Editor:Tinh Dạ Tử Yên.
Mộ Dung Xá Nguyệt dù đi tới đâu cũng là tiêu điểm, bây giờ một mực bị Long Y Hoàng lôi ra ngoài khiến không ít người để ý, thoáng chốc vô tình nhìn lại, đều làm muôn hồng nghìn tía trong ngự hoa viên Ảm Nhiên thất sắc, mị hay chí cực lại thêm vẻ mặt lúc này bị Long Y Hoàng ức hiếp mà ủy khuất , thật sự là làm người ta thương tiếc. Long Y Hoàng cố ý để Phượng Trữ Lan giải huyệt hắn, hiện tại chỉ chờ thuốc tê mất tác dụng thôi. “Bất kể điều gì cũng không quan hệ, khuôn mặt này đủ xinh đẹp, đủ yêu mị, có thể khiến ngươi che đậy không ít khuyết điểm….” Đi tới chỗ náo nhiệt nhất, Long Y Hoàng mới chịu buông tay Mộ Dung Xá Nguyệt, một bên làm bộ như người nhàn nhã ngắm phong cảnh, bên kia không quên cười gian trêu chọc: “ Tiểu Mộ Dung, ngươi xem, ngự hoa viên trong hoàng cung có phải kém ngươi nửa phần xinh đẹp?” Mộ Dung Xá Nguyệt bây giờ chỉ mong tìm được lỗ chui xuống, bộ dạng lúc nay, nếu như bị nội ứng của hắn trong hoàng cung thấy được, hắn thật không còn mặt mũi nào nữa, một thân trang phục quái dị…..váy hồng của tiểu cô nương!? “Long y hoàng, ngươi giễu cợt ta!” Mộ Dung Xá Nguyệt hung hăng nghiến răng, bộ dáng vừa xấu hổ vừa giận gữ của hắn càng làm người ta yêu mến, hắn đè thấp thanh âm, nhưng cũng vì thế, tiếng nói càng trở nên lanh lảnh, thật giống như bộ dạng cả thẹn thành hờn dỗi của một nữ nhân. “Đùa bỡn ngươi ? Sao ? Thì sao ? Ta chỉ là khiến ngươi trở nên xinh đẹp hơn thôi, hơn nữa, ngươi không phải rất hoa lệ sao ? Mộ mình ngươi tự thử nghiệm không phải rất vô nghĩa sao ? » Long Y Hoàng âm thầm cười nhẹ, đưa tay chỉ về phía những công tử con nhà quý tộc nói : « Ngươi thấy không ? Bọn họ đều đang nhìn lén ngươi, điều này chứng tỏ ngươi thực yêu mị mê người, tiểu Mộ Dung, nếu bây giờ ta và Phượng Trữ Lan rời xa ngươi hơn mười thước đảm bảo bọn họ sẽ ngay lập tức chạy tới đây. » “Không chơi! Ta phải đi!” Mộ Dung xá nguyệt tức đến sôi lên, son trên mặt cũng vì thế mà ửng đỏ lên, xoay người làm sáng hẳn cả một vùng hoa viên. « Muốn chạy ? » Long Y Hoàng cười nham hiểm, đứng im tại chỗ chì là nhìn thân ảnh Mộ Dung Xá Nguyệt vội vã rời đi. “Sao ? » Phượng Trữ Lan cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi thắc mắc, không đợi Long Y Hoàng có câu trả lời, cước bộ Mộ Dung Xá Nguyệt đột nhiên dừng lại, trong chốc lát, hắn ôm tay đứng tựa vào gốc cây thở dốc. “Tiểu Mộ Dung xinh đẹp của ta, ta muốn ngươi biết dám cãi mệnh lệnh của chủ tử nhất định sẽ bị trừng phạt. » Long Y Hoàng cũng cười, gằn từng tiếng, chính là muốn Mộ Dung Xá Nguyệt có thể nghe được. Phượng Trữ Lan như hiểu ra : « Y Hoàng, nàng làm độc tố phát tác ? » « Ta bây giờ coi như đã nương tay với hắn, nếu xem xét những việc hắn làm trước