Editor: Nguyễn Yên Thương
Cung Hàn kinh ngạc nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn Cung Hàn.
"Anh ở nhân gian làm ra những việc ác độc, không giết anh thì Thiên Lý bất dung (đạo trời không tha)." Bạch Tuyết lạnh lùng nói.
"Vậy thì ra tay đi, anh tình nguyện chết ở trong tay em." Cung Hàn ngẩng đầu lên, rồi nhắm mắt lại, tư thế đứng như đang chuẩn bị nhận lấy cái chết.
Lang Vương đi lên trước.
"Nói, rốt cuộc là ai cứu cậu ra khỏi Yêu Giới?" Lang Vương hỏi bén nhọn.
"Lại là Lang Vương anh! Ha ha!!! Không thể ngờ tôi lại tranh giành một người phụ nữ cùng với Lang Vương, chết cũng là điều hiển nhiên thôi." Cung Hàn tự hào nói.
"Nói cho tôi biết tên phản bội ở Yêu Giới, có lẽ Bổn Vương sẽ tha chết cho cậu."
"Anh tha chết cho tôi thì tôi có thể sống được sao? Cho dù là anh không giết chết tôi, người kia cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Ra tay đi."
Đôi mắt sắc của Lang Vương biến đổi, nghĩ đến còn có mấy con tiểu yêu ở sau lưng chưa rời khỏi, trong lòng liền sinh kế.
Đồng thời, Bạch Tuyết cũng nghĩ đến mấy Tiểu Yêu vẫn còn ở lại giống như Lang Vương, cô muốn ngăn cản hành động Lang Vương.
"Cung Hàn, nếu muốn chết, anh không có lời gì muốn nói với tôi sao?" Hình như Bạch Tuyết muốn Cung Hàn để lại lời trăng trối, ngồi xổm người xuống hỏi.
"Đối với em? Tất nhiên là có. Đối với anh ta? Không có."
"Vậy thì nói với một mình tôi đi." Bạch Tuyết đưa lỗ tai qua.
Chỉ chốc lát, Bạch Tuyết đứng lên.
Mấy Tiểu Yêu sau lưng không biết Cung Hàn nói cái gì với Bạch Tuyết, mọi người nhìn mặt nhau.
"Cung Hàn có thể nói ra tên người ở Yêu Giới kia hay không?" Một Tiểu Yêu không rõ sự việc.
"Không bằng giết anh ta......" Nói xong liền lấy ra vũ khí bí mật mà chủ nhân đã đưa cho bọn họ ném về phía ddiieennddaannlequydon Bạch Tuyết và Lang Vương.
Cả người Cung Hàn bay lên, đẩy Bạch Tuyết và Lang Vương ra xa, bản thân thì bị vũ khí bí mật kia đánh trúng.
Thật ra thì, vũ khí bí mật này không giết chết được con người, chỉ là khiến Cung Hàn quay trở về nguyên hình.
Một luồng khói trắng tỏa ra, Cung Hàn biến thành một con sói con đáng yêu, vừa đi vừa lẩm bẩm tới chỗ Bạch Tuyết, dùng móng vuốt xinh xắn viết trên mặt đất.
"Dẫn anh trở về Yêu Giới, để anh thay đổi triệt để, làm một con sói tốt." Bạch Tuyết khom lưng chuẩn bị ôm lấy anh ta, thì Lang Vương đã vượt lên trước một bước ôm lấy Cung Hàn đã hiện nguyên hình, sau đó giao cho Quả Quả.
"Quả Quả, về sau dạy dỗ anh ta thật nghiêm khắc, cô chính là chủ nhân của anh ta."
"Đa tạ Lang Vương."
"Tuyết Nhi, thời điểm này chúng ta nên rời đi rồi." Lang Vương thâm trầm mà nói.
"Em, ba em, ông ấy biết em muốn đi sao?" Bạch Tuyết cúi đầu, mặc dù trí nhớ trước kia cũng đã khôi phục, nhưng nghĩ đến việc muốn rời khỏi, trong lòng vẫn rất khổ sở!
"Anh đã nói với ba rồi, ông ấy biết hôm nay em sẽ rời đi. Qua ít ngày nữa anh sẽ đưa em trở lại thăm ông ấy có được hay không?" Lang Vương đau lòng hỏi.
