Tưởng chừng như đã có thể lật lại thế cờ khi thành công bắt được người của đối thương, nhưng thật không ngờ đối phương tay quá to có thể từ trong hiểm cảnh lập trở lại.
Triệu Lang vừa sợ vừa giận đưa ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm vào anh đầu trọc Trần Lâm và Lão Chủ Quán mập mạp, hai kẻ khốn kiếp đã phá vỡ kế hoạch của hắn.
Song đệ đệ ruột của hắn đang nằm trong tay kẻ khác, Trệu Lang dù có giận cách mấy cũng không thể làm gì ngoài việc thầm trách bản thân gà.
Ngược lại cơ hội thoát thân vừa vụt qua ngay trước mặt, bản thân còn bị bắn vào chân đau đớn vô cùng, Triệu Cẩu khổ không thể tả nước mắt chảy ra như suối nhỏ giọng rên rỉ:
- Chân của ta...!đại ca mau cứu ta...
- Ta...!ta thật sự không muốn chết...!mau cứu ta đi...
Bất chợt không để Triệu Lang kịp nói gì, một giọng nói đầy tính trào phúng đột nhiên vang lên:
- Phải nha...!Lang đại bang chủ làm sao có thể để em trai ruột của mình cứ như thế bỏ mạng được...
Nghe thấy thấy âm thanh đầy tính trêu chọc kia, ánh mắt Triệu Lang khẽ rung lên nhiu mày lạnh lùng liếc nhìn kẻ đáng ghét không mời mà đến.
Cùng lúc đó từ trên thiên không một bóng đen mạnh mẽ lao vút lên thiên không rồi vẽ một đường cong tuyệt mỹ rơi ầm xuống mặt đất ngay giữa hai phe, lực đạo khủng bố tỏa ra khiến mặt đất chấn động nhè nhẹ khói bụi bay lên mù mịt.
Song nó cũng chứng minh sức mạnh khổng lồ của bóng đen đột nhiên xuất hiện còn cả gan đứng giữa hai làn đạn kia.
Dần dần khói bụi tang đi, những tia sáng cuối cùng của thái dương chiếu xuống làm lộ rõ thân ảnh bên trong.
Đó là một nữ...!tráng sĩ, cao thể dùng mĩ từ cao to đen nhưng không hôi để hình dung.
Quả thật cả cơ thể của nàng ta trừ bộ ngực no tròn như hai quả banh ra thì không có chút gì gọi là nữ tính, chỉ có những khối cơ bắp tạo nên một cơ thể cao to lực lưỡng phi phàm, người nàng cũng không thấp phải cao đến m - m.
Mặc dù nhục thân kia chả là gì với cơ thể mặt định m trở lên ở dạng người của những siêu hung thú, nhưng xét ở góc độ nhân loại khối cơ thể to lớn cuồng cuộn cơ bắp kia vẫn được xem là người khổng lồ nhất là cự nhân kia lại là một nữ nhân.
Có thể nói nàng là nữ nhân “cường tráng” nhất Trần Lâm từng gặp nếu không tính con heo chết tiệt Tiểu Hắc.
Thế nên mỗi bước chân của nàng ta đều tỏa ra khí thế nghiền ép khiến không ít thành viên của Dã Lang bang run sợ vô thức lui ra sau tránh xa nữ cự nhân tràn ngập sức mạnh nguy thủy này.
Khuôn mặt có phần góc cạnh cùng mái tóc đen dài cột cao sau gáy càng tỏa nên nét anh thư không kém gì những bật nam nhi chi chí.
Nhưng trên tất cả là ánh mắt sắc bén của nàng lại khẽ liếc nhìn Triệu Lang một cái rồi nhếch mép cười trêu tức, không chút sợ hãi trước vị bang chủ Dã Lang bang này.
Ngược lại trông thấy sự xuất hiện bất ngờ nữ “tráng sĩ” cao lớn khủng bố kia...
Ánh mắt của Triệu Lang ánh lên tia hàn quang nhìn kẻ không mời mà đến kia lạnh giọng nói:
- Ngưu Tam Nương...!đây là chuyện của Dã Lang bang ta không đến phiên ngươi xen vào.