đây, hắn đáng nhẽ đã phải chết trăm ngàn lần rồi. » Long Y Hoàng thập phần bình tĩnh. Không lâu sau, Mộ Dung Xá Nguyệt không chịu được cổ độc hành hạ, ủ rũ trở về bên cạnh Long Y Hoàng, cánh tay đau đớn giống như bị chém hàng vạn vết đao, thậm chí không chỉ đau mỗi cánh tay mà còn muốn làn ra toàn bộ cơ thể. Thấy Mộ Dung Xá Nguyệt cuối cùng cũng khuất phục trước sự hành hạ của cổ độc… Long Y Hoàng rất vừa lòng, cầm cánh tay đau nhức của hắn lên : « Như vậy có phải ngoan không, tiểu Mộ Dung, ngươi phải nhớ, để cho ngươi sống không bằng chết có rất nhiều cách, bất quá cách này là nhanh nhất, nếu ngươi cãi lời, ta sẽ hành hạ ngươi, muốn bao lâu thì bao lâu, thậm chí ngay cả khí lực để ngươi vận cũng không có, cho nên, phải nghe lời mới là cách tốt nhất…ta cũng không làm khó dễ ngươi, chỉ là lấy nữ trang tặng ngươi, hơn nữa cũng có kỳ hạn, chỉ cần ngươi có biểu hiên tốt ta lập tức thả ngươi. » Mộ Dung xá nguyệt có khổ không thể nói, tuy nhiên điều làm hắn ngạc nhiên chính là ngay khi Long Y Hoàng chạm vào cánh tay đau mất cả giác của hắn, thì mọi cơn đau lập tức biến mất, một chút đau cũng không có, hắn vì lợi ích lại lần nữa thỏa hiệp : « Long Y Hoàng…Ngươi nghĩ ta thế nào ? » “Không được tốt lắm, chỉ là để cho ngươi hầu hạ ta vài ngày bù đắp những chuyện ngươi làm trước đây với ta, xem như là trừng phạt đi ! » Long Y Hoàng tức giận nói, tựa hồ người bi ủy khuất chính là nàng. « Ngươi để ta…biến thành như vậy..ta đây không bằng nên chết luôn đi. » Mộ Dung Xá Nguyệt tâm như tro tàn, hiện tại đang bị Long Y Hoàng kéo đi. “Muốn chết? Không ta không đồng ý,ta muốn hành hạ ngươi trước ! coi như đền bù, kể cả khi ngươi xuống hoàng tuyền ta cũng bắt hồn ngươi để ngươi phải tiếp tục cuộc sống sống không bằng chết. » Long Y Hoàng lòng tràn đầy sung sướng ngắm cảnh, phong khinh vân đạm nói. « Thiên… » Mộ Dung Xá Nguyệt tiếp tục thống khổ kêu trời. “Thuộc hạ muốn gặp thái tử, thái tử phi nương nương. » Một tên thị vệ từ xa chạy tới, quỳ xuống trước mặt nàng. « Có chuyện gì vậy. » Long Y Hoàng ai oán nói. Mộ Dung Xá Nguyệt bên cạnh đang cố gắng quay đi chỗ khác dời đi chú ý. “Miễn lễ, có chuyện gì?” Phượng trữ lan hỏi. “Hoàng thượng bảo thuộc hạ mời thái tử tới ngự thự phòng ! » Thị vệ cung kính nói. “Ngự thư phòng? Phụ hoàng có…nói là có chuyện gì không ? » Phượng Trữ Lan hỏi tiếp. « Thuộc hạ không biết, bất quá, không phải chỉ có ngài, tất cả hoàng tử đều được gọi tới. » Thị vệ đã cao tuổi kia trả lời, cẩn thận cúi đầu. “Ngươi đi xuống trước đi, chút nữa thái tử sẽ tới. » Long Y Hoàng đột nhiên đuổi thị vệ, đứng chắn trước mặt Phượng Trữ Lan, Mộ Dung Xá Nguyệt kỳ quái nhìn nàng, Phượng Trữ Lan có vẻ không tự nhiên, chỉ là lạnh nhạt nhìn Long Y