Lãnh Địa Huyết Tộc

chương 550: 550: trò chơi đập chuột 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn tiểu nha đầu Đào Nhi mới chém nhẹ cái đầu chuột đã thoát lực ngồi một bên vô nước biển như người chết rồi, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu xuýt xoa.

Tiểu nha đầu đúng là tiểu nha đầu khó huấn luyện hơn những thành phần đã trưởng thành quá nhiều, mới chỉ chém chuột chết có thể xem như chặt thịt nấu ăn thôi mà cũng sợ đến vậy, như thế biết bao giờ mới chém được chuột sống, gà con nó vẫn cứ là gà con.

Tuy nhiên Trần Lâm ác tâm dường như quên mất Đào Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, lại chỉ là một nhân loại không phải dạng thấy máu là thích như thành phần Huyết tộc, cô bé biểu hiện được như vậy đã là khá lắm rồi.

Không chỉ thế trên cơ bản dù có sự tiếp tay của Trần Lâm nhưng Đào Nhi vẫn xem như hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao xem như tai qua nạn khỏi.

Trần Lâm cũng hiểu dưa ép ăn không ngon nên chấm cho Đào Nhi đủ đậu không tiếp tục hành nàng nữa, tà nhãn theo đó nhìn qua hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi đang sợ hãi ôm lấy nhau.

- Lan Nhi ngoan đến đây ca ca nói này nghe vui lắm...

Nhìn vị nhị tỷ của biệt đội ba cô nàng ăn hại, Trần Lâm thoáng cười cười vui vẻ nói.

Nhưng trước cái sự vui vẻ của Trần Lâm, Lan Nhi đáng thương lại như đi vào chỗ chết khuôn mặt trở nên trắng bệnh không còn chút máu suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.

Chỉ là dù có mà ngất thật đi nữa thì Lan Nhi cũng không dám trái lời Trần Lâm run rẩy rời khỏi vòng tay Phượng Nhi chầm chậm bước lên đoạn đầu đài.

Thấy thế Trần Lâm chỉ biết lắc đầu cười khổ rồi không biết mốc từ ra một viên phấn vẻ một đường dài lên cái xác không đầu của con chuột đen xem như đường mức, còn dùng để làm gì thì hiển nhiên là để bé Lan Nhi khai đao.

Dù sao thì vẫn còn một bé Phượng Nhi phía sau phải chia ra để ai cũng có phần.

Cái này là nguyên tắc luyện đệ của Trần Lâm, trước khi huấn luyện phải thấy máu trước mới được, cũng giống như nữ nhân vậy màng trinh bị đâm rách mới xem như trưởng thành.

Bên kia dù còn nhỏ tuổi nhưng Lan Nhi cũng không ngóc biết rõ mình phải làm gì, cái đầu nhỏ lập tức nhảy số liên tục run rẩy nhìn Trần Lâm nhỏ giọng nói:

- Đại ác ma...!à không đại ca ca...

- Thật ra ta...!ta...!ta không có vũ khí...!phải rồi ta có vũ khí, không thể chém...!chém nó được...

- Hay...!hay là đại ca ca cho ta về nhé...

Cô bé tưởng chừng ngây thơ Lan Nhi không ngờ lại là quỷ nhỏ thành tinh, biết rõ Trần Lâm sẽ bắt mình làm theo Đào Nhi chém xác chuột xem như luyện lá gan level , chỉ là nàng hiển nhiên là không muốn lập tức suy tính đối sách tránh qua tai kiếp lần này.

Rất may phút cuối cùng Lan Nhi cũng đã tìm ra được lý do thoái thác, đó là không có vũ khí một cái lý do hết sức đường hoàng nhưng cũng không kém phần ngây thơ trước đại gia Trần Lâm.

Tưởng gì chứng vũ khí Trần Lâm không thiếu, thậm chí nó còn nhiều đến mức khiến Trần Lâm nhiều lần nghiến răng nghiên lợi thầm nguyền rủa hệ thống, giống ý như cái thời trẻ trâu chơi game hể chơi đấu sĩ cận chiến là y như rằng mở rương sẽ toàn là pháp trượng.

