Hạ Lan Phiêu không biết nói gì nhìn trùng tử màu máu ngọa nguậy trong tay Hạc Minh, trừ màu sắc ra thì cùng côn trùng màu xanh xám đều xấu xí không có gì khác biệt, khóe miệng khẽ co rút, thân thể cũng không tự giác lui lại mấy bước. Nàng cố ổn định tâm tình của mình, mà Hạc Minh lại là cảm xúc tăng cao hiến vật quý: "Tiểu Hạ Lan có hay không cảm thấy nó thật đáng yêu? Có muốn hay không sờ một cái?"
Hạc Minh......
Ngươi không biết ta sợ trùng tử sao!!!!!!
Hạ Lan Phiêu mắt thấy Hạc Minh muốn đưa trùng tử đến trước mắt nàng, quát to một tiếng, vội vàng tránh ra. Trong lúc nàng lui về phía sau vô tình đụng ngã lăn lồng chim bằng vàng trên bàn, con Dạ Oanh không có dã tính kia sửng sốt một chút, sau đó "Hì hì" một cái từ trong lồng bay ra.
Dạ Oanh ra khỏi lồng chim, không chút để ý run lẩy bẩy cánh, đột nhiên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bay đến trên tay Hạc Minh, nhanh chóng mổ hỏa thiền kia một cái, rồi nhanh chóng nuốt xuống bụng, sau đó vui sướng hót lên. Tiếng hót của nó thanh lệ uyển chuyển, giống như tiếng trời, Hạ Lan Phiêu nghe được tâm thần sảng khoái, ccòn Hạc Minh nghe được lại khóc không ra nước mắt.
Hắn đau đầu nhìn con chim đang dương dương đắc ý ca xướng kia, lại nhìn bàn tay trống rỗng của mình, chần chờ nói: "Con chim này...... Chẳng lẽ là ‘ Đề Huyết Dạ Oanh ’?"
"Đúng vậy! Quà tặng ta cho Thác nhi rất không tệ chứ!"
"Hỏa thiền trân quý thế kia, thế mà lại gặp phải là khắc tinh Đề Huyết Dạ Oanh của nó......" Hạc Minh thật là dở khóc dở cười: "Thôi, vậy ta chỉ có thể đổi quà tặng cho Thác nhi rồi."
"Trùng tử rách kia cũng đừng giữ lại hại người nữa! Còn nữa, ngươi mà dạy Thác nhi và Thương Nguyệt những thứ kia...... Những thứ ‘ chuyện nam nữ ’ kia mà nói, ta nhất định khiến Mộ Dung đuổi ngươi ra khỏi cửa! Đại sắc lang!"
Hạ Lan Phiêu nghĩ đến Hạc Minh luôn miệng nói muốn dạy Hoa Thác biết chữ, đưa cho hắn cũng là những thứ xuân cung đồ. Chuyện cung đồ vừa nói liền tức muốn đánh người.
Hạc Minh đại nhân, nhi tử của ta mới bốn tuổi, mới bốn tuổi nha! Thật may là hắn không hiểu hình vẽ này vẽ cái gì, nếu không ngươi để cho ta thế nào tiêu trừ ám ảnh tâm linh của nó, phải thế nào giáo dục nó? Đại sắc lang!
"Tiểu Hạ Lan, không nên tức giận nha ~~ Thác nhi sinh nhật ta để cho hắn đi trong cung của ta tự do chọn quà tặng, nó cầm quyển sách, ta cũng không có nhìn là nội dung gì liền để cho nó mang về, ai biết tiểu quỷ kia chọn lại là...... Ha ha! Thật không biết tính tình này của nó là giống người nào?"
"Dù sao không phải giống ngươi." Hạ Lan Phiêu tức giận nhìn hắn: "Thương Nguyệt đâu? Không có trở lại với ngươi sao?"
"Hắn muốn xử lý một ít chuyện Bổn gia. Chuyện Lý gia quá nhiều, hắn có thể trong hai tháng xử lý tốt chuyện một năm đã rất là không dễ. Tiểu Hạ Lan, chuyện ngươi tìm Thương Nguyệt giúp Tiểu Mộ Dung quản lý quốc khố thật là chuyện duy nhất ngươi làm."
"Này! Cái gì gọi là ‘chuyện duy nhất! Ta còn có thể làm rất nhiều!"
"Ha ha......"
Lý Thương Nguyệt là ân nhân cứu mạng của Hạ Lan Phiêu.
Lúc ấy, nàng từ trên vách núi té xuống, rơi vào biển rộng, lại may mắn té xỉu ở trên một mảnh ván gỗ chảy theo dòng nước, hơn nữa theo dòng nước chảy gặp thuyền lớn của Lý gia thương hành (đội buôn bán).