Hoàng. « Phượng Trữ Lan ngươi nói cho ta biết, Phụ hoàng lần này muốn gặp ngươi cùng các hoàng tử là có chuyện gì ? » Long Y Hoàng không có báo trước buông tay Mộ Dung Xá Nguyệt, đi thẳng tới hỏi Phượng Trữ Lan, vẻ mặt rất nghiêm túc. “Không có gì, chỉ là muốn xem xét chút thôi. » Phượng Trữ Lan trả lời qua loa không muốn Long Y Hoàng biết quá nhiều. Long Y Hoàng quay đầu lại ngó Mộ Dung Xá Nguyệt, đột nhiên kéo tay Phượng Trữ Lan tới một bên : « Ngươi thành thật trả lời ta, mặc dù phụ hoàng làm vậy là bình thường, bất quá nó không thường xuyên, ta thấy rất kỳ quái, có phải phụ hoàng muốn lập hoàng thượng mới ? cho nên mới thường xuyên kiểm tra các ngươi, chỉ là ngụy trang, kỳ thật là đang phân vân giữa ngươi và Ly Uyên đúng không ? » Phượng trữ lan bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ngươi đã đoán được sao còn hỏi ta. » « Vậy bây giờ ngươi định thế nào ? Ở trên có thế lực của mẫu hậu..phụ hoàng cũng không dám động ngươi, vậy ngươi nghĩ sao ? Phượng Trữ Lan ? » Long Y Hoàng có chút vội vàng. “Ta không có ý gì, dù sao cũng là tùy vào ý trời, coi như Phượng Ly Uyên lên làm vua đối với ngươi cũng không có bất lợi gì, hoặc là hắn có thể quang minh chính đại để ngươi bên cạnh hắn ? Dù sao đi theo cường giả, là đạo lý xưa nay không đổi, cũng không có ai dám nói gì ngươi. » Phượng Trữ Lan thanh nhã cười, đưa tay đặt lên vai Long Y Hoàng phẩy phẩy, không thèm để ý nói : « Ngươi cũng không phải cảm thấy áy náy, dù sao cuộc hôn nhân này ngay từ đầu cũng là cuộc hôn nhân chính trị. » “Ai…” Long y hoàng không còn gì để nói chỉ thở dài. Nàng lần đầu tiên thấy nhức đầu, cục diện lúc này, chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, cũng là vô ích. Hoàng đế này cũng thật khéo chọn thời gian. « Lo lắng cho Phượng Ly Uyên sao ? Ngươi không cần lo lắng, hắn đã chuẩn bị kỹ rồi, tựa hồ nhất định phải ngồi vào vị trí hoàng đế, biểu hiện của hắn trước mặt hoàng thượng đáng tiếc ngươi không thể thấy, đích thật là đặc sắc tuyệt luân, phải khiến người ta vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tin tưởng, chỉ cần thế lực mẫu hậu trong triều yếu đi, hắn lập tức có thể ngồi lên vị trí đó, cũng là danh chính ngôn thuận, vị trí này ngay từ đầu đã là của hắn. » Phượng Trữ Lan dễ dàng nói, tựa hồ hắn không phải thái tử, bị đoạt đi vị trí hoàng đế như thể chuyện của ngươi khác vậy. “Phượng trữ lan, ngươi quả thực tinh tường. » Long Y Hoàng bất lực nói, nàng bây giờ cũng không biết nên nói gì. « Ta vốn đã không thích, nếu không phải mẫu hậu muốn lợi dụng ta để củng cố địa vị của nàng thì chỉ cần Phượng Ly Uyên nói một câu thích vị trí này, ta lập tức dâng hai tay cho hắn. » Phượng Trữ Lan lòng tràn đầy thoải mái. “Thôi, ngươi