- thần tệ lần thứ hai...
- thần tệ lần thứ ba...
- Tốt...!nếu đã không ai ra giá ta xin tuyên bố chiếc Quang Huy Chiến Giáp này sẽ thuộc về Huyết tộc...
Đứng trên sân khấu lớn nữ bạch y quản sự mỉm cười như được mùa cao giọng nói lớn.
Thanh âm thanh thúy như thiên nhạc theo đó vang vọng cả khu đấu giá như một lời xác nhận chiến Quang Huy Chiến Giáp chính khí lẫm liệt kia đã thuộc về Huyết tộc với cái giá thần tệ, một cái giá tính ra cũng không rẻ nhưng nếu so với cái giá thần tệ của Thiên Hoàng trước đó thì quá là hời.
Dĩ nhiên công lao lớn nhất đến từ khí vận nghịch Cmn thiên của Huyết tổ đại nhân, đâu ai ngờ được trong cuộc đấu giá này lại xuất hiện hai bộ chiến giáp gần giống nhau như thế khiến Thiên Hoàng nổi máu điên mà xuống xác, đến khi Quang Huy Chiến Giáp xuất hiện thì Thiên tộc đối thủ cạnh trang lớn nhất của Huyết tộc đã tiền không cháy túi không đủ sức chơi đành ngậm ngùi để Trần Lâm thu được chiến giáp kia chỉ với giá thần tệ rẻ hơn đến tận thần tệ.
Quả thật đúng như Trần Lâm nói bôn không qua thời vận, Thiên Hoàng dày công tính toán ra sức thu thập trang bị vẫn không bằng được tên hệ may mắn như Trần Lâm.
Cuộc sống quả là quá nổi bất công đến cả mạt thế cũng không thay đổi được.
.
Liếc nhìn phòng vip của Huyết tộc, khuôn mặt anh tuất bất phàm của Thiên Hoàng bất giác hóa đen như shit chó sao mà nó sâu cay lạ kỳ.
Nhưng cái cay đắng kia lại không phải vì bị lỗ mất thần tệ mà là vị bị khác NTR, bị tên khốn Huyết tổ kia cướp đi thứ mình muốn ngay trước mũi nhưng lại không thể làm gì chỉ có thể đứng đó nhìn theo trong sự bất lực cùng cực.
Rõ ràng đặc lên bàn cân giữa Khải Huyền Chiến Giáp và Quang Huy Chiến thì Thiên Hoàng thật sự rất thích chiếc Quang Huy Chiến Giáp ánh kim lập lánh thanh tao xinh đẹp kia hơn là hắc giáp u ám như Khải Huyền Chiến Giáp.
Đáng tiếc trời đời này không có thuốc hối hận, Thiên Hoàng đã lỡ chơi ngu thì chỉ có thể đành chịu.
Tuy nhiên Khải Huyền Chiến Giáp thật ra cũng không tệ thậm chí xét về công dụng đặc tính cũng chả thua gì Quang Huy Chiến Giáp, Thiên Hoàng chỉ là bị cái skin che mờ mắt chó mà thôi.
.
Ngược lại bỏ ra cái giá rẻ hơn mà vẫn thu được thứ mình cần hoặc ít nhất là tương tự thế, Trần Lâm và cả hai mẹ con Lý Minh Nguyệt đều thoáng vui mừng.
Xem ra đã có thứ để trang bị cho Long Ngữ Yên rồi, đất diễn của nàng trong tương lại từ đó cũng xuất hiện nhiều hơn.
Tuy nhiên là một con người có tâm hồn yêu cái đẹp lại bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, Trần Lâm vẫn cảm thấy khá là cấn cấn khi ma nhân sáu tay như Long Ngữ Yên lại mặc trên mình chiến giáp hoàng kim lấp lánh thần thánh thế kia, nhìn cái kiểu gì cũng thấy nó rất chi là không hợp...
Đáng tiếc cái thứ thật sự thích hợp với Long Ngữ Yên lại nằm trong tay kẻ khác, đúng là tạo hóa trêu ngươi...
..
...
Trở về với sân đấu giá lớn...
Sau khi cuộc tranh đấu nảy lửa giữa hai đại tộc Thiên - Huyết kết thúc, những trang bị sau cũng không quá ngon và thần tệ trong tay các đại tộc cũng không còn quá nhiều dẫn đến việc không xuất hiện thêm tranh đấu đại quy mô nào nữa, giá tiền cũng chỉ nằm ở khoảng dưới thần tệ.
Nhưng nhiệt huyết của cuộc đấu giá và các chủng tộc tham gia không vì thể mà giảm đi, thậm chí còn nhiệt hơn khi mà đại tộc đã không tham gia thì chính là thời cơ cho các tiểu chủng tộc xuất thủ.