Lý Thương Nguyệt là lần đầu tiên theo thương đội Lý gia ra biển, lại ngạc nhiên ở trên biển gặp được một nữ tử thoi thóp một hơi, sau khi sai người cứu nàng đi lên đã không nhận ra nàng chính là Hạ Lan Phiêu đã từng khích lệ hắn đứng lên. Nếu không phải nghe được giọng nói của nàng, ai có thể nghĩ tới thiếu nữ vốn thanh lệ làm người hài lòng lại có thể có khuôn mặt đầy vết thương......
"Tiểu Hạ Lan, không đi dạ tiệc chơi một lát sao?"
"Không đi." Hạ Lan Phiêu lần nữa đeo lên mặt nạ, khẽ lắc đầu: "Ta sợ nhìn thấy gì đó không nên thấy lại thêm phiền toái cho Mộ Dung."
"Vậy ta dẫn ngươi đến trên đường cái đi dạo một chút như thế nào?"
"Tốt!" Hạ Lan Phiêu hai mắt tỏa sáng: "Ngươi đồng ý với ta rồi đấy, không cho ăn vạ!"
"Nhìn tâm tình thôi."
"Hạc Minh!"
Mắt thấy nữ tử kia rốt cuộc lại khôi phục tinh thần và tâm tình tốt, Hạc Minh cũng vui thích. Hắn không nghĩ tới hỏa thiền thiên tân vạn khổ có được, trên đời có chừng một con kia nữa, có chỉ là nụ cười rực rỡ kia của nữ tử.
Khoảng cách giữa hắn và nàng luôn là rất gần, hắn cùng với nàng luôn là rất thân mật, nhưng hắn biết trong lòng hắn hoàn toàn không nhớ người kia, cho dù bọn họ dựa vào gần hơn nữa, cũng có không cách nào chạm đến.
Mà nàng rốt cuộc cùng những nữ nhân khác có cái gì khác biệt đâu, ha ha......
"A, Dạ Oanh! Ngươi không cần chạy! Trở lại!"
......
Khác với Hạc Minh như có điều suy nghĩ, tất cả tâm tư của Hạ Lan Phiêu đều đặt trên người con Dạ Oanh ăn hỏa thiền kia, sau khi cơm nước no nê liền giương cánh liền bay ra phía ngoài. Nàng mắt thấy Dạ Oanh bay ra bên ngoài, vội vàng đuổi theo, trong miệng kêu la không ngừng, không có một chút dè dặt tôn quý của Vương Hậu. Mà bên kia, Hoa Mộ Dung đang cùng vương tôn các quý tộc của Tề quốc ăn uống linh đình, uống mặt khẽ ửng hồng.
"Chúc mừng sinh nhật bốn tuổi của tiểu Vương Tử! Vương, khi nào thì ngài và Vương Hậu lại sinh thêm mấy tiểu Vương Tử, kéo dài huyết mạch của vương thất Tề quốc mới phải!"
"Đúng vậy! Đã sớm nghe nói Vương Hậu Quốc Sắc Thiên Hương, cũng xin Vương mang Vương Hậu ra ngoài, cũng cho những đại thần chúng ta đây mở rộng tầm mắt mới phải!"
Có một ít Đại Thần mượn cảm giác say cười giỡn Hạ Lan Phiêu, cũng làm cho Hoa Mộ Dung trong lòng không vui. Hắn nâng ly rượu nặng nề ném một cái lên trên bàn, tiếng vang thanh thúy thành công khiến tất cả mọi người ngậm miệng lại.
Hắn hít sâu một hơi, đang lúc muốn nói ra từ hắn thường nói nhất, lại nghe một đứa bé con giống mồm miệng lanh lợi nói: "Mẫu hậu ta đương nhiên chỉ có ta và phụ vương ta thấy được, làm sao sẽ cho những thứ nam tử không liên quan các ngươi nhìn? Muốn nhìn, trở về nhìn nương tử của mình là tốt rồi!"
"Thác nhi!"
Hoa Mộ Dung không tự kìm hãm được cười một tiếng, lại lập tức thu lại nụ cười, nghiêm nghị trách cứ con của mình.
Hoa Thác nghe phụ vương nổi giận, không cam lòng le lưỡi với các đại thần bên dưới, sau đó đoan chánh ngồi xong.
Hoa Mộ Dung thu hết của động của cậu ở trong mắt, trong lòng khẽ nhúc nhích, cũng không kìm lòng được thấy mềm mại.
Tay hắn cầm ly rượu, một đôi đôi mắt đẹp chậm rãi quét nhìn các vị thần tử, hắng giọng nói: "Vương Hậu là thê tử của ta, thân thể không tốt xấu hổ gặp khách, thật là làm cho chư vị chê cười. Chờ thân thể của tiện nội tốt hơn một chút, chắc chắn sẽ để chư vị xem một chút, ấy giải quyết chuyện lòng của mọi người."
"Vi thần không dám! Vi thần không dám!"