"Ừ." Bạch Tuyết ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Bạch Tuyết bị Lang Vương ôm, chợt lóe, bọn họ rời khỏi Địa Cầu rồi, đi về Yêu Giới.
Yêu Giới.
Ở nơi này, tất cả trang sức đều được trang trí bằng hình vẽ Lang Vương.
Đối với những thứ trong này, Bạch Tuyết đã không còn xa lạ nữa.
"Dạ, về sau ở tại nơi này diendanlleeqquuyyddoonn em sẽ gọi anh là Đại Vương!"
"Thời điểm không có ai,vem muốn gọi như thế nào liền gọi như thế đó."
"Ha ha, vậy em gọi anh là con sói thúi anh cũng nguyện ý sao?" Bạch Tuyết nũng nịu nói.
Lang Vương dắt tay Bạch Tuyết đi trên đường cái, thuận tiện nói rõ cho Bạch Tuyết biết tình huống cụ thể ở Yêu Giới. Bọn họ vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến phủ Lang Vương.
Phủ Lang Vương rất lớn, bên trong là từng một biệt viện tinh sảo nhỏ. Mỗi một cái biệt viện cũng là nơi ở của một vị phi tần của Lang Vương.
Tất cả mọi người đều biết Lang Vương muốn trở về, bởi vì lão Lang Vương đã trở lại, hơn nữa còn mang về ba đứa trẻ nhỏ ở thế giới loài người.
Chỉ là, ba người đứa bé kia vừa mới lên đây đã được lão Lang Vương mang đến căn nhà mới xây dựng.
Mấy vị phi tử của Lang Vương cũng bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là không phải lão Lang Vương ở nhà mới, mà là cho này ba đứa trẻ kia ở. Nếu như vậy thì mẹ của đứa bé nhất định cũng sẽ về cùng, tới bây giờ Lang Vương vẫn chưa từng xuất hiện, anh nhất định là đang ở chung một chỗ với mẹ của đứa bé.
Người phụ nữ này là thần thánh phương nào, lại có thể khiến cho lão Lang Vương đích thân đi mời về!
Một vài phi tử ghen tỵ đến nổi điên.
Thời điểm mà Lang Vương dắt tay Bạch Tuyết đi vào phủ Lang Vương, Tiểu Yêu giữ cửa vui mừng hô: "Lang Vương trở về phủ ——"
Lang Vương không để ý tới Tiểu Yêu thông báo, vẫn dắt tay Bạch Tuyết đi vào trong như cũ, thời điểm đi vào cánh cổng thứ hai, Bạch Tuyết liền bị hoảng sợ, từng hàng từng hàng phụ nữ và trẻ con đứng nghiêm túc chỉnh tề, đều quỳ xuống đất tiếp đón.
"Chào mừng Đại Vương......"
"Chào mừng Phụ Vương......"
Bạch Tuyết đứng bên cạnh Lang Vương, tất cả lực chú ý đều ở trên những người phụ nữ và đứa bé quỳ trên đất. Những người này chính là hậu cung của Lang Vương, còn có những đứa bé đáng yêu kia!
Thấy những đứa bé kia, ý nghĩ muốn giải tán hậu cung Lang Vương chợt dao động, những đứa bé kia phải làm thế nào đây?
Nếu như không có đứa bé, có thể để cho họ đi tìm hạnh phúc của mình, nhưng......
Mặc kệ như thế nào, Bạch Tuyết tuyệt đối không có cách nào tiếp nhận việc Lang Vương có nhiều người phụ nữ như vậy!
Đưa tay vòng qua sau lưng Lang Vương, nhéo eo anh, Bạch Tuyết cắn răng một cái, nói nhỏ: "Anh thật là có không ít phụ nữ, vội vàng như vậy là muốn tới đây sao?" Đôi môi Bạch Tuyết vẫn không nhúc nhích, đây là lời nói trong lòng của cô.
Khóe miệng Lang Vương nhếch lên một đường cong, anh biết người phụ nữ nhỏ này là đang ghen tị sau khi thấy những phi tử này!
Hazzii!