Càng ngày càng có nhiều tiểu chủng tộc ý thức được thời tới rồi bắt đầu tranh thủ cơ hội ngàn vàng này đứng ra đấu giá, thậm chí không ít tiểu chủng tộc còn chơi lớn đấu giá lên đến tận thần tệ mới kết thúc.
Trong đó nổi bật nhất không ngờ là Kê tộc với kê đại tộc trưởng con gà may mắn từng có dịp đánh một trận với Hắc Mao Sư trong sự kiện Chủng Tộc Đại Chiến trước đó đáng tiếc kết quả hiển nhiên là bị đánh cho sml, ngoài ra các tộc loài sói dựa hơi Liên Minh Cầm Thú cũng bắt đầu tham chiến chỉ là không biết mua về cho mình hay mua cho cấp trên mà thôi, cái này Trần Lâm không quản đến được cũng không đủ thông tin để quản đến.
Dĩ nhiên các tộc khác tuy chỉ đôi lúc xuất hiện nhưng cũng nhiệt không kém chả sợ bố con thằng nào nhiệt tình mà đấu giá, nhiều khi còn tranh giành với các tiểu chủng tộc lệ thuộc Liên Minh Cầm Thú, đúng là hảo hán.
Cả khu đấu giá nhờ thế trở nên vô cùng sôi động như một cái chợ làng.
.
Tuy nhiên không cuộc vui nào là không tàn...
Sau khi thành công xác nhận đấu giá một trang bị tím độc nhất, nữ bạch y quản sự không vội trình làn sản phẩm tiếp theo mà mỉm cười một cái như gió mùa xuân rồi cao giọng tuyên bố:
- Rất cảm ơn các vị đã tham gia cuộc đấu giá hôm nay...
- Ắt hẳn các vị đều đã thu về không ít trang bị tốt, nhưng cuộc vui nào rồi cũng phải đến hồi kết và sự kiện này cũng như vậy...
- Tuy nhiên đó không phải là bây giờ mà là sau trang bị nữa...
...
.
Ngay sau đó khi nữ bạch y quản sự vừa dứt lời, trên sân khấu lớn đồng loạt xuất hiện thêm trang bị tím độc nhất đủ loại hình thể khiến sân khấu lớn thoáng chóc trở nên chật chội.
Chỉ vào trang bị đang huyền phù trên sân khấu, nữ bạch y quản sự khẽ mỉm cười nói:
- Đây là trang bị cuối cùng của sự kiện đấu giá, mong các vị cẩn thận suy nghĩ đừng bỏ qua cơ hội cuối cùng này…
- Bây giờ trang bị tiếp theo… Vô Cực Kiếm…
…
.
Ngay lập tức như nhận được lời hiệu triệu của nữ bạch y quản sự, một thanh kiếm màu vàng kim sắc bay đến bên cạnh nàng.
Vô Cực Kiếm nó sẽ là trang bị tím độc nhất tiếp theo sẽ được đấu giá, còn trang bị còn lại sẽ lần lượt được đấu giá sau.
Dĩ nhiên hệ thống sẽ không việc thừa thãi, cùng một lúc trình làn ra cả trang bị sẽ được đấu giá nhưng vẫn chỉ lần lượt đấu giá một trong số chúng như thế cốt yếu là để các đại tộc có cơ hội mà cẩn thận quan sát.
Đừng nghĩ rằng thập đại chủng tộc đã hết tiền, họ vẫn còn chỉ là không nhiều mà thôi nên phần lớn đều chọn cách ôm bom chờ thời và trang bị đồng loạt xuất hiện như thế chính là thời cơ để phát nổ quả bom mà mình đang cất giấu.
Trong đó hiển nhiên là có cả Huyết tộc, tính ra Huyết tộc còn ôm không ít thần tệ chưa tung ra khi Huyết tộc cũng chỉ thanh công đấu gia về cho riêng mình được trang bị tím độc nhất mà thôi, số vốn còn lại của Huyết tộc vẫn chơi được bài trận.
Tuy nhiên trước những trang bị kia vài trận vẫn là không đủ với Huyết tổ đại nhân.
.
Khẽ liếc nhìn qua trang bị tím độc nhất còn lại thay vì nhìn đến thành Vô Cự Kiếm đang được đấu giá...
Ánh mắt Trần Lâm không giấu được sự kích động khi nhìn thấy được rất nhiều thứ ngon, nhưng ngay sau sự kích động kia qua đi Trần Lâm đã nhận ra được vấn đề không nhịn được nhíu mày hỏi:
- Chúng ta còn bao nhiên thần tệ?
...
.
