Edit: kaylee
"Tiêu Mặc tên cầm thú khốn kiếp sinh con không có XX ngươi! Mắt lão tử bị mù mới tin ngươi! Lão tử liều mạng với ngươi!"
Theo cửa đá đóng, tiếng chửi mắng của Hạ Lan Phiêu lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang dội —— chẳng lẽ cửa đá này có chức năng phóng đại âm thanh?
Tiêu Mặc chỉ cảm thấy âm thanh kia càng ngày càng vang, cũng hình như cách hắn càng ngày càng gần, không khỏi quay đầu lại, lại vừa hay nhìn thấy một nam một nữ giơ cây đuốc đang đi về phía hắn, nữ tử cầm đầu đó dáng dấp hùng hùng hổ hổ rất giống Hạ Lan Phiêu —— không, giống như chính là nàng.
Làm sao nàng có thể tiến vào?
"Khốn kiếp! Qua sông rút cầu! Bội bạc! Hạ lưu vô sỉ!"
"Được rồi, ta biết rõ thành ngữ của nàng tiến bộ rất nhiều." Tiêu Mặc cắt đứt lời nói của Hạ Lan Phiêu, nheo mắt lại nhìn Hạc Minh: "Ngươi là thế nào xâm nhập vào trong đội ngũ thị vệ của ta?"
"Nha nha, bị phát hiện rồi ~~" Hạc Minh dùng cây quạt che miệng cười khẽ: "Ngươi là lúc nào thì phát hiện? Không phải là hiện tại mới phát hiện đi! Ngươi biết dịch dung, Mộ Dung nhà ta cũng biết đấy, ha ha ha! Ngươi không dẫn Tiểu Hạ Lan của chúng ta đi vào, ta liền vọt vào thác nước, ‘ ôm ’ nàng đi vào, còn thuận tay giải huyệt đạo của nàng! Tiểu Hạ Lan, ta rất lợi hại đi ~~"
"Đúng, rất lợi hại! So với con mực chết này lợi hại gấp trăm lần!" Hạ Lan Phiêu oán hận nói. (L: mặc và mực đồng âm)
Thật là muốn giết nam nhân này nha...... Thật, rất muốn nha......
Gân xanh trên trán Tiêu Mặc bạo phát, nhức đầu che cái trán, qua hồi lâu mới khôi phục bình tĩnh. Lòng hắn biết lúc này đuổi tên dở hơi này đi ra ngoài đã không thể nào, chỉ có thể nhàn nhạt nói: "Đã đến rồi, vậy thì hành động chung thôi. Nếu ở trong khi hành động có thương vong không thể oán người được."
"Ta biết rõ! Ngươi chính là xem thường ta, có đúng hay không? Ta ngược lại muốn nhìn rốt cuộc sẽ là ai cản trở!"
Giống như, lại bị hiểu lầm......
Nếu nàng cũng bị liên luỵ vào, chỉ có thể phân tâm đi bảo vệ nàng, không để cho nàng bị thương.
Hạc Minh đáng chết.
Tiêu Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn ánh mắt tràn đầy địch ý của Hạ Lan Phiêu, khe khẽ thở dài, cũng không tiếp lời. Hạc Minh cười hì hì giơ cây đuốc đi ở phía trước nhất của đội ngũ, thỉnh thoảng nhắc nhở Hạ Lan Phiêu dưới chân có cái hố hoặc là bẫy rập khả nghi, thật là một dẫn đường và người tình dịu dàng săn sóc. tức giận của Hạ Lan Phiêu ở trong huyệt động đen nhánh không thấy đáy này rốt cuộc từ từ tiêu tán, mà nàng mờ mịt nhìn phương xa, mê mang nói: "Nên đi bên nào?"
Trước mặt nàng xuất hiện là hai con đường mở rộng, đường nào cũng tối tắm, không thấy rõ phương xa. Một con đường đương nhiên là thong tới trong bảo tàng truyền thuyết, một đường khác hẳn là bẫy rập. Nhưng mà, quỷ mới biết nên chọn con đường nào!
Có lầm hay không!
Mật thất trong phim truyền hình cũng có cơ quan rồi độc tiễn rồi cả bẫy rập nữa, cũng không có cái mật thất nào giống hiện tại, không có bất kỳ bẫy rập nào, có chỉ là đường đi thấy không đến điểm cuối! Hơn nữa, rốt cuộc muốn chọn con đường nào đi tới? Có lẽ, biện pháp giải quyết duy nhất chính là phân tổ hành động.
Ta đương nhiên cùng Hạc Minh một tổ, như vậy cũng tốt, có thể tránh thoát gia hỏa làm người ta ghét này. Ừ, liền phân tổ thôi.