- Đây là pháp đài Viễn Đông, ta muốn đi đâu cần ngươi cho phép sao?
- Đêm này trăng thanh gió mát lão nương muốn đến đây ngắm cảnh, ngươi lấy quyền gì cấm ta.
Dường như có thù từ trước, nữ tráng sĩ gọi là Ngưu Tam Nương kia không chút sợ hãi còn cười lạnh phản bát.
Ý tứ khiêu khích vô cùng rõ ràng chắc chỉ thiếu mỗi câu ta muốn đến kiếm chuyện mà thôi.
Nghe thấy thế Triệu Lang vô cùng tức giận gầm lên:
- Ngưu Tam Nương ngươi rõ ràng là muốn kiếm chuyện...
Nói xong Triệu Lang đang trong trạng thái lang hoá lên có phần khát máu vô cùng tức giận tru lên một tiếng rồi lao đến nữ tráng sĩ Ngưu Tam Nương kia, bộ móng vuốt sắc chém vương ra cào vào bộ ngực căn tròn của nàng.
- Chó ngu đúng là chó ngu...!động một tí đã xù lông lên rồi.
Trước một Triệu Lang khủng bố đang lao đến, Ngưu Tam Nương lại không chút sợ hãi chỉ thoáng cười lạnh nói.
Cùng lúc đó cơ thể của Ngưu Tam Nương cũng phát sinh biến hóa...
Toàn thân nàng ánh lên những đạo kim sắc màu vàng nghệ, cả cơ thể theo đó cũng lớn lên một vòng càng thêm lực lưỡng khủng bố, nhưng đặc biết nhất trên đầu Ngưu Tam Nương không ngờ lại mộc ra hai chiếc sừng trâu to lớn đen tuyền.
Dần dần trước ánh mắt kinh dị của Trần Lâm, một nữ nhân ngưu mình vàng đầu đen nhìn khá giống linh vật trâu vàng seagame hiện ra trước mặt một người.
Ngay lập tức cánh tay màu vàng nghệ của Ngưu Tam Nương mạnh mẽ đánh ra một quyền đối đầu cùng một trảo sắc bên của Triệu Lang.
Song phương cứ như thế...!đánh nhau.
Ở một diễn biến khác, trông thấy bản thân dường như mình bị cho ra rìa.
Triệu Lang quay qua đánh nhau cùng ngưu nhân Ngưu Tam Nương kia mở màn cho cuộc trâu chó đánh nhau không thèm quan tâm đến chuyện con tin gì nữa.
Trần Lâm không khỏi tò mò gãi đầu hỏi:
- Nè Lão Chủ Quán...!nữ tráng sĩ kia là ai vậy???
- Moá...!đúng là hảo hán mới nhảy ra đã đánh nhau với con chó Triệu Lang rồi.
Liếc nhìn qua Triệu Lang xù lông chó đánh nhau tưng bừng khói lửa cũng nữ ngưu nhân Ngưu Tam Nương kia.
Lão Chủ Quán đã sống ở Viễn Đông được một thời gian dài nên biết rõ nội tình trong đó cười như không cười nói:
- Nữ nhân kia gọi là Ngưu Tam Nương là phó bang chủ Kim Ngưu bang và cũng là em gái ruột của bang chủ Kim Ngưu bang Ngưu Đại...
- Khác với Triệu Cẩu thằng em phế vật của Triệu Lang, nàng ta dù là nữ nhân nhưng rất là có tài nhất là tài đánh nhau đã cũng với ca ca của mình lãnh đạo Kim Ngưu bang trở thành đối thủ cạnh tranh với Dã Lang bang.
Thấy nữ tráng sĩ kia thì ra là đến tìm Triệu Lang kiếm chuyện, Trần Lâm vô cùng vui vẻ cười trên nổi đau của kẻ khác nói:
- Vậy là hai tên này có mẫu thuẫn với nhau...!he..
he...
- Xem ra mọi chuyện càng ngày càng thú vị nha?
Lão Chủ Quán cũng không giấu giếm gật đầu cười nói:
- Phải...!là Ngưu Tam Nương kia cố tình đến kiếm chuyện...