đừng nói nữa, ta cả thấy không khỏe..ngươi tới ngự thư phòng đi, ta chờ kết quả tốt. » Long Y Hoàng đau đầu, khẽ nhíu mi, vạn phần khổ não. “Kỳ thật mọi chuyện không phức tạp như ngươi nghĩ đâu. » Phượng Trữ Lan cười một tiếng, từ từ bắt tay ra phía sau : « Ngươi chỉ cần làm theo ý mình, ngươi không phải muốn giúp Phượng Ly Uyên sao ? Vậy đây đúng là cơ hội tốt. » « Phượng Trữ Lan ! Ngươi trở nên đáng ghét như vậy từ bao giờ bậy !Nhanh đi đi ! Nếu để phụ hoàng đợi lâu không chừng sẽ bị ăn mắng đó, hủy hoại thanh danh ngươi ! đừng nhiều lời…hãy vì chính mình mà suy nghĩ cẩn thận đi ! » Long Y Hoàng không nghe nổi nữa, vươn tay đẩy Phượng Trữ Lan về phía ngự thư phòng, hận không thể khiến hắn biến mất ngay tức khắc. “Ta còn không…” Phượng trữ lan liều chết giãy dụa nói. “Ta biết ta đã biết, ngươi nhanh lên một chút đi, đừng nói nhiều như vậy.” Long y hoàng mang hắn đi rất xa, sau đó bản thân lại chạy về bên cạnh Mộ Dung Xá Nguyệt đang ngơ ngác một mình kia, khoát tay : « Đi nhanh về nhanh ! Tới giờ dùng bữa ta không đợi đâu. » Phượng Trữ Lan không khỏi lắc đầy, cuối cùng liếc mắt nhìn Long Y Hoàng, liền bước nhanh về phía ngự thư phòng, quang cảnh hoa viên dần biến mất khỏi tầm mắt. “Thật sự là khó được, không ngờ ngươi khẩn trương như vậy. » Long Y Hoàng vừa về bên cạnh Mộ Dung Xá Nguyệt, lập tức bị hắn nói mát. Long Y Hoàng trừng hắn : « Câm ! » Nàng thở hổn hển nhìn Mộ Dung xá nguyệt, mãi đến khi chắc chắn trong một thời gian ngắn hắn không nói gì nữa mới thôi, chuẩn bị tiếp tục du ngoạn, trong lúc xoay người, đột nhiên, nàng ngây người. Mộ Dung Xá Nguyệt tò mò nhìn nàng, cùng nhìn về phía ánh mắt nàng, trong nháy mắt thân thể cũng hóa đá. Phượng ly uyên đang đứng cách đó không xa, không biết đã đứng đó từ lúc nào, chỉ là bình tĩnh nhìn về phía họ. Hắn dùng ánh mắt lợi hại nhìn một lượt Mộ Dung Xá Nguyệt, lại đi tới trước mặt Long Y Hoàng : « Thái tử phi, người này là ai vậy ?Sao trước kia ta chưa từng gặp. » “Sao, hắn a, là ta tỳ nữ ta mới thu nạp được, giống như Oanh nhi trước đây vậy, tiểu Mộ Dung, nhanh tới đây gặp Vương gia. » Long Y Hoàng miễn cưỡng cười, lập tức vẫy tay với Mộ Dung Xá Nguyệt đang không tự nhiền kia. « Tiểu.Mộ.Dung ?! » Phượng Ly Uyên nhướn mày, không tin hỏi lại lần nữa, ánh mắt bức bách bắn thẳng vào một thân nữ trang Mộ Dung Xá Nguyệt kia. “Đúng vậy, gọi là Mộ Dung, là ta đặt, thế nào có hay không ? » Long Y Hoàng cúi đầu cười, tranh thủ không lộ ra vẻ khoe khoang. « ..Hắn sao lại ?Không phải tỳ nữ rất nghe lời sao ? » Phượng Ly Uyên lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm không chịu rời mắt khỏi người đang thiếu tự nhiên Mộ Dung Xá Nguyệt kia. “Nhân gia vừa tới không lâu, còn chưa quen, cho