Edit: kaylee
Khi Hạ Lan Phiêu tới Ngọc Minh Trai, Tiêu Mặc đã đợi rất lâu......
Khác với Hạ Lan Phiêu tâm tình phiền não, nhìn hắn vô cùng bình tĩnh, hình như còn có chút khoan thai tự đắc.
Hình như hắn thích pha trà, lần này cũng không cần Thúy nhi xinh đẹp chạm vào, mà là tự nhiên tao nhã làm Ngọc Minh Trai tràn đầy hương thơm của trà. Hạ Lan Phiêu vừa đi vào phòng, đã ngửi thấy một hương trà mê người, mà Tiêu Mặc khách khí nói với nàng: "Mời ngồi."
Hạ Lan Phiêu ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Mời uống trà."
Hạ Lan Phiêu nhận lấy cái ly trong tay Tiêu Mặc, nhẹ uống một ngụm.
"Phu nhân một đường cực khổ."
Tiêu Mặc đối với Hạ Lan Phiêu vẫn là giống như trước kia, khách khí gọi "Phu nhân", mà Hạ Lan Phiêu tâm tình không biết vì sao sao lại có chút phai nhạt. Nàng giống như máy móc uống nước trà trong tay, qua thật lâu mới nhớ tới đây là địa bàn của nàng —— Vậy tại sao Tiêu Mặc đổi khách làm chủ, làm cho nơi này giống như hang ổ của hắn? Tại sao!
"Tiêu công tử là người Đại Phú Đại Quý, Ngọc Minh Trai chỉ là tiểu điếm sơn dã, phục vụ không chu đáo, mong rằng công tử thứ lỗi." Hạ Lan Phiêu lập tức không biến sắc tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Ngọc Minh Trai: "Không biết công tử tìm ta vì chuyện gì?"
"Phu nhân yên tâm, hôm nay phu nhân đã coi như là hoàn thành điều kiện cuối cùng, chuyện chuyển nhượng Ngọc Minh Trai cũng không giữ lời rồi."
Tiêu Mặc rất sảng khoái trả lời chắc chắn nghi vấn trong lòng Hạ Lan Phiêu, sau đó từ trong lòng móc ra tờ khế ước kia, để Hạ Lan Phiêu xem qua rồi đặt nó ở trên ngọn nến, mặc cho nó từ từ cháy hết.
Hạ Lan Phiêu không ngờ Tiêu Mặc lại có thể giữ lời như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thật cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ nói là: "Công tử rộng lượng như thế, thật là khiến người ta...... Chẳng lẽ lần này công tử chỉ là muốn ta và ngươi uống trà sao?"
"Vậy phu nhân còn muốn như thế nào? Muốn cùng một lần?"
"Phốc!"
Hạ Lan Phiêu phun nước trà trong miệng ra ngoài.
Nàng không thể tin nhìn khuôn mặt nghiêm túc, giống như chuyện gì cũng không xảy ra mà đùa giỡn nàng của Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy lòng buồn bực khó nhịn, mà nàng cũng bị nước trà làm sặc, ho kịch liệt.
Tiêu Mặc bình tĩnh nhẹ nhàng vỗ sau lưng cho nàng, khẽ nhíu mày, sau đó giãn mày ra. Hắn mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu, tiếp tục dùng sắc đẹp tới dẫn dụ nàng: "Nếu phu nhân nguyện ý, ta đương nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh, phu nhân không cần khẩn trương như thế."
"Khẩn trương cái rắm! Chừng nào thì trở nên hạ lưu như vậy!"
"Chẳng lẽ trước đây phu nhân quen biết ta?" Trong mắt Tiêu Mặc chợt lóe ánh sáng.
"Không có, ta chỉ là thuận miệng nói...... Dù sao ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"A......"
Tiêu Mặc khí định thần nhàn cười, mà Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, đã đỏ bừng cả mặt không biết nói cái gì cho phải. Nàng không biết vì sao cách năm năm thời gian, ở địa bàn của mình vẫn để cho Tiêu Mặc chiếm hết tiên cơ, mà nàng ở trước mặt Tiêu Mặc tay chân vẫn luống cuống, không có biện pháp nào cầm bắt hắn......
Nàng có chút buồn bực hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, buồn buồn nói: "Không có chuyện ta liền đi về trước."
