Lan Vân Thái Tử ngẩn ra, con ngươi lập tức phóng đại: “...... Không có hứng thú?”
Nạp Lan Yên thản nhiên ngoéo khóe miệng một cái, chậm rãi nói: “Cô nương, không phải là ngươi đã quên tiền đặt cược một lần trước đó chính là người thua phải cút khỏi Liệt Diễm?”
Lan Vân Thái Tử hai mắt u ám: “Một đêm ở nhà lao còn không đủ để triệt tiêu sao?”
“Cũng không phải, một đêm ở nhà lao chỉ vì một chuyện là ngươi ra tay ở Liệt Diễm ta.” Độ cong ở khóe miệng của Nạp Lan Yên dần dần sắc bén, “Thắng thua trong sòng bạc, đều có quy củ của sòng bạc. Lan Vân Thái Tử, bắt đầu từ bây giờ ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào, nếu muốn tìm người giúp ngươi đoạt quyền, mong rằng thỉnh cao minh (người tài giỏi) khác.”
“Như vậy cáo từ.”
Nạp Lan Yên dứt lời, nắm tay của Lãnh Thiếu Diệp xoay người rời đi.
Nàng tưởng là cô nương này tìm nàng là muốn nói gì đó.
Kết quả vẫn là quá tự mãn () làm cho người ta muốn đánh nàng như vậy.
() quá tự mãn, nguyên văn 中二 được gọi là hai ngày đầu tiên của triệu chứng, ẩn dụ cho những hành động quá tự mãn.
Từ hán việt là trung nhị mà lee thấy không hay lắm nên để luôn là quá tự mãn nhé ^^
Lan Vân đường đường một đế quốc bậc cao, đến tột cùng là như thế nào giáo dục ra một tên Điện hạ như vậy?
“Đợi một chút!” Lan Vân Thái Tử bước nhanh tiến lên phía trước, ngăn ở trước mặt Nạp Lan Yên, nhíu mày, “Các ngươi nói vậy nhất định là đã biết chuyện hiện tại Lan Vân đại loạn, tạo phản là một người lòng dạ vô cùng độc ác lại có dã tâm, chờ khi hắn thành công nắm trong tay đế quốc, có lẽ nghênh đón chính là từng trận chiến tranh, Liệt Diễm đương nhiên cũng sẽ bị cuốn vào trong đó! Nếu ngươi cảm thấy tiền đặt cược không đủ, Bản điện có thể dùng thứ khác đổ, chỉ cần ngươi trợ giúp ta đoạt quyền thành công, ta lập tức phong ngươi làm Vương!”
Nạp Lan Yên nghe đến một câu cuối cùng của nàng, không nhịn được, đỡ trán: “Cô nương, ta vẫn là câu nói kia, ngươi thỉnh cao minh khác đi.”
Rốt cuộc là cô nương này lấy đâu tự tin mà quá tự mãn như vậy?
Nếu Lan Vân hoàng thất đứng sừng sững mấy ngàn năm thật bị người khác thay thế được mà nói, chỉ bằng Lan Vân Thái Tử trước mặt này làm thế nào lại có thể ngăn cơn sóng dữ?
Nạp Lan Yên vô cùng nghi ngờ, không phải cô nương này chủ động đi tìm giúp đỡ, mà là Lan Vân quốc hoàng thất để cho nàng trốn đi lưu lại huyết mạch.
Ít nhất ở trong tư liệu nàng lấy được, Lan Vân đế quốc đã sớm loạn thành đoàn rồi.
“Vì cái gì?” Lan Vân quốc Thái Tử bình tĩnh nhìn Nạp Lan Yên: “Hay là ngươi muốn cái gì khác?”
“Nàng muốn, đã có Bổn vương mang tới cho nàng.” Lãnh Thiếu Diệp vẫn luôn trầm mặc lại lạnh lẽo nhíu mày, “Lan Vân Thái Tử, so với việc ở trong này lãng phí thời gian, không bằng đi ra ngoài làm chuyện ngươi muốn làm khác.”
“Đi ra ngoài còn không bằng đứng ở nơi an toàn này.” Lan Vân Thái Tử nhẹ nhàng nở nụ cười, “Cũng thế, các ngươi đã không muốn giúp đỡ Bản điện, vậy cho Bản điện mượn tạm nơi này ở lại thời gian ngắn.”
Tiên Thiên cao thủ vừa nghe lời này liền ngây ngẩn cả người: “Điện hạ......”
Lan Vân Thái Tử xua tay, một bộ dáng ý ta đã quyết.
Nạp Lan Yên hơi hơi nheo mắt lại: “Cho nên ngươi không tính rời đi à?”
Lan Vân Thái Tử gật đầu: “Đúng.”
“Tùy ý.” Nạp Lan Yên lạnh lùng giương khóe miệng lên, “Như đã nói, nếu đối thủ của các ngươi bởi vì ngươi mà đánh vào Liệt Diễm, chúng ta cũng sẽ không khách khí với Lan Vân đế quốc.”
Nay Lan Vân đế quốc, hẳn là không ít quốc gia đều chờ đợi kiếm một chén canh đấy.
Lan Vân Thái Tử nghe nói như thế, nhất thời ngẩn ra: “Các ngươi muốn tấn công Lan Vân? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày, sự cường đại của Lan Vân đế quốc căn bản là không phải chỉ một đế quốc hạng trung có thể tưởng tượng được, nếu không phải người nọ nắm giữ mạch máu hoàng tộc ta, hắn muốn đoạt quyền sống thêm mấy ngàn năm nữa cũng không có khả năng.”’
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ nhổ tận gốc)!”