Lúc này hối hận vì đã nạp nhiều phi tử như vậy thì cũng đã muộn rồi!
"Đều đứng lên đi, để Bổn Vương giới thiệu một chút, cô ấy là Bạch Tuyết." Lang Vương giới thiệu Bạch Tuyết với những người phụ nữ trong hậu cung.
Tất cả phụ nữ ở đó đều đứng dậy, nhìn về phía Bạch Tuyết, mặc dù đang dè chừng Lang Vương, nhưng màu sắc của cặp mắt vẫn khó có thể che giấu được sự ghen tị.
"Mọi người khỏe, Bạch Tuyết mới đến, kính xin các chị chăm sóc nhiều hơn." Bạch Tuyết không biết phủ Lang này sâu cạn như thế nào, trước khi hành động vẫn nên tìm hiểu một chút.
Mọi người đều nói gả vào Hào Môn sâu như biển, nay cô đã gả vào phủ Lang Vương chắc hẳn so với Hào Môn thì nước còn sâu hơn hẳn!
Không tìm hiểu trước khi hành động, cô rất có thể bị dìm chết trong phủ Lang Vương một cách dễ dàng!
Chuyện Chân Hoàn xưa, cô đã xem qua rất nhiều lần. Mặc dù Lang Vương không là hoàng thượng; nhưng mà, hậu ddiieennddaannlequydon cung luôn có nhiều yêu nữ cũng không phải là dễ chọc!
Nghe được những lời nhã nhặn của Bạch Tuyết, khóe miệng Lang Vương nhếch lên, người phụ nữ nhỏ này tới đây là để xiếc ảo thuật sao!
"Chao ôi, em gái nhỏi nói chuyện thật là chân thành, có thể nói tốt như vậy. Khó trách, có thể khiến Đại Vương của chúng ta thích thú."
"Này chị, Tuyết Nhi xin đính chính một chút. Bản thân tôi không phải là em gái nhỏ, tôi là người phụ nữ của Lang Vương, hơn nữa tôi còn sinh ba đứa con vì Lang Vương. Cho nên mọi người có thể gọi tôi là em, hoặc là Bạch Tuyết. Không cần ở phía sau từ em lại thêm một chữ gái nhỏ nữa. Từ này sẽ khiến người ngoài nghĩ rằng Lang Vương của chúng ta dụ dỗ em gái nào đó." Bạch Tuyết sắc bén một phen, cũng không chút khách khí uy phong đùa bỡn một sói mẹ.
"Đại Vương, cô ta dám gọi ngài là Lang Vương! Thật là to gan."
Lang Vương nhướng mày, vừa muốn nói là anh cho phép Tuyết Nhi gọi. Ai ngờ! Người phụ nữ nhỏ này vỗ tay Lang Vương, ý bảo anh hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, một cô vợ nhỏ như vậy cô vẫn có thể xử lý được.
"Xin hỏi chị này, Đại Vương là ai?" Bạch Tuyết đi đến chỗ phi tử kia, lạnh lùng hỏi, cặp mắt sắc liền khóa phi tử đó lại, hoàn toàn không cho phép cô ta tránh vấn đề này.
"Chuyện này......" Vị phi tử kia ngẩn ra, không biết trả lời như thế nào!
"Chắc là chị đây không phải là không biết người đàn ông của mình là ai chứ? Nếu như là vậy...... thì chắc cô phải xin lỗi người đàn ông ở trước mắt rồi!" Lại một lần nữa Bạch Tuyết đến gần Lang Vương.
"Lang Vương là Đại Vương, Đại Vương chính là Lang Vương. Cho nên tôi gọi là Lang Vương thì có sai gì sao? Chẳng lẽ không gọi là Lang Vương mà phải gọi là Hổ Vương sao? Vậy chẳng phải là muốn bị người khác chê cười sao!" Bạch Tuyết lạnh lùng nói.
Phi tử kia bị Bạch Tuyết nói đến há hốc mồm cứng lưỡi, ai cũng không dám ra mặt làm khó Bạch Tuyết, đều lùi lại một bên.
Bạch Tuyết được Lang Vương dẫn đến chỗ ăn cơm.