nên có chút ngịa ngùng, không sao, ta có nhiều thời gian huấn luyện. » Long Y Hoàng cười nói. « … » Phượng Ly Uyên tiếp tục theo dõi hắn. Mộ Dung Xá Nguyệt xoay người trốn tránh, nếu bị Phượng Ly Uyên nhìn thấy bộ dạng này, sẽ ngay lập tức bị hắn vạch trần trước mặt mọi người, chẳng khác nào ngay lập tức giết chết hắn đi. “Tiểu Mộ Dung, ngươi đi đâu vậy a?” Mộ Dung xá nguyệt vẫn quay người lại, thanh âm nũng nịu của Long Y Hoàng lại lần nữa kích thích màng nhĩ hắn, Long Y Hoàng trát trát mặt mày, thanh âm vẫn vô cùng ôn nhu : « Không phải ta đã nói sao ? Có phải là không nhớ lời ta giáo huấn không ? Quên rồi à ? » Mộ Dung xá nguyệt toàn thân rung lên, cắn răng quay sang chỗ khác, dùng tốc độ ốc sên đi tới bên cạnh Long Y Hoàng, nhỏ giọng nói : « Sao ! lời giáo huấn của thái tử phi thật là khắc cốt minh tâm, sao có thể dễ dàng quên như vậy ! » Cuối cùng hắn cũng phải hung hăng lên tiếng. Hiện tại Phượng ly uyên đã ở ngay bên cạnh, tim hắn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể làm gì hơn ngoài việc cúi đầu. « Thế nào ?Duệ vương ?Đây là tân tỳ nữ của ta, có phải rất xinh đẹp không ? » Long Y Hoàng cười, một tay nắm tay Mộ Dung Xá Nguyệt tay kia đẩy cằm hắn lên, sau đó thu tay : « Tin tưởng trong hậu cung này…không ai sánh được bằng hắn, ta có phải rất có mắt nhìn không ? » “Thật tinh mắt là chuyện tốt, nhưng là không cần vì ánh mắt mà mang tới mầm tai vạ. » Phượng Ly Uyên trả lời, ánh mắt như hàn bằng vẫn dính chặt lên người Mộ Dung Xá Nguyệt : « Thái tử phi ! Người này bổn vương muốn. » Mộ Dung xá nguyệt toàn thân đột nhiên run lên, hàm răng cắn càng chặc hơn , thiếu chút nữa không kiềm chế được. Hắn len lén dùng ánh mắt van lơn nhìn Long Y Hoàng, hy vọng nàng không tàn nhẫn đem hắn cho Phượng Ly Uyên. « Không thể. » Long Y Hoàng cằm hơi giơ lên, kiên định đáp. “Chỉ là một tỳ nữ nhỏ, không ngờ thái tử phi lai tiếc nhưu thế, không nỡ tặng à ? » Phượng Ly Uyên lạnh giọng nói. « Đưa cho ai cũng được, nhưng ngươi thì không. » Logn Y Hoàng nghiêng người, tránh ánh mắt Phượng Ly Uyên. “Tại sao.” Phượng ly uyên có chút phát hỏa, hắn nhẫn nại: “Ý của ngươi là, thà rằng đưa hắn cho một người không tương xứng cũng không muốn tặng ta ! » « Đúng thế…Nếu vương gia hiểu cần gì phải nói hẳn ra thế. » Long Y Hoàng bình tĩnh đáp lời. “Vậy..bổn vương nói hôm nay nhất định bổn vương phải đem được tỳ nữ này về thì sao ? Thái tử phi cho rằng chỉ dựa vào sức mình có thể ngăn cản ta. » Phượng Ly Uyên thấp giọng nói, ánh mắt khiêu khích nhìn nàng. Long y hoàng chỉ cảm thấy ngực căng thẳng, tựa hồ hít thở không thông, nàng thống khổ nhưu có ngàn vạn mũi tên đâm vào tim, gằn từng tiếng đáp : « Đương nhiên không dám chỉ là, vương gia,mọi chuyện