"Phải đi về phục vụ phu quân sao?" Tiêu Mặc lập tức hỏi: "Ta không nhớ ngươi là người hiền huệ như vậy."
......
"Công tử bảo trọng, về sau chúng ta cũng không tiếp tục gặp mặt."
Hạ Lan Phiêu nói xong, không chút nào quyến luyến đứng dậy đi tới phía cửa, chỉ muốn mau sớm thoát đi nam tử luôn làm nàng lúng túng lại khó có thể nắm chặt này. Tiêu Mặc không đứng dậy, chỉ ở sau lưng nàng tự nhiên hỏi: "Đông Câu quốc đã dẫn binh về phía Tề quốc, chẳng lẽ ngươi không lo lắng chuyện Tề Chu hai nước liên minh?"
"Công tử đã đồng ý như vậyvới ta, cũng sẽ không đổi ý thôi." Hạ Lan Phiêu cảnh giác quay đầu lại: "Huống chi, cùng Tề quốc liên minh đối với công tử cũng không chỗ xấu."
"Ta cũng không nhớ ta đồng ý chuyện này với ngươi —— ta chỉ đồng ý Hạ Lan Phiêu. Nếu ngươi nói ngươi là nàng, ta cũng không ngại xuất binh tương trợ."
......
"Ngươi có thể không vô lại như vậy hay không?"
"Ngươi thừa nhận ngươi là Hạ Lan Phiêu là được rồi." Tiêu Mặc cố chấp nói.
"Ta không phải." Hạ Lan Phiêu không nhịn được khoát tay: "Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về, công tử xin dừng bước thôi."
"Hạ Lan."
Tiêu Mặc đột nhiên hô lên tên của Hạ Lan Phiêu.
Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng nghe được Tiêu Mặc lần nữa hô lên tên của nàng, nhưng trong lòng cũng nói không ra là cái tư vị gì nữa.
Một loại đau thương không rõ lưu động ở trong mỗi mạch máu trong cơ thể nàng, những ký ức kia cũng ùn ùn kéo đến ăn mòn nàng làm nàng khó thừa nhận nổi. Nàng định định thần, đứng vững thân thể, cố hết sức bình tĩnh nói: "Ta không phải nàng. Công tử thật nhận lầm người."
"A......"
"Ta từng nghe phu quân nói về nữ tử gọi là Hạ Lan Phiêu đó, nàng giống như có lẽ đã chết vào năm năm trước rồi. Phu quân cũng nói ta cùng với nàng có dung mạo giống nhau đến mấy phần, nhưng lại xinh đẹp hơn nữ tử kia nhiều. Huống chi, ta có phu quân thương yêu, cũng bạc mệnh giống như nàng vậy, ngược lại thật sự là vận số."
Hạ Lan Phiêu do dự hồi lâu, rốt cuộc là không chịu nổi cứ như vậy nói ra lời nói bén nhọn, mà Tiêu Mặc cũng trầm mặc.
Mặt của hắn ở dưới ánh nến lung linh có vẻ bình tĩnh khác thường, mà hắn đột nhiên đi lên phía trước, khẽ vuốt gò má trước mặt Hạ Lan Phiêu, dịu dàng nói: "Đúng vậy, ngươi không phải là nàng...... Nhưng coi như chỉ cần có một phần tương tự, ta xem cũng sẽ có chút vui mừng, giống như cảm giác nàng vẫn còn ở bên cạnh ta. Cho dù nàng còn sống, cũng là không muốn gặp lại ta mà thôi. A......"
Đầu ngón tay của Tiêu Mặc là lạnh lẽo khác thường, mà Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, nước mắt đột nhiên liền tuôn ra. Nàng vội vàng đưa tay lau đi, nhưng lau thế nào cũng không sạch. Nàng tức giận liền liều mạng vuốt mắt, vuốt mắt vừa đỏ vừa sưng, mà Tiêu Mặc đột nhiên bắt được tay của nàng, ngón tay khẽ run. Hắn nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Biết ‘ Tam Bảo ’ sao?"
"Không biết."
"Thật đáng tiếc...... Ta đang tính toán nói cho ngươi biết bí mật của Thủy Lưu Ly. Nghe nói tập hợp đủ Tam Bảo liền có thể xuyên qua thời không, thật đúng là thú vị."