Thế nên có thể xem như để thỏa nổi uất hận trong lòng, Trần Lâm cười như không cười vỗ lên bờ vai gầy nhỏ bé của Lan Nhi cười nói:

- Không sao...!gì chứ vũ khí ca ca có...

Nói xong Trần Lâm lập tức lấy từ trong không gian giới ra hơn chục món vũ khí cho Lan Nhi lựa chọn, phen này cô bé Lan Nhi đáng thương hết đường chạy...

...

Bên kia hành động mất hết nhân tính không bằng cầm thú của Trần Lâm cũng đánh động không ít quân nhân đang làm việc chú ý đến, trong đó có cả chỉ huy lâm thời của khu phòng thủ dưới lòng đất này Mã Hán.

Tuy nhiên không chỉ những quân nhân ở đây mà bản thân Mã Hán cũng không nói gì để Trần Lâm muốn làm gì thì làm.

Thực tế không chỉ khu hầm mỏ này mà ngay từ lúc còn ở Kim Ngưu bang, Mã Hán đã phát hiện tên đầu trọc Trần Đại Kê này đột nhiên nổi hứng dẫn theo nhóm trẻ nhỏ vị thành niên mặt mũi ngủ ngơ chưa chảy sự đời này theo.

Chỉ là Mã Hán lại không chút ý kiến chấp nhận để Trần Lâm dẫn ba con đệ mới này đến đây, với Mã Hán chỉ cần Trần Lâm làm được việc còn lại hắn muốn làm gì lão đều không quan tâm.

Thậm chí Trần Lâm mà có nổi lên thú tính kéo đám nhóc này chơi cái trò xếp hình Mã Hán cũng không chút để ý nói gì đến cái trò chơi giết mổ này.

Huống chi lão Mã Hán cũng đã đoán được Trần Lâm muốn huấn luyện ba cô nhóc này nên càng không ý kiến, biết đâu nhờ bàn tay của vị bật thầy đầu trọc ba tiểu chiến sĩ sẽ ra đời.

Tuy nhiên đời luôn có biến số không ai ngờ đến…

Mã Hán không có ý kiến, những quân nhân càng không dám có ý kiến, song vẫn có kẻ thấy cuộc sống này quá nhàm chán nhảy ra giúp tăng phần kch thích cho game.

...

Trở lại với tiểu nha đầu thanh thuần đáng yêu nhưng cũng không kém phần ranh ma Lan Nhi.

Dù bản thân cô bé đã đi bài nhưng bài của Trần Lâm còn cao hơn trực tiếp xuất ra một đống trang bị cho Lan Nhi thỏa sức lựa chọn, muốn chơi thể loại gì cũng được.

Không chỉ có như thế, nếu như có một người chơi sở hữu năng lực thấu thị ở đây nhất đình sẽ kinh ngạc đến rớt quai hàm.

Bởi lẽ những vũ khí kia không phải chỉ đớn thuần là những trang bị cấp thấp như hầu hết các quân nhân nghĩ mà đều là trang bị cấp cao, gần như toàn bộ đều là trang bị phẩm chất lam, thậm chí còn có cả một vài trang bị tím.

Gia tài như thế không phải một người bình thường có thể sở hữu được, đến cả Viễn Đông cũng chưa chắc có, ấy vậy mà trong mắt anh đầu trọc chúng lại là rác không hơn không kém.

Phập...!một tiếng khiến lòng người rét run…

Trước cái sức ép vô hình nhưng khiến @m hộ người ta đau rát của Trần Lâm, cô bé Lan Nhi cũng cắn ra chọn lấy một món vũ khí rồi học theo đại tỷ nhỏ của mình nhắm mắt cắn răng chém xuống.

Tuy nhiên nhìn người đúng là không nên nhìn bề ngoài, nha đầu Lan Nhi nhìn có vẻ thanh thuần đáng yêu như đó hoa lan tinh khôi không nhiễm bụi trần nhưng thực chất rất là tinh ranh xảo trá.

Vũ khí mà Lan Nhi chọn là đao còn không phải đao thường mà là đại đao, thuộc loại vũ khí lạnh hạng nặng có cán dài phục vụ cho việc chém, lưỡi đao sắc lạnh hình cung tỏa ra hàn quang bức người, toàn thân thanh đao có màu xanh vàng dù hơi giống đồng nát nhưng nhìn chung có phần tương đồng với Long Yểm Nguyệt Đao của Quan Nhị Ca.

