Chung Căn Sinh suy nghĩ một chút cũng phát sầu , cuối cùng chỉ thở dài , không nói thêm được gì nữa , nói thì cũng không có năng lực cải biến được cái gì đâu , ngày lại càng khó khăn hơn , nhưng đứa nhỏ này , hắn tuyệt đối là sẽ không bán .
Dừng một chút , lại nói : " Đến lúc đó ta lên núi đánh mấy con mồi , cũng có thể trợ cấp được chút ít ."
" Căn Sinh , tấm ngân phiếu kia ....." Hà A Tú thật sự là khó tiếp thu , nhịn không được đánh lên chủ ý , Chung Căn Sinh vội vàng che miệng của nàng , nói : " Đừng nói lung tung , cái kia mà lấy ra thì với thân phận của chúng ta có giữ được sao ? Còn có cha mẹ , đại ca , đại tẩu bọn họ biết thì làm sao bây giờ ? Huống hồ tiền này là của nữ nhi , chờ nàng lớn lên để cho nàng xử lý đi ..."
Hà A Tú nghe vậy cũng không nói tiếp , chỉ có thể từ bỏ " Ta cũng không nghĩ sẽ đụng đến cái kia , cũng là không có biện pháp , quên đi , về sau không đánh cái chủ ý này ."
" A Tú , là ta vô dụng , sẽ không để cho các ngươi chịu đói ..." Chung Căn Sinh nói .
Thẩm Tư Tư nghe xong có chút cảm động , nhưng ....nàng thật muốn bọn họ động đến tấm ngân phiếu kia a , tốt xấu gì nàng cũng không muốn sống những ngày khổ cực a , cha mẹ nuôi thật là đáng thương .
Hơn nữa nàng cũng biết tấm ngân phiếu kia nhất định có số tiền rất lớn , hơn nữa là từ trong cung xuất ra....quả thật là cái phiền toái , đến lúc đó Chung Căn Sinh chuốc họa vào thân càng phiền toái hơn .
Cho nên Thẩm Tư Tư chỉ còn biết khóc không ra nước mắt .
Đối với cha mẹ thành thành thật thật , nàng thật là hận bản thân không thể nhanh chóng lớn lên , giúp bọn hắn thoát khỏi nghèo khó làm giàu , nhưng nàng hiện tại là thật bất lực , trẻ con thật là vô dụng .... bất đắc dĩ bật khóc .
Trải qua một thời gian ở chung , nghe nhiều , xem nhiều , Thẩm Tư Tư mới biết được kỳ thực Chung Căn Sinh trước đó cũng không tính là khổ sở , trong nhà có mười mẫu ruộng tốt , hơn nữa còn có thể đánh chút con mồi , qua ngày không tính là thật tốt , nhưng cũng không kém , lại thường xuyên đủ tiền trả tiền mua thịt .
Ở cái niên đại này , có thể thường xuyên ăn thịt , trên cơ bản có thể bình luận là một nhà có căn cơ . Cho nên , cái nhà này vẫn là tương đối tốt .
Chính là , năm nay hạn hán vừa tới , Chung gia liền gặp nạn , trong vườn cây trồng không thu hoạch được , nhà bọn họ tuy rằng tốt hơn , nhưng liên tiếp sinh ba đứa bé , hơn nữa còn phải phụng dưỡng cha mẹ , trên cơ bản là không có tiền dư .
Mười mẫu ruộng bỗng chốc bất đắc dĩ liền bán ra bảy mẫu để mua lương thực ăn , trong nhà nhiều miệng ăn như vậy , hơn nữa giá lương thực lại tăng , bỗng chốc có điểm ăn không tiêu .
Vì thế , cha mẹ Chung Căn Sinh đã chuyển vào trong thành ở cùng con trai lớn sẽ tốt hơn . Chung Căn Sinh cũng nghĩ đến vào trong thành kiếm việc làm , liền cũng gom hết tiền làm lộ phí đi lại , nào biết đâu.....
Đại ca là cái thích nghe phụ nữ nói ngọt bên tai , đại tẩu nhiều lần tính kế , tức thời liền trầm mặt , ngây người vài ngày , cũng không đưa ra sắc mặt tốt với gia đình đệ đệ , nhất là thời điểm ăn cơm , ba đứa trẻ mà gắp đũa nhiều đồ ăn chút , đều lọt vào ánh mắt xem thường .
Cha mẹ bởi vì có tiền trợ cấp , hơn nữa là vì hiếu đạo , đại ca đại tẩu không thể nói được cái gì , còn đối với vợ chồng bọn họ sắc mặt thật là không dễ xem , còn tỏ ra khinh thường , đúng thật là khó chịu .
Chung Căn Sinh tìm không thấy công việc phù hợp , vốn cũng nghĩ là tìm không được thì sẽ quay trở về , chính là đại tẩu lại nhịn không được , không đợi Chung Căn Sinh nói ra đã lên tiếng đuổi người .
Chung Căn Sinh tuy rằng nghèo , nhưng cũng là một người có cốt khí , không có khả năng ở lại chỗ này .
Bởi vì gặp thiên tai , rất nhiều người đều vào thành kiếm việc làm công , giá tiền công càng ngày càng bị ép thấp , hơn nữa Chung Căn Sinh không biết chữ , càng khó tìm việc hơn , bằng không tìm được thì giá tiền công cũng cực thấp .
Hắn muốn thuê phòng ở nuôi sống một nhà mấy miệng ăn , cũng thật là gian nan , còn phải phụng dưỡng cha mẹ , chi phí phát sinh thật là nhiều , rơi vào đường cùng , chỉ còn biết mau mau trở về nhà .