Không biết xấu hổ!
Rất không biết xấu hổ!
Tất cả mọi người không nghĩ tới nữ tử che mặt này thế nhưng lại lật lọng nói chỉ là huề nhau, còn nói cái gì không phục?
Người hiểu chút hành đạo () đều có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai người, cho dù không hiểu cũng có thể nhìn ra bộ dáng sau khi nữ tử che mặt thua sắc mặt trắng bệch.
() hành đạo: nghề nghiệp, ý của câu là người có chút hiểu biết về đổ thuật ấy.
Huống chi, ván thứ nhất rõ ràng là bản thân nàng tự đại muốn cho người khác mà?
Nạp Lan Yên bị cô nương này chọc cho vui vẻ: “Được, ngươi đã thua lại không dám thừa nhận, vậy Bổn Vương phi sẽ cùng ngươi vui đùa một chút đi, đỡ phải truyền đi nói ta đường đường là Chiến Vương phi lại khi dễ tiểu hài nhi (trẻ em) nha.”
-- Chiến Vương phi ngài mới là tiểu hài nhi đấy!
Mọi người đã bị một câu tiểu nha đầu lừa đảo của Nạp Lan Yên chỉnh cho bất đắc dĩ, tuy rằng đối phương che mặt nhưng liếc mắt nhìn lên liền khẳng định qua tuổi hai mươi rồi, mà năm nay Chiến Vương phi rõ ràng mới vừa tròn mười sáu đi?
Nhưng mà, như thế nào nghe như vậy liền hết giận đây?
Nữ tử che mặt có thể nào không chú ý đến ánh mắt khinh bỉ không chút nào che giấu của mọi người chung quanh, nhưng lúc này nàng chỉ có thể cắn răng tiến lên, bước đi đến vị trí vừa rồi mà ngồi xuống, ánh mắt lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) nhìn về phía Nạp Lan Yên: “Lần này chơi cái gì?”
Nạp Lan Yên lười biếng ngáp một cái, híp lại nửa con ngươi nổi lên bọt nước: “Tùy tiện.”
“Toa cáp (đổ con xúc xắc).” Nữ tử che mặt lấy ra năm con xúc xắc ném lên không trung, cổ tay vừa chuyển, cầm đầu chung ở trên hư không nhoáng lên một cái, vững vàng tiếp được xúc xắc, nhướng mày khiêu khích nói, “Hiểu như thế nào là toa cáp hay không?”
Nạp Lan Yên chậm rãi lấy từ trong đầu chung ra một con xúc xắc ném ra ngoài: “Ai, đã nói ngươi nâng tầm mắt cao lên chút, như thế nào lại không nghe đây?”
“Ngươi......” Nữ tử che mặt lại lần nữa bị thái độ của đối phương chọc tức đến bốc khói, đây giống như cảm giác một quyền đánh vào trên bông làm cho nàng nín giận đến cực điểm, “Ngươi đã biết, vậy Bổn điện sẽ không dong dài, ván này ngươi lấy cái gì làm tiền đặt cược?”
Nạp Lan Yên chỉ chỉ Bát phẩm Thần Linh đan vẫn bày ở trên bàn như trước: “Ngươi muốn hỏi không phải là nó sao? Nhưng thật ra ngươi lấy cái gì đến cùng ta đổ viên thuốc này?”
Nữ tử che mặt từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đống Thủy Tinh tạp, ít nhất cũng có tám chính mươi tấm, lạnh lùng nói: “Năm trước một viên Bát phẩm Thần Linh đan ở trên hội đấu giá lấy giá bảy mươi hai tấm Thủy Tinh tạp thành giao, bản điện ra tấm Thủy Tinh tạp cùng ngươi đổ, đủ chưa?!”
Ôi!
Phú bà nha.
Dưới đáy lòng Nạp Lan Yên huýt sáo, tiền tệ của Thánh Viêm đại lục lần lượt là Ngân tệ, Kim tệ, Thủy Tinh tệ, Kim tạp, Thủy Tinh tạp, đổi đơn vị là một trăm, năm mươi tấm Ngân tệ đủ để gia đình dân thường chi tiêu một tháng.
Một tấm Kim tạp tương đương một trăm Thủy Tinh tệ, một tấm Thủy Tinh tạp tương đương một trăm tấm Kim tệ.
Đổi một chút, muội tử đối diện quả thật không phải có tiền bình thường.