Nghe Trần Lâm hỏi đến vấn đề quan trọng như thế, Lý Minh Nguyệt cũng khẽ liếc nhìn những trang bị bên dưới rồi lắc đầu nói:
- Còn thần tệ...
- Với số tiền này ta nghĩ nếu may mắn chúng ta có thể đấu giá được trang bị...
- Nhưng nếu trường hợp xấu bị ép quá gắt...!chúng ta chỉ sợ sẽ chỉ thu được trang bị mà thôi...
...
.
Nhận được câu trả lời của Lý Minh Nguyệt, Trần Lâm mới an tâm phần nào nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tính ra nhờ thu chỉ hợp lý cộng với cần kiệm liêm chính tình hình tranh đoạt trang bị cú chót này của Huyết tộc cũng không tệ, nhiều có thể thu được tận hai trang bị còn không thì tệ gì cũng thu được một cái.
Tuy nhiên dù là thế thì ánh mắt Trần Lâm vẫn không giấu được vẽ trầm trọng khi nhìn qua những trang bị trên sân khấu kia lắc đầu nói:
- Khá năng cao là không thu hết được...
- Haizzz...!thôi thì đi đến đâu tính đến đó vậy...
...
.
Hiển nhiên với độ thấm hút của hệ thống việc cho người chơi ngắm trang bị từ trước như thế là để các bên hảo hảo tính toán mà xuống xác một phen, đây là cú chót rồi không xuống không được...
Tuy nhiên không chỉ con người mà bất kỳ sinh vật nào cũng đều có lòng tham.
Khi nhìn thấy những trang bị còn lại kia trên sân khấu, Trần Lâm đã chắm được đến tận ba món trang bị, đáng tiếc tiền của Huyết tộc còn lại không nhiều đến thế việc thu hết cả ba thậm chí là hai thôi cũng là điều không dễ một chút nào, thế nên Trần Lâm phải cẩn trọng tính toán xem thứ mình cần nhất là gì mà trọng điểm ra tay đấu giá.
Đương nhiên không chỉ Huyết tộc mà các đại tộc khác cũng tương tự như thế dù thấy cả trang bị kia đều là đồ ngon nhưng tiền lại không cho phép cũng chỉ có thể như Trần Lâm nhắm đến thứ mình cảm thấy thích hợp nhất.
Ngược lại, các tiểu chủng tộc cũng ý thức được thập đại tộc sẽ xuống tiền tranh đoạt những trang bị cuối này, các tiểu chủng tộc hoàn toàn không có cửa càn không dám tham gia cuộc chơi lớn như thế đều ngoan ngoãn ngồi một bên xem thập đại tộc đánh nhau.
.
Trở lại với sân khấu lớn ngay bên dưới...
Rất nhanh khi mà các đại tộc còn đang tính toán, thanh Vô Cự Kiếm kia đã tìm thấy chủ nhân mới của mình, đó hơi bất ngờ là Ma tộc.
Dù muốn dù không nhưng phải công nhận một điều là Ma tộc đúng là ăn tạp, đến cả một trang bị loại hình vũ khí hàng thật giá thật và tiền thật như Vô Cự Kiếm cũng dám xuống tiền thu cho bằng được, lúc đầu Trần Lâm cũng đã cảm thấy lạ nhưng lại không nghĩ nhiều cũng không có tâm lực quản đến đại tộc không liên quan này, tuy nhiên giờ trông thấy Ma tộc bỏ cái giá không nhỏ như thế dùng muốn dù không Trần Lâm cũng không thể không chú ý đến.
Có thể nói hệ thống đã cố tình bày trò sắp xếp trang bị cuối cùng cốt yếu là để các đại tộc thấy khó mà nhận ra không thể chờ đợi thêm được nữa mà ra tay trang đoạt, thế nên mỗi trang bị đều là một trận tranh đoạt và giá cả vì thể cũng được đẩy lên cao hơn nhiều.
Dù sao hết sự kiện này thì có tiền cũng không dễ gì kiếm được trang bị tím độc nhất.
Rất may Ma tộc tuy đã thu về không ít trang bị trước đó nhưng đa phần đều khá là rẻ mạt không ai thèm nên cũng không tiêu tốn quá nhiều thần tệ.
Sau một hồi tranh đấu với Xà tộc, Ma tộc cũng thành công thu được thanh Vô Cực Kiếm kia về từ tay đối thủ với một cái giá không thấp tận thần tệ.
Đương nhiên đây chỉ sợ là cái giá cuối cùng Ma tộc có thể bỏ ra và thanh Vô Cực Kiếm kia khả năng cao cũng là trang cuối cùng mà Ma tộc có thể thu được trong sự kiện này.
.