đều muốn thoải mái đúng không ? Vậy ngươi hãy hỏi ý hắn một chút nếu hắn nói nguyện ý đi theo ngươi, như vậy ta không còn gì để nói, nếu như hắn không muốn, chẳng lẽ ngươi định ép buộc hắn ? Tiểu Mộ Dung ngươi cứ nói, ngươi có nguyện ý theo hắn không ? » Mộ Dung xá nguyệt vội vàng lắc đầu, nhanh chóng đáp : « Không muốn ! » « Chắc chắn không phải thế. » Phượng Ly Uyên lai gần hắn, đè thấp thanh âm, Mộ Dung Xá Nguyệt bị rơi vào thế bị động, đành liên tục tránh né. “Vương gia, không cần quá kích động.” Long Y Hoàng ngập ngừng nói : « Ngài làm thế, không nghĩ tới cảm nhận của vương phi sao ? Người ta đã khó khăn sinh cho ngài một hài tử, chính là ngươi thà rằng đắc tội ta cũng muốn có một mỹ nhân, ngài nói xem,nàng sẽ nghĩ thế nào ? » “Chờ ta đem được người đi đã, mọi chuyện sẽ sáng tỏ, mà Phượng Loan, nàng là người biết điều như vậy, sao lại để ý những tiểu tiết nhỏ thế này? Nàng lòng dạ rộng lớn, tự nhiên không giống ai đó, gặp người không vừa mắt liền không chừa thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt, không chừa tro cốt. « Thanh âm Phượng Ly Uyên ngày càng lạnh, cũng ngày càng vô tình, từng trận gió lạnh thổi qua người hai người, Long Y Hoàng cảm thấy trời đông đã đến. “Đúng vậy…Vương phi ngài là người hiểu ý lại thông minh như vậy, cũng khó gặp đai mỹ nữ như thế, hơn nữa lại là hiền thê lương mẫu, đương nhiên không thể so sánh với người tâm địa độc ác, đã như vậy, ngài sa còn chưa thỏa mãn? Còn muỗn tỳ nữ của ta ? Hay là ngài chỉ muốn bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đem người khác ra làm trò cười,mong vương gia giữ tự trọng. » gió lạnh gào thét lướt qua mặt, mượn lúc gió thổi lớn, Long Y Hoàng cố ý đè thấp giọng, che đậy cổ họng đang nghẹn lại. « Đó là chuện của bổn vương, không cần thái tử phi quan tâm. » Phượng Ly Uyên ngang ngạnh phản bác. Cung điện bao bọc xung quanh, gió thổi rít qua các cành lá đã khô vàng, khung cảnh thực tiêu điều xơ xác. “Ta cũng không quan tâm…ngươi có thê tử của ngươi quan tâm là đủ rồi, ta cần gì phải làm việc thừa thãi ? Dù sao, ngươi cũng chưa bao giờ đáng để ta quan tâm. Đúng ! Là như vậy ! » Long Y Hoàng quay người nhìn khung cảnh, đôi mắt trong suốt tựa hồ bắt đầu xuất hiện nước gợn, ếu ớt mím môi, lòng Phượng Ly Uyên cũng chấn động nói không ra lời. “Tiểu Mộ Dung, nhân gia có chuyện quan trọng muốn làm, chúng ta đi trước đi, nhân gia xong việc còn phải về chă sóc thê tử nữa… » Long Y Hoàng nhớ tới, đi tới hướng khác của ngự hoa viên. Hào khí thực cứng ngắc, Mộ Dung Xá Nguyệt trước khi đi còn nhìn Phượng Ly Uyên một cái, sau đó liền đuổi theo Long Y Hoàng. Phượng ly uyên âm thầm nắm chặt quyền, rất nhanh rời đi, sau đó lửa giận trút hết lên hòn non bộ bên