Không chỉ thế không biết vô tình hay cố ý thanh đao nhìn như đồng thao kia lại là số ít trang bị tím độc nhất trong đống vũ khí của Trần Lâm, ấy vậy mà vẫn để Lan Nhi bốc được đúng là một nha đầu may mắn.

Tuy nhiên nguyên nhân khiến Lan Nhi chọn nó không phải vì Quan Nhi Ca, càng không liên quan đến phẩm chất của nó.

Lan Nhi chọn thanh đại đao hạng nặng này mục đích chỉ có một, đó là giúp nàng vượt qua yêu cầu trước mắt của Trần một cách dễ dàng nhất.

Có thể nói dù cũng là vũ khí cận chiến nhưng khác với kiếm đại đao có phạm vị hoạt động lẫn lực công kích đều lớn hơn, nha đầu Lan Nhi chỉ cần nắm lấy cán dài của đại đao nhắm mắt chém xuống là xong, vừa đứng được xa hơn vừa ít tốt sức hơn vô cùng tiện lợi.

Thế nên nhờ có trọng lượng lẫn phẩm chất siêu cao, một đao chém xuống của Lan Nhi không chút khó khăn chém ngang người con chuột xấu số một lần nữa khiến nó đã chết rồi còn không yên thân bị chém làm đôi.

Máu tươi theo đó phun ra đỏ sẫm cả mặt đất nhưng lại không dính nhiều vào người Lan Nhi khiến nàng đỡ sợ hơn phần nào, khuôn mặt chỉ có đôi chút trắng bệch run rẩy lui ra sau.

Nhưng chỉ như thế thôi cũng đủ khiến cô bé Đào Nhi trợ mắt há mồm kinh ngạc.

Người biết dùng đến cái đầu nó phải khác...

- Nha đầu này khá...!được xem như đạt yêu cầu...

- Thanh đao này cho ngươi luôn xem như quà kích lệ.

Trần Lâm cũng thoáng bất ngờ rồi cười lớn gật đầu nói.

Mặc dù một đao chém xuống kia của Lan Nhi cách cái đừng phấn Trần Lâm vẻ trước đó cả một gang tay là ít, nói chung về hình thức là không đạt nhưng nha đầu Lan Nhi biết dùng đến cái đầu tính ra vẫn có chút mưu lược...

Trần Lâm vì thế cũng vui vẻ cho qua xem như phần thưởng cho tinh thần vượt khó vương lên.

Ngược lại cô bé Lan Nhi vừa được Trần Lâm khen, vừa có quà dù không thích lắm và nhất là còn qua được ải này không khỏi vui cười hớn hở nhìn Trần Lâm mỉm cười ngọt ngào rồi chạy đi đứng cạnh đại tỷ Đào Nhi của mình.

Chỉ khổ cho cô bé Phượng Nhi sắp phải lên đoạn đầu đài lại không được ai quân tâ m đến.

Rất may dù không ai đè giác nhưng Phượng Nhi vẫn biết tự giác chịu tội sớm đã chọn lấy vũ khí cho mình chầm chậm bước đến.

Dù sao đã có hai người mở đường, đối tượng lại chỉ là một cái xác không làm được gì Phượng Nhi đã sớm thích ứng với công việc trước mắt này rồi.

Còn về phần vũ khí thì ngoài sở liệu vũ khí mà Phượng Nhi chọn cũng là một vũ khí dài học theo Lan Nhi.

Tuy nhiên nó lại không phải đại đao mà lại là một thanh trường thương thuần một màu than đen, mũi thương có phần dài hơn mức bình thường trông vừa giống thương nhưng cũng vừa giống kích.

Nhưng dù có thể chém được song nó vẫn phục vụ tốt cho việc đâm nhiều hơn.

Nha đầu Phượng Nhi chọn nó dường như có chút không hợp lẽ thường.

Tuy nhiên khi nhìn lại số vũ khí còn lại Trần Lâm cũng hiểu được nguyên do…

Nguyên nhân cho quyết định trên hiển nhiên là do số vũ khí còn lại không còn vũ khí dài nào khác, thanh trường thương đen như tiền đồ chị Dâu này là thứ dài dài duy nhất còn sót lại.