- Chắc ngươi cũng biết rồi ở cái Viễn Đông này ngoài chính phủ ra thì có năm đại đoàn thể thợ săn, có thể xem như năm đại thế lực ở đây.
- Cái đó thì ta biết, như mà liên quan gì đến trận trâu chó đánh nhau kia?
Nhắc đến năm đại bang hội lại nhờ đến mình dường như đã diệt mất một bang, Trần Lâm thoáng cười cười hỏi.
Lão Chủ Quản cũng gật đầu giải thích.
- Dĩ nhiên là có liên quan rồi...
- Trong năm đại bang hôi kia, Thiên Tuyệt bang và Chiến Thần bang là bang hội do chính quyền Viễn Đông đứng sau thực lực là mạnh nhất, nhưng cũng vì thế mà rất ít khi tranh giành quyền lực với những bang hội khác.
- Còn Hắc Phong bang là một bang hội có nguồn gốc hắc đạo, thế nên phần lớn chỉ thu nhận những thành phần tương tự và cũng chỉ tập trung thế lực ở đông thành.
- Ngược lại Dã Lang bang và Kim Ngưu bang mới chân chính là những bang hội do thợ săn lập ra và một núi không thể có hai hổ cạnh tranh là điều tất yếu.
- Dã Lang bang và Kim Ngưu bang tuy chưa đánh nhau người sống ta chết nhưng có thể nói là đối thủ.
- Lần này Dã Lang bang xuất động nhiều người như vậy, Ngưu Tam Nương làm sao có thể bỏ qua.
- Tuy nhiên trên đời này chả có ai khi không lại tốt với mình, Ngưu Tam Nương xuất đầu lộ diện chỉ sợ là nhắm đến ngươi.
- Nhắm đến ta?
Nghe Lão Chủ Quán nói thế, Trần Lâm không nhịn được ngạc nhiên thốt lên.
Bị nữ tráng sĩ kia nhắm đến nghe thôi đã thấy đau lỗ đít rồi, Trần Lâm lần đầu tiên có chút sợ hãi trước một nữ nhân.
Quan trọng hơn là dù có nghĩ thế nào Trần Lâm cũng cảm thấy không hơn lý...
Trần Lâm tuy phá làm phá xóm còn đánh không ít trận lớn nhỏ, nhưng danh tính về Trần Đại Kê không được nhiều người biết đến.
Vụ lớn nhất chỉ có đánh vào Hắc Phong bang lúc sáng là được nhiều bá tánh để ý đến.
Nhưng sự việc diễn ra mới đây Viễn Đông lại mạnh mẽ che giấu, Ngưu Tam Nương có thể đã nghe qua tai ách của Hắn Phong bang, nhưng sao lại có thể biết về anh đầu trọc được.
Nếu đổi lại là Ngô Chiến hay Liễu Thanh Thiên hai kẻ có mặt lúc đó nhảy ra mời chào thì Trần Lâm còn thấy có lý.
Tuy nhiên Lão Chủ Quán lại kiên quyết gật đầu nói:
- Phải chính là nhắm đến ngươi, Triệu Lang không yếu ấy vậy mà chỉ đánh ngang với ngươi...
- Ngươi không bị nhắm đến mới là lạ.
- Chỉ là ta có hơi thắc mắc không hiểu sao chưa thấy Chiến Thần bang và Thiên Tuyệt bang nhảy ra thôi, không lẽ bọn chúng chê ngươi đầu trọc.
Nghe thấy Lão Chủ Quán nói như thế, Trần Lâm rốt cuộc cũng hiểu được đại khái tình hình, thì ra không phải có chủ đích từ trước mà là lâm thời nảy sinh hứng thú với Trần Lâm.
Nhìn chung một thế lực dù muốn dù không đều phải có sự tranh giành nhất định, từ đó phát sinh mâu thuẫn về mặt lợi ích.
Chính vì thế việc mời chào những người chơi có cập độ cao về gia tăng thực lực là điều vô cùng cần thiết...