cạnh. Trong lúc nhất thời, máu tươi đầm đìa, núi đá chấn động. Mộ Dung xá nguyệt biết lúc này tâm tình Long y hoàng không tốt, cho nên chỉ đi theo phía sau nàng, cũng không nói gì. Không biết hắn đã đi theo Long Y Hoàng được bao xa, chỉ là lúc đang trầm tư, trước mặt đột nhiên truyền tới một tiếng cười chói tai, hắn kinh ngạc nhìn lại, Long Y Hoàng đã ngưng cười. “Tiểu Mộ Dung, rất buồn cười đúng không ? Ngươi muốn cười thì cười đi…ta rất ngốc đúng không ? » Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn trời, mông lung hỏi. Mà lúc đó trừ ra khung cảnh khô xơ tiêu điều, trừ ra bọn họ đã không còn một ai. Mộ Dung Xá Nguyệt nói : « Ta không thấy buồn cười. » “Phải? Chính là tại sao, ta cảm giác được thật sự rất buồn cười…” Long y hoàng cố gắng nhìn trời, sóng trung quang trong mắt đột nhiên lưu động, đám mây dập dờn đầy trời. « Các ngươi mỗi lần gặp đều như vậy ? » Mộ Dung Xá Nguyệt nhịn không được hỏi. Lại là một trận rét lạnh thổi qua, lạc diệp tung bay đầy trời, phát ra tiếng vang sàn sạt. “Còn có thể như thế nào ? Ngươi thấy chúng ta nên thế nào ? » Long Y Hoàng thở dài, sau đó nàng xoay người ra chỗ khác, rồi tới bên một đình lý bên cạnh, gọi cung nữ, phân phó các nàng lấy cầm lai còn mình thì ngồi xuống bên cạnh. Mộ Dung Xá Nguyệt đứng trước mặt nàng, mặc dù một thân hồng sắc quần lụa mỏng có chút quái dị, nhưng khó mà làm lu mờ yêu sắc từ hắn,những sợi tóc bay loạn trong gió, cùng phấn hồng trên mặt lại càng thêm yêu mị, lãnh khốc như băng càng thêm mê hoặc : « Làm sao vậy ? Mới có một chút mà ảnh hưởng tâm tình sao ? » Nàng chỉ chỉ cái ghế đối diện, không trực tiếp trả lời vấn đề chỉ là nói : « Ngồi đi. » Mộ Dung Xá Nguyệt trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ có im lặng ngồi xuống. Cung nữ lấy cầm lai, cổ mộc thâm sắc, cầ huyền trong sáng, xung quanh còn được nạm Nguyệt Nha bạch ngọc, mặc dù không hoa lệ nhưng cũng được coi là tinh sảo. Long Y Hoàng đặt tay lên huyền thượng, thử thí âm, sau đó đem tới trước mặt Mộ Dung Xá Nguyệt : « Tiểu Mộ Dung, đàn một khúc đi, ta muốn nghe. » Mộ Dung xá nguyệt có chút dừng lại, nhưng không có nhiều lời, rất nhanh đặt mười ngón tay thon dài lung linh lên huyền thượng, chỉ chốc lát, từng khúc nhạc du dương cất lên. « Tiểu Mộ Dung. » Long Y Hoàng mở hai mắt mệt mỏi ra, thích ý hỏi : « Hoàng trừ phân tranh, ngươi nói xem ai thắng ai bại ? » « Ta sao có thể đoán dược ? Đây còn xem bọn hắn cạnh tranh thế nào đã không phải sao ? » Mộ Dung Xá Nguyệt thù mị nhìn cầm, mười ngón tay không ngừng hoa động trên huyền thượng, thần sắc chuyên chú vô cùng. “Nếu như là ngươi, ngươi sẽ giúp ai?” “Ta ai cũng không quan tâm, giữ cho riêng mình mới là thượng sách. » Editor :Tinh Dạ Tử Yên.