Có thể nói là bần cùng sinh đạo tặc, hết đường chơi nên nha đầu Phượng Nhi này mới bí quá hóa liều chọn cây thương đen này.

Hiển được cái hoàn cảnh bần cùng của Phượng Nhi, Trần Lâm không nhịn được vừa tội nghiệp vừa buồn cười lắc đầu nói:

- Được… được rồi…

- Xét thấy Phượng Nhi rất ngoan có trách nhiệm không cần ai gọi đã tự giác, ta quyết định cho qua…

- Phượng Nhi không cần phải làm gì cả… he… he…

- Cái gì???

- Vậy là cho qua…

Nghe Trần Lâm quyết định như thế, chưa đợi chính chủ trả lời nha đầu Lan Nhi đã kinh ngạc kêu lên, đôi mắt ngọc long lanh đái nước trở nên rưng rưng như muốn khóc lớn.

Nha đầu Đào Nhi cũng không khá hơn là bao kinh ngạc nhìn Trần Lâm không nói nên lời, ánh mắt kia dường như cũng sắp muốn khóc.

- Đa...!đa tạ Trần Ca Ca… Trần Ca Ca là đẹp trai nhất…

Ngược lại Phượng Nhi sau một thoáng ngây người thì rất là vui vẻ ôm lấy Trần Lâm hun cái chụt cười nói rồi tung tăng nhảy nhót vui cười trước ba con mắt như sắp lồi ra của hai nha đầu xấu bụng nào đó.

Thấy thế Trần Lâm cũng chỉ thoáng cười cười nhìn ba nha đầu ăn hại này.

Thật ra Trần Lâm bắt đám nhóc này phanh thây xẻ thịt cái xác con chuột đen đáng thương này cốt yếu cũng chỉ là để các nàng tập làm quên với việc chém giết không còn thấy sợ hãi nữa.

Nhưng do được hai nha đầu Đào Nhi và Lan Nhi mở hàng quá tốt, cái xác chuột bị chém cho không còn gì nguyên vẹn nữa, nha đầu Phượng Nhi vì thế bớt đi phần nào sợ hãi dẫn đến việc chặc chém kia không còn nhiều ý nghĩa nữa.

Việc đã không mang nhiều ý nghĩa Trần Lâm cũng lười làm quyết định chơi âm chiêu để hai nha đầu Đào Nhi và Lan Nhi hảo hảo "chăm sóc" cô nhóc may mắn Phượng Nhi kia thay mình.

- Trần Đại Kê...

- Ngươi đang làm cái trò gì ở đây vậy hả???

Bất chợt khi ba nha đầu Đào Nhi lẫn Trần Lâm đang cười nói vui vẻ thì một âm thanh chói tai như tiếng chó sửa vang lên.

Từ phía xa xa, Lôi Phúc thiếu gia như Bao Công vấn tội dẫn theo người của mình hùng hổ chạy đến bao vây lấy Trần Lâm và ba cô nhóc Đào Nhi lại.

Hiển nhiên trông thầy thằng mặt L Trần Đại Kê không hiểu sao lại bị trọc đầu còn hóa thân thành Thích Ác Ma Tăng ra tay bắt ép ba cô nhóc đáng thương làm công tác giết mổ gớm ghiếc.

Trước hành động có thể nói là tội ác tày trời thiên lý bất dung, Lôi Phúc đại hiệp làm sao có thể nhịn được quyết tâm thay trời hành đạo.

Dĩ nhiên đó chỉ là Lôi Phúc đại hiệp nói thế, còn nguyên nhân thật sự là do Lôi Phúc vừa bị gấu đá còn bị một con gấu khác đánh cho ba má nhìn không ra, trong lòng chất chứa nhiều điều chay cú.

Giờ lại trông thấy cái thằng vốn dĩ đã không ưa không biết đào đâu ra được ba cô bé lo lita thơm ngon tươi rói khiến Lôi Phúc nổi mau chí điên tức đến đỏ d ái hùng hổ chạy đến kiếm chuyện.

Dân chơi người ta gọi là ăn không được phá cho hôi.

Truyện Chữ Hay