Ngưu Tam Nương không rảnh háng nhảy ra kiếm chuyện chơi chơi với tên Triệu Lang kia, nàng ta làm như thế là do trông thấy Trần Lâm có thể đánh ngang với Triệu Lang nên muốn mời chào cậu vào Kim Ngưu bang.
Thật tế không chỉ Kim Ngưu bang bất kỳ thế lực nào hay thậm chí là bất kỳ chủng tộc nào, việc lôi kéo những người chơi cấp cao về phe của mình luôn là một việc cực kỳ quan trọng.
Một kẻ đủ mạng gần như có thể thay đổi cục diện của cả một trận chiến là điều không thể thiếu trong thời đại người người thắng cấp này.
Đáng tiếc với một người sở hữu năng lực thu đệ cực kỳ bá đạo như Trần Lâm, hắn chưa bao giờ tốn sức tính toán suy nghĩ nhiều đến vấn đề mời chào kẻ khác.
Thấy em nào dáng ngon, âm hộ nhiều nước hoặc hợp với tình tình Huyết tộc thì sẽ ra tay thu lấy.
Khái niệm phải giành giật người tài cũng từ đó không hề xuất hiện trong đầu Trần Lâm.
Bên kia ầm...!một tiếng...
Nữ ngưu nhân Ngưu Tam Nương dù là nữ nhưng phải nói là còn đô con hơn cả lang nhân Triệu Lang gập đôi và theo định luật tự nhiên một con chó làm sao cắn lại một con trâu.
Một thoáng giao phong nhè nhẹ...
Ngưu Tam Nương lập tức thể hiện sức mạnh trâu bò của mình vung quyền đánh tới, quyền phong màu vàng nghệ của đất mẹ mang theo sức mạnh nghiền ép ấp đến như một cơn sóng thần mạnh mẽ đánh bay Triệu Lang.
May thay Triệu Lang cũng không phải kẻ yếu tựa như một con độc lang nhẹ nhàng lộn một vòng tránh thoát rồi lui ra xa.
Nhưng ánh mắt của Triệu Lang vẫn như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm vào Ngưu Tam Nương.
Tuy nhiên nếu có thể nhảy lên cắn người thì chó đã không sủa, Triệu Lang solo không lại Ngưu Tam Nương.
Rất may dù Triệu Lang hơi phế nhưng thế lực của Dã Lang bang lại hơn Kim Ngưu bang một chút...
Ta yếu nhưng anh em ta đông.
Ánh mắt dần dần chuyển lạnh, Triệu Lang gầm lên một tiếng như mãnh thú tức giận nói:
- Ngưu Tam Nương...!ta lập lại một lần nữa đây là chuyện của Dã Lang bang ta còn dính đến sinh mạng của huynh đệ ta...
- Ngươi tốt nhất đừng nên xen vào nếu không đừng trách Dã Lang bang ta trở mặt...
- Cái gì mà dính đến sinh mạng của huynh đệ...!nghe sao nghiệm trọng quá vậy...
- Ta thấy ở đây cũng đâu có ai chết...
Trái ngược với vẽ tức giận của Triệu Lang, Ngưu Tam Nương chỉ cười cười nói.
Nhưng dù mồm nói là thế ánh mắt của Ngưu Tam Nương vẫn liếc nhìn Triệu Cẩu trong tay Lão Chủ Quán một cái, nói gì thì nói Dã Lang bang mà phát điên thì cũng không ai vui đừng, nàng muốn người nhưng cũng không muốn người chết ta sống với Dã Lang bang.
- Phải Tam Nương phó hội trưởng nói không sai...
- Ở đây chưa có ai chết, mọi chuyện cũng chỉ là một sự hiểu lầm không đáng có mà thôi.
Bất chợt một giọng nói đầy nội lực nhưng cũng không kém phần sắc bén đột nhiên vang lên khiến không chỉ Triệu Lang mà cả Ngưu Tam Nương cũng không nhịn được nhíu mày.
Cái gì đến cũng phải đến...
Từ trên một mái nhà gần đó, một thanh niên vô cùng anh tuấn mắt sáng mày ngài khuôn mặt như trang vẽ đột nhiên xuất hiện rồi chất tiếng cười nói, ý tứ không ngờ lại ủng hộ kẻ thủ ác đang bắt cóc con tin.