Tuy nhiên trừ Xà tộc ra không một ai để ý đến thành Vô Cực Kiếm nghe rất bá khí kia sẽ thuộc về tay ai...
Nói một câu khó nghe, chắc chỉ trừ có thể loại ốm yếu như Xà tộc mới thích dùng kiếm, còn lại cả cộng đồng hung thú từ thú có vú đến thú không vú, từ chim cò đến tôm cá đều không thích thể loại vũ khí rất chi là mong manh này, thế nên thanh Vô Cực Kiếm kia đắng lòng thay là ai cũng chê.
Dĩ nhiên chê là một chuyện còn nếu như thuộc diện bất đắc dĩ không có thứ khác ngon hơn để dùng thì chắc là cũng không chê, nhưng bỏ tiền ra mua thì không...!chắc chắn là không...
Cũng nhờ thế khi các đại tộc đều không quá xem trọng thanh kiếm ánh vàng kim lấp lánh kia để Ma tộc thành công đắc thủ, ngược lại cộng đồng hung thú lại quan tâm đến vật phẩm thứ hai sẽ được đưa ra nhiều hơn.
Đó vẫn là một thứ vũ khí cho cộng động thú tộc ra sức trang đoạt, nhưng lần này lại dài hơn và ngon hơn thanh Vô Cực Kiếm trước đó.
.
Ngay lập tức khi trông thấy thứ tiếp theo sẽ được đấu giá kia...
Ánh mắt của lão Sa Hoàng lập tức sáng lên như đèn pha, không đợi mọi người kịp phản ứng lão đã kích động đứng bật dậy hét lên:
- Không cần phải nói nhiều, bổn Hoàng ra giá thần tệ đấu giá cây giáo kia...
...
.
Hiển nhiên trang bị có thể khiến lão Sa Hoàng kích động đến vậy chỉ có những thứ dài và chọt.
Trên sân khấu lớn, trang bị tím độc nhất tiếp theo may mắn được đấu giá kia vô cũng đơn giản một ngọn giáo, tổng chiều dài gồm phần thân và mũi giáo sắc bén lên đến gần m, thân giáo vì thế cũng không nhỏ phải to lớn cỡ bắp chân người trưởng thành là ít, quả là một ngọn giáo to lớn uy vũ.
Với kích thước như thế rõ ràng là rất quá khổ với thể loại nhỏ yếu đáng thương như Trần Lâm, nhưng lại rất hợp với bọn súc vật m ăn lên và nhất là bọn quái vật biển như Hải Sa tộc lại càng thích hợp.
Tuy nhiên để khiến Sa Hoàng kích động đến vậy, ngọn giáo kia không thể chỉ có kích thước to lớn bất phàm mà còn kèm theo năng lực nguyên tố độc lạ.
Xét bề ngoài cả thân ngọn giáo tính ra hơi xấu khi đều thuần một màu đen tuyền như than đá, nhưng phần đầu mũi giáo sắc bén lại ánh lên những tia sáng hồ quang màu đỏ tươi lộ ra từng đường từng đường địa tương nham thạch, sức nóng khủ ng bố từ ngọn giáo theo đó tỏa ra bốn phía càng như một minh chứng hùng hồn năng lực mà nó có thể đem đến và cái tên của nó là Ngọn Giáo Nham Tương.
.
Trước một vũ khí nhìn phát biết vừa tay lại con kèm theo năng lực nham tương khủ ng bố dù không rõ chính xác cho lắm, nhưng Sa Hoàng vẫn chấm ngọn giáo kia quyết thu nó về cho bằng được không cần khởi động gì cả đã trực tiếp tăng giá lên thần tệ, bằng với cái giá mà Ma tộc bỏ ra để thu về thanh Vô Cực Kiếm trước đó.
Đây chính là lời khẳng định của Sa Hoàng, lão sẽ bất chấp mọi giá thu lấy cây thương kia.
Tuy nhiên Sa Hoàng nhận ra được cây thương kia ngon ăn thì kẻ khác cũng thế, đáng nói hơn dù phần lớn đều kiện kỵ cái tên Sa Hoàng nhưng vẫn có những tên trẻ trâu thích làm liều.
.
Ngay khi nữ Bạch Y Quản Sư vừa hộ giá đấu lần thứ nhất xong...
Từ bên trong phòng vip của Liên Minh Cầm Thú, Kim Mao Sư Vương máu liều nhiều hơn máu não thoáng nhếch mép cười lạnh rồi gầm lên một tiếng nói:
- Thật là ngại quá...!ngọn giáo này Sư tộc ta thấy cũng hợp mắt...
- thằng tệ đi...!bổn vương đấu giá nó về tập ném lao chơi...