"Dạ, để cho bọn họ đi đi, nhiều người ở chỗ này như vậy em ăn không vô, vả lại bọn họ cũng không phải là con người!" Bạch Tuyết nhón chân lên, đưa miệng tới gần bên tai Lãnh Dạ nói nhỏ.
Lang Vương gật đầu một cái.
"Tất cả các ngươi đi xuống đi, đứng chờ ở ngoài cửa."
Tất cả người làm đi xuống, chỉ để lại Lang Vương và Bạch Tuyết ở trong phòng ăn.
Nhìn một bàn ăn, bụng Bạch Tuyết không chịu được liền vang lên vài tiếng ùng ục ùng ục, ngày hôm nay cô vẫn chưa ăn cái gì nhiều, thật là đói bụng.
Thật ra thì, Lang Vương cũng rất đói bụng.
"Thì ra là ở Yêu Giới anh thật biết cách hưởng phúc, ăn một bữa cơm cũng có nhiều người phục vụ như vậy! Sau này mỗi lần ăn cơm, không cần kêu bọn họ phải ở chỗ này coi chừng, em ăn không vô!"
"Dạ, mau đến đây, những đĩa đồ ăn này nhìn thật ngon miệng, bụng của em đã đói đến dẹp mất rồi, lúc này có lẽ em có thể ăn một con trâu." Bạch Tuyết lôi kéo Lang Vương ngồi ở bên cạnh cô, cô ăn không chút khách khí, giống như dáng vẻ ở nhà vậy.
Lang Vương chính là thích loại cảm giác này, rất chân thật và cũng rất tự nhiên.
"Wow, cục thịt này thật là thơm, đây là thịt gì?" Bạch Tuyết gắp một cục thịt hình lập phương (hình hộp có mặt là hình vuông) nhỏ nhét vào trong miệng ăn, không khỏi mở miệng khen ngon.
Khóe miệng Lang Vương cong lên, nếu như nói cho cô biết đó là thịt rắn, cô có thể phun ra hay không?
Còn có bây giờ cô đang ăn một ít thịt khác, nếu như nói với cô đó là thịt con ếch, cô còn muốn ăn hay không?
Nghĩ tới những thứ thức diendanlleeqquuyyddoonn ăn này chắc là Tuyết Nhi chưa bao giờ ăn rồi, Lang Vương rất rối rắm!
"Nói đi nha? Đây là loại thịt gì, còn có loại canh này nữa, uống thật là ngon..., cho anh ——" Bạch Tuyết cầm cái muỗng đút một hớp cho Lang Vương.
"Ăn đi, những thứ này đều là đồ ăn thôn quê, rất bổ." Lang Vương tiếp tục cúi đầu uống canh, là do anh không có dũng khí nói ra nguyên liệu thật sự của những món ăn này?
"Ừ." Bạch Tuyết ngoan ngoãn ừ một tiếng, tiếp tục tiêu diệt thức ăn.
"Ăn từ từ, không ai giành với em đâu!" Lang Vương cầm khăn giấy lên lau cặn ở khóe miệng cho Bạch Tuyết.
"Em đói quá, ăn thế nào cũng không đủ no được!" Bạch Tuyết cầm lên một khối thức ăn nhét vào trong miệng Lang Vương.
"Anh cũng ăn đi, không cần ngồi xem em ăn. Nơi này là nhà anh nha, khách khí như vậy làm gì!"
"Ha ha...... Nhìn em ăn thì anh cũng no rồi, chờ một chút nữa anh ăn em là tốt rồi." Lang Vương mặt không đỏ hơi thở không gấp nói.
"Khụ khụ......" Bạch Tuyết thiếu chút nữa là uống sặc.
Lang Vương vội vàng vỗ vô lưng cô.
"Sao lại khẩn trương như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên anh ăn em."
"Này? Lang Vương thúi, ở nơi này anh là Vua đó, có biết thân biết phận hay không? Tại sao lại có thể không có tiền đồ như vậy!" Bạch Tuyết liếc anh một cái, chỉ biết muốn phụ nữ!
"Ở nơi này anh là Vua thì thế nào? Anh là người đàn ông bình thường, chỉ cần là đàn ông, muốn ngủ cùng với vợ mình cũng là điều hiển nhiên thôi."
Bạch Tuyết im lặng!