Nhưng không một ai dám nói gì thanh niên trẻ tuổi kia, bởi lẽ hắn ta là Liễu Thanh Thiên bang chủ Thiên Tuyệt bang một trong hai bang hội mạnh nhất Viễn Đông.
Hiển nhiên không phải Thiên Tuyệt bang hay Chiến Thần bang không hứng thú với Trần Lâm, thật ra họ cũng đã sớm nhận được tin chạy đến đây.
Nhưng khác với Ngưu Tam Nương, Ngô Chiến và Liễu Thanh Thiên nhận ra được tên đầu trọc kia nên không muốn cũng không dám nhảy ra mời chào.
Dù là lính quèn nhưng Trần Đại Kê vẫn là người của lão Mã Hán không ai dám cướp người từ trong tay lão hỏa tinh này, huống chi phiền phức của tên đầu trọc này quá lớn ngoài lão Mã Hán ra không ai có gan dám lãnh cả.
Tuy nhiên sự việc lại càng lúc càng đi quá xa, Kim Ngưu bang cũng đã ra mặt Liễu Thanh Thiên không nhịn được cũng đứng ra nói vài câu.
Dù sao việc này nói nhỏ đúng là không nhỏ, nhưng nói lớn thì cũng không lớn.
Đám ngu Dã Lang bang không biết nhưng Liễu Thanh Thiên biết rất rõ tên đầu trọc Trần Đại Kê kia chính là một sát tinh, hắn mà nổi điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm ra.
Dã Lang bang dính vào hắn chỉ có nước ăn shit và Liễu Thằng Thiên không muốn chuyện máu đổ đầu rơi đó phát sinh nên mới quyết định đứng ra nói vài câu dĩ hòa vi quý.
Khác với Hắc Phong bang là một đám giang hồ xã hội đen chết không đánh tiếc, Dã Lang bang lại một một bang hội thợ săn thật sự, mất đi bang hội này Viễn Đông chắc chắn là không ổn.
- Cmn...!Trần Đại Kê ngươi lại phá cái gì nữa rồi...
- Moá nó...!nhiều tinh lực như vậy thì đi chơi nữ nhân đi bớt gây rối lại cho lão tử...
Cùng lúc đó một giọng nói không khác gì bò rống đột nhiên vang lên.
Phía xa xa lão già đáng thương Mã Hán lúc này đã giận đến đầu bóc khói trắng không khác gì một đoàn tàu hỏa hùng hổ chảy đến rồi không chút khách khí chửi âm lên.
Độ gây chuyện của thằng đệ đầu trọc này khiến người hiền lành như Mã Hán cũng phát phát điện suýt tí nữa sang chấn tâm lý.
Chỉ trong một ngày, mới sáng sớm đi đập Hắc Phong bang tưởng thế là xong nhưng không trời chưa tối đã đi đập tiếp một trận với Dã Lang bang, chỉ khơi khơi chưa đến tiếng đồng hộ đã kiếm chuyện với hai đại bang hội, hiệu suất này có thể dùng từ vô tiền khoáng hậu để hình dùng khiến người người chết lặng.
Lão Mã Hán khi nghe tin suýt tí nữa lên cơ đột quỵ giận đến tím mặt nhanh chân chạy đến đây quyết tâm cho thằng mặt L đầu trọc kia một bài học.
Ngay sau đó một cánh quân cũng hùng hổ chạy đến bao vây đám người Trần Lâm và cả nhóm phần tử Dã Lang bang lại.
Ngược lại trông thấy lão Mã Hán hùng hổ tiến đến, Trần Lâm dường như không ý thức được bản thân chính là nguồn cơn của tất cả.
Lệ nóng chảy đầy mặt, trước ánh mắt kinh nghị của tất cả mọi người, Trần Lâm khóc lớn thành tiến tựa như một tiểu nữ nhân bị hiếp dâm tập thể gào khóc:
- Lão Mã bọn chúng ức hiệp ta...!ngươi nhất định phải là chủ cho ta...
Nói về độ vô sĩ ai có thể bì được với Huyết tổ đại nhân.