Nạp Lan Yên giương đuôi lông mày lên, lưu lại một câu, cùng Lãnh Thiếu Diệp xoay người rời khỏi nhà lao, không có lưu lại thêm nửa bước nào.
Lan Vân Thái Tử hơi sững sờ, đột nhiên cảm thấy sau khi nàng đến Liệt Diễm, từ lúc vừa mới bắt đầu đã dùng phương pháp sai lầm rồi.
“Điện hạ, chúng ta làm sao bây giờ?” Tiên Thiên cao thủ thở dài, tình huống của Lan Vân hắn rất rõ ràng, lúc này tất có người đang đuổi giết bọn họ ở khắp nơi, nhưng tình huống của Lan Vân còn bất ổn một ngày, bọn họ liền một ngày không dám động thủ ở dưới mí mắt của hoàng thất nước khác.
Cho nên chính như lời nói của Lan Vân Thái Tử, nay đứng ở trong nhà lao này, ngược lại là an toàn.
“Chờ.” Lan Vân Thái Tử thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa lại, hít sâu một hơi, xoay người ngồi trở lại một góc, hai tay ôm chân, chôn mặt ở trên đầu gối, “Ta không phải đặc biệt vô dụng.”
Âm thanh hơi run, mang theo vài phần bất lực khóc nức nở.
Tiên Thiên cao thủ nhẹ nhàng thở dài, tiến lên vỗ vỗ vai của nàng: “Điện hạ, ngài đã thực ưu tú, không cần bức mình quá độc ác.”
“Thực lực không đủ, quyết đoán không đủ, kết quả là bên người một bằng hữu nguyện ý giúp ta đều không có. Ta biết chính mình nói chuyện không được ưa thích, nhưng ta rõ ràng...... Rõ ràng đã thực dụng tâm......”
Lan Vân Thái Tử ôm hai đầu gối, khóc đến bất lực giống như một đứa nhỏ.
Tiên Thiên cao thủ biết rõ quá khứ của nàng, cũng biết từ nhỏ nàng đã từng chịu nhiều thống khổ, mấy năm nay Lan Vân đế quốc, chân chính khổ chỉ có một người là nàng, nhưng hắn cũng không có biện pháp an ủi nàng.
Trong lòng mấy người cao thủ khác cũng có chút khó chịu, chỉ có thể quay đầu lại, im lặng không nói.
Đi khỏi nhà lao, Nạp Lan Yên nhíu mày lại: “Tam gia, ta vẫn luôn cảm thấy Lan Vân Thái Tử này có chút quái dị.”
Tự mãn, tự tôn, kiêu ngạo.
Nhưng để ở chỗ sâu trong hai mắt kia, tựa hồ còn cất giấu thứ gì khác, có chút sâu, có chút khổ.
Lãnh Thiếu Diệp khẽ gật đầu: “Quả thật có chút quái dị, gia trở về sẽ lại phái người tra thêm một chút tư liệu của nàng.”
“Cho người đổi cho nàng một căn phòng sạch sẽ chút đi.” Nạp Lan Yên lắc lắc đầu, quên đi, chuyện của cô nương này tạm thời vẫn là không nghĩ, hành trình đến phân gia là đã định rồi, hơn nữa hôm nay lại xuất hiện chuyện của Tiểu Vũ, chỉ có thể nhanh chóng chạy tới phân gia của Tiểu Vũ trước, “Tam gia, có lẽ hai ngày này ta sẽ đi một chuyến đến các phân gia, thân thể của Tiểu Vũ vô cùng khẩn cấp.”
Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày: “Gia không có biện pháp đi cùng nàng.”
Lan Vân đại loạn, các quốc gia như hổ rình mồi, lúc này đúng là thời khắc toàn quân đề phòng.
“Ở lại trong nhà chờ ta trở lại là tốt rồi.” Nạp Lan Yên nhướng một bên mi lên, “Chuyện thủ hộ (canh giữ, bảo vệ) quốc gia, liền giao cho chàng rồi.”
Tam gia vuốt ve tóc của nàng, khẽ cười nói: “Giao cho gia là được. Đi thôi, trở về thay quần áo khác, theo gia tiến cung.”
“Đúng nha, buổi tối còn có cung yến.” Nạp Lan Yên vỗ ót của bản thân, nàng nghe Tam gia nói nồi lẩu liền suýt nữa đã quên đi việc tiến cung này.
“Không tham gia.” Lãnh Thiếu Diệp gọn gàng dứt khoát, “Buổi chiều gặp mặt bọn họ một lần là được rồi. Lát nữa truyền tin cho Nhị Khuyết, để cho hắn chuẩn bị tốt đồ ăn đến Vương phủ chờ chúng ta.”
Nếu Bách Lý Phượng Vũ muốn tới, vậy nhiều thêm vài người Tam gia cũng không để ý.
Lãnh Thiếu Diệp hiểu Nạp Lan Yên, nếu nàng nói phải đi nhanh một chút, thực có thể là sáng mai phải đi.
Đã nói cùng nhau ăn lẩu, phải cùng nhau ăn lẩu.
Hai người đều là người một khi đã quyết định sẽ không quay đầu lại, nếu quyết định xong hành trình, liền lập tức trở về Vương phủ.
Lãnh Thiếu Diệp tự mình chọn một bộ váy dài màu tím cho Hồ Ly nhà mình, đưa cho Lam Thanh, để cho nàng đi rửa mặt chải đầu trang điểm cho Nạp Lan Yên.
Lam Thanh nâng cao váy dài, tươi cười dịu dàng, xoay người đi vào ôn tuyền thất (phòng chứa suối nước nóng).