“Đi đi.” Nạp Lan Yên vô tình nhún nhún vai, hai mắt lạnh nhạt, giống như đối diện làm ra vẻ không phải bảy tám mươi tấm Thủy Tinh tạp, mà là một đống cặn bã.
Lãnh Thiếu Diệp xem xét bộ dáng lạnh nhạt nhìn như cái gì đều là mây bay của Hồ Ly kia, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, thầm nghĩ ôm nàng vào trong lòng hung hăng nhào nặn một chút.
Trình độ tham tiền của Nạp Lan Yên người khác không biết, hắn còn có thể không rõ ràng sao?
Nữ tử che mặt nhìn vẻ mặt của Nạp Lan Yên, đáy mắt mơ hồ xẹt qua một chút thần sắc hoài nghi, hỏi: “Một ván thôi?”
“Tùy ý.” Nạp Lan Yên nhướng mày cười, “Không phải ngươi không giàu nên sợ một ván thua sạch rồi hả?”
“Từng đó tiền tài Bản điện còn không để vào mắt!” Nữ tử che mặt cười lạnh, “Ít nói nhảm, bắt đầu đi!”
Vừa nói xong, nữ tử giương cổ tay lên, nắm động tác lay động đầu chung vẫn tiêu sái xinh đẹp trước sau như một, sạch sẽ lưu loát, chính là lúc này đây nữ tử lại dùng gần một khắc ( phút), cái trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.
Trái lại Nạp Lan Yên lại là cầm đầu chung nhấc lên trên, nhẹ nhàng lung lay không có chút độ mạnh yếu, chỉ nghe xúc xắc lách cách va chạm vài cái, ngắn ngủn bất quá mười tức liền đặt đầu chung xuống.
Ngay sau đó Nạp Lan Yên liền vừa nhàn nhã uống trà, vừa nhìn nữ tử sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, bên môi nhấc lên độ cong như có như không, tư thái tùy ý, mặt mày lộ ra vài phần lười biếng.
Gần một khắc nhiều chung sau, nữ tử ‘phịch’ một tiếng đặt mạnh đầu chung xuống, mạnh mẽ ngẩng đầu, từng chữ nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi lại muốn đùa giỡn Bản điện sao?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Nạp Lan Yên buông ly trà, nhếch môi cười, “ tấm Thủy Tinh tạp, ngươi không hiếm lạ, Bổn Vương phi nhưng là vô cùng hiếm lạ đó.”
Ánh mắt của nữ tử hóa thành từng lưỡi dao sắc bén, quả thật muốn ở trên người Nạp Lan Yên đâm thành vô số lỗ thủng: “Ít nói nhảm, mở!”
Nữ tử không có gì do dự, trực tiếp mở ra đầu chung!
Mọi người nhìn đến, toàn trường ồ lên.
Một hai ba bốn năm chính diện hướng lên trên, ở trên mặt bàn xếp hàng thật chỉnh tề giống như danh sách.
Lục Lục đại thuận (sáu mặt lục xuôi phía), không khó.
Lục Hợp quy nhất (sáu mặt lục quy về phía), không khó.
Nhưng lắc ra một hai ba bốn năm chỉnh tề, thật đúng là không phải người bình thường có thể làm được, chẳng trách nữ tử che mặt này gần như là quét ngang Liệt Diễm lại lắc lâu như vậy.
Mà Nạp Lan Yên thì ngược lại......
Chỉ nhẹ nhàng lay động vài cái như vậy thì xong rồi? Này, có thể thắng sao?
Nạp Lan Yên liếc mắt nhìn nữ tử đối diện, chậm rãi nhấc lên đầu chung: “Ngượng ngùng, ngươi lại thua rồi.”
“Hít......”
Mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, đồng dạng là trưng bày năm con xúc xắc thật chỉnh tề, mà điểm số lại vừa đúng cao hơn nữ tử che mặt kia một điểm!
Hai, ba, bốn, năm, sáu!
Chiến Vương phi mới vừa rồi giống như tùy ý lung lay vài cái đi?
Mọi người đều là trừng mắt líu lưỡi, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, thủ pháp này phải có bao nhiêu tài năng mới luyện ra được bản lãnh bậc này?
Hào quang dưới đáy mắt của nữ tử che mặt phai nhạt một chút, trầm giọng nói: “Bản điện nhận thua.”
Lúc này đây nàng đúng là tài nghệ không bằng người, so với Thuận Tử (xuôi theo phía) lớn hơn nữa chính là Báo Tử (), nhưng Báo Tử đối với hai người mà nói độ khó quá thấp, cứ đổ bất quá một thế hoà.
() Báo Tử: ví dụ nói về ván đổ nhé, chớ chẳng biết giải thích sao, còn Thuận Tử thì từ bắt đầu đến giờ hai người kia chơi đó.
Đổ con xúc xắc lây con làm giữa.
làm tiểu
làm giữa
làm lớn
Ba con xúc xắc cùng số làm Báo tử (VD: )
Cho nên từ ngay từ đầu nàng đã loại Báo Tử ra ngoài.
Nàng dùng một khắc nửa chung mới lắc ra Thuận Tử một hai ba bốn năm, mà đối phương chỉ dùng mười tức, đã lắc ra hai ba bốn năm sáu độ khó rất cao.
Bất luận từ phương diện nào mà nói, nàng đều thua, thua thất bại thảm hại.
Nhưng mà, đánh bạc dù sao chính là đánh bạc, mà quy tắc không thay đổi của thế giới này cũng là -- cường giả vi tôn (người mạnh làm vua)!
Nữ tử che mặt thu lại cảm xúc trong con ngươi, nâng lên mí mắt, giữa mi tâm toát ra một chút lạnh lùng trào phúng: “Bản điện có thể cút khỏi Liệt Diễm đế quốc, chính là không biết Liệt Diễm ngươi có nguyện ý để cho Bản điện đi hay không đây? A, người tới! Trói nàng lại cho Bản điện!”
Bá bá bá!
Bảy đạo bóng dáng màu đen trong phút chốc âm thầm xuất hiện, kiếm phong chỉ về một phía, chặt chẽ vây Nạp Lan Yên ở trong đó!
Trong đó một người dáng người khôi ngô, hai mắt như điện, vẻ mặt tàn khốc phẫn nộ quát với Nạp Lan Yên: “Lớn mật! Dám can đảm bất kính với Thái tử điện hạ Lan Vân quốc ta, còn không nhanh chóng quỳ xuống nói xin lỗi!”
Một tên Tiên Thiên!
Sáu tên Đại Linh Sư đỉnh phong!
Ở đây không ít người đều là hít một ngụm khí lạnh, đội hidnh này không thể nói là không cường đại, cũng đủ quét ngang hoàng thất Liệt Diễm đế quốc chỉ có một Tiên Thiên cao thủ trấn giữ lúc trước rồi.
Mà Nạp Lan Yên ở trong trung tâm vòng vây chính là cười nhẹ, nâng mắt nhìn Lãnh Thiếu Diệp đang bảo hộ nàng trong ngực, hỏi: “Vương gia, Lan Vân quốc này là thứ gì vậy?”
“Hình như là một trong bảy đại đế quốc bậc cao.” Lãnh Thiếu Diệp vuốt ve tóc của nàng, tức giận nói, “Chơi đủ rồi?”
“Ừ, đủ.” Nạp Lan Yên sờ sờ nhẫn trữ vật của bản thân, cười đến cảm thấy mỹ mãn, đã thắng nhiều như vậy, lại chơi nữa cũng không còn vui, “Vương gia, còn lại liền giao cho chàng nha, xong việc rồi ta về nhà ngủ đi!”
......
Không coi ai ra gì!
Quả thực rất không coi ai ra gì!
Sắc mặt của nữ tử che mặt và bảy đại cao thủ đều là xanh mét, như thế nào cũng không nghĩ tới khi nào thì danh hào Lan Vân quốc ở loại quốc gia bậc trung nho nhỏ này cũng không dùng được rồi?
Ngược lại, mọi người vây xem khác cũng là thống khoái, trời mới biết nữ nhân này ở trong sòng bạc phóng tư thái cao bao nhiêu, giống như nàng là cả nhân loại, những người khác đều là nô bộc thấp hơn, trước khi Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên không tới, đừng nhắc tới trong lòng từng người một có bao nhiêu nghẹn khuất.
Mà giờ phút này nhìn thái độ kiêu ngạo không them nhìn kia của chiến thần và Vương phi nhà mình, như thế nào có thể không làm cho người ta cảm thấy thoải mái?!
Đúng lúc này, một cổ uy áp khủng bố vô hình đột nhiên bao phủ ập xuống, một giây saiu, sáu cao thủ Đại Linh Sư đỉnh phong bỗng nhiên mềm nhũn hai chân, ‘phịch phịch’ vài tiếng liên tiếp quỳ xuống!
Vị Tiên Thiên cao thủ trước mặt kia sắc mặt trắng bệch chống đỡ được ba giây, cũng theo đó ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất!
Nữ tử che mặt lại càng là đứng mũi chịu sào, mặc dù đã cố gắng chống đỡ mặt bàn không có quỳ xuống, nhưng sắc mặt lại vô cùng trắng bệch, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài: “Phốc......”
Toàn bộ sòng bạc, im bặt bất động!
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người của Lãnh Thiếu Diệp, chỉ thấy hắn một bộ trường sam màu vàng đen không gió mà bay, khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ vô khuyết giống như điêu khắc vậy, mắt ưng đen thâm thúy tràn ra một chút hàn mang khiếp người, giọng nói trầm thấp lãnh khốc: “Thái tử Lan Vân quốc? Khi (khi dễ đó) Liệt Diễm ta không người sao?!”
“Linh...... Linh Thánh......”
Tiên Thiên cao thủ quỳ trên mặt đất sắc mặt trắng bệch như tờ giấy bất khả tư nghị (khó tin) nỉ non một câu, mắt lộ ra kinh hãi (ngạc nhiên sợ hãi).
Cái gì?
Nghe hai chữ như thế, nữ tử che mặt và sáu tên Đại Linh Sư cao nhất cũng đồng loạt trợn tròn mắt, ngay cả những người khác ở trong sòng bạc cũng nhất thời không phản ứng kịp.
-- Chính là một đế quốc bậc chung như thế nào có khả năng sẽ có một cao thủ cấp bậc Linh Thánh?!
-- Mẹ nó chiến thần chúng ta thế nhưng đột phá đến Linh Thánh như thế nào yêu nghiệt như vậy biến thái như vậy làm cho người ta cảm thấy thống khoái như vậy đây?
Lãnh Thiếu Diệp vung tay lên, lạnh giọng nói: “Người tới, trói lại cho Bổn Vương!” Thứ kia cũng dám thét muốn trói vợ hắn lại?
Ba gã hắc y ám vệ che mặt lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong sòng bạc, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra dây thừng tằm ti không chút lưu tình trói Thái tử điện hạ Lan Vân quốc và tất cả bảy người khác lại.
Nữ tử che mặt này đúng là hoàn toàn bối rối, giãy giụa không được, trừng mắt muốn nứt: “Các ngươi dám trói Bản điện?! Đại quân của Lan Vân quốc ta nhất định san bằng Liệt Diễm đế quốc ngươi!”
“Tiểu nha đầu lừa đảo, trước hết nghĩ như thế nào bảo toàn tính mạng của ngươi rồi nói sau!” Nạp Lan Yên kề sát vào nữ tử che mặt, hai mắt phát lạnh, sắc bén khiếp người, “Đại quân Lan Vân quốc? Còn sợ ngươi không đợi được đâu!”
Nạp Lan Yên vung tay lên: “Mang đi!”
“Vâng!” Tám gã ám vệ trầm giọng trả lời, một người trong đó không chút thương hương tiếc ngọc nào một tay túm lấy tóc của nữ tử che mặt, dẫn đầu áp chế đi ra khỏi sòng bạc, những người khác theo sát phía sau.
Ai cũng không nghĩ tới, vốn chính là một hồi đánh bạc, lại ở trong chốc lát, long trời lở đất.
“Ha ha ha ha tốt!” Phong Trường Phong vỗ bàn ngửa đầu cười to, trong tiếng cười kia mang theo vui sướng, tán thưởng nhìn Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên trước mắt, “Yên nha đầu, ngươi cũng biết mục đích Thái tử Lan Vân quốc này đến Liệt Diễm?”
Nạp Lan Yên nhướng mày, chẳng lẽ không phải là vì cùng nàng đoạt Tam gia à?
Phong Trường Phong nhìn Nạp Lan Yên, tươi cười trở nên có chút quỷ dị, chậm rãi nói: “Nàng à, là vì lôi kéo Thất phầm Luyện Đan Sư Tam Thiếu lúc trước danh chấn Liệt Diễm mà đến ......”