"
......
"Tiêu Mặc!" Hạ Lan Phiêu nóng nảy, đứng ở trước mặt hắn, liều mạng lắc hắn: "Nếu không muốn chết thì nhanh tỉnh lại! Tất cả ngươi thấy đều là ảo giác!"
......
"Ta biết rõ." Tiêu Mặc chậm rãi mở miệng: "Các ngươi yên tâm, ta rất tỉnh táo, cho nên, không cần đến quản ta."
Ta là ở trong ảo cảnh, nhưng ta so bất luận kẻ nào cũng tỉnh táo hơn.
Cho nên, xin không cần tới quấy rầy ta......
"Tiêu Mặc, ta yêu chàng."
"Tiêu Mặc, ta sớm đã tha thứ cho chàng, chỉ là ngượng ngùng nói với chàng."
"Ta đời đời kiếp kiếp đều yêu chàng."
"Ta muốn trở lại bên cạnh chàng."
Trước mặt của hắn, là một nữ tử mặc áo trắng, đưa tay ngọc về phía hắn, lúm đồng tiền như hoa. Đôi môi đỏ thắm của nàng, vẫn nói những lời tâm tình động lòng người, động lòng người đến mức Tiêu Mặc không nỡ tỉnh lại.
Những lời này, sợ là đời này kiếp này hắn đều không thể nghe được lần nữa.
Hạ Lan Phiêu, của ta đấy.....
Ảo cảnh của đào viên thật là huyền diệu, cho dù tổn thương thân thể, nhưng lại thật có thể nhìn thấy người mình muốn thấy, nghe được lời nói mình muốn nghe. Ta tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, nhưng không nguyện ý tỉnh lại, bởi vì, chỉ là muốn thấy nụ cười của nàng, nghe được lời nói cả đời nàng cũng sẽ nói không nói với ta mà thôi.
Ta không muốn tỉnh lại.
Tỉnh mà nói, những ảo cảnh kia sẽ biến mất không thấy gì nữa, cũng không thấy nàng.....