"Cái này......"
"Nếu ta không có đoán sai, loại ngã ba còn có thật nhiều, vì giữ thực lực, tránh khỏi nguy hiểm không đáng, chúng ta phải hành động chung."
Ở trước lúc Hạ Lan Phiêu mở miệng, hình như Tiêu Mặc nhìn thấu tâm tư của nàng, vượt lên trước mở miệng. Nửa câu nói sau của Hạ Lan Phiêu chỉ đành phải nuốt xuống bụng, bởi vì Hạc Minh cũng gật đầu nói: "Ta đồng ý."
"Tại sao? Chẳng lẽ cho dù lâm vào nguy hiểm, cũng muốn ba người cùng nhau chôn theo? Như vậy rất có thể vĩnh viễn không tìm được đường chính xác!"
"Nếu như mỗi con đường đều là chính xác, hoặc là mỗi con đường đều là sai lầm đây?" Mắt xếch hẹp dài của Hạc Minh cười như không cười nhìn Hạ Lan Phiêu, giống như đang giễu cợt sự thông minh của nàng: "Tiểu Hạ Lan, ngươi nói chủ nhân của mật thất này là ai đây?"
"Là chủ nhân của Thủy Lưu Ly. Hạc Minh, ngươi thật coi ta là kẻ ngốc sao?"
"Chính xác ~~~ chúng ta đi lâu như vậy cũng không gặp phải cơ quan nào, hẳn là chủ nhân của cung điện bí mật này cũng không muốn làm khó người tầm bảo —— nếu hắn dùng Thủy Lưu Ly làm thành chìa khóa của mật thất lớn như vậy, đương nhiên không phải muốn chôn giấu những tài phú này, mà là muốn để lại cho hậu nhân của hắn, hoặc là người có duyên. Cho nên, ta cho là hai con đường trước mặt này đường nào cũng có thể thông tới chỗ có tài bảo, đương nhiên lấy được nhiều hay ít lại khác rất nhiều. Mạo hiểm của chúng ta, rất giống dũng khí khi đánh cuộc, vận khí đánh cuộc, chủ nhân thần bí này thật đúng là thú vị ~~"
"Đáng tiếc ngươi không thấy được hắn, đoán chừng hắn đã sớm chết rồi." Hạ Lan Phiêu bất đắc dĩ nhìn Hạc Minh: "Cho dù đường nào cũng có thu hoạch, lựa chọn con đường sai lầm cũng chỉ có thể lấy được một chút đồ nhàm chán mà thôi. Rốt cuộc chúng ta muốn đi đầu nào?"
"Bên trái."
"Bên phải."
Tiêu Mặc và Hạc Minh cùng lúc mở miệng.
......
"Xin các ngươi thống nhất ý kiến được không?"
"Nếu là ba người, vậy chúng ta liền lấy thiểu số phục tùng đa số là được ~~ Tiểu Hạ Lan thích bên nào đây?"
"Ý của ngươi là...... Để cho ta tới chọn? Thứ quan trọng như vaỵa tại sao để cho ta tới chọn!"
"Bởi vì ngươi là ‘người được chọn’." Tiêu Mặc nhàn nhạt nói.
Người được chọn sao? A......
Ta chỉ là một nữ tử bình thường có được không, những lời đồn đãi này cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Ngay cả ta cũng không tin, tại sao bọn họ lại tin tưởng? Hay là nói, bọn họ là đi con đường nào cũng được, muốn chỉ là quá trình kích thích và điên cuồng khi tầm bảo?
Thật là một đám điên......
"Nam trái nữ phải, liền bên phải thôi." Hạ Lan Phiêu nói.
Vì vậy, ba người bọn họ liền đi tới bên phải. Không biết đi bao lâu, lại gặp được ngã ba, lần này, hai người lại rất có ăn ý nhìn nàng.
......
"Không ai thuận tay trái đúng không? Đi bên phải thôi."
Ngã ba thứ ba.
"Đi hai lần bên phải, lần này đi bên trái thôi."
Vì vậy, chuyện lựa chọn vô cùng quan trọng và khó khăn cứ như thế liền do Hạ Lan Phiêu quyết định, mà hai người khác liền hết sức thuận theo đi tới phương hướng nàng lựa chọn, không có một chút nghi ngờ hay là do dự. So sánh với hai người khí định thần nhàn bọn họ, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trên vai gánh vác áp lực không nói ra được, gắt gao đè nặng nàng.
Tại sao hai người kia lại nghe lời đi đường ta chọn như vậy a a a a! Nếu như mà ta chọn sai thì làm thế nào! Cũng quá tùy hứng đi!
Mà bọn họ rốt cuộc vẫn là gặp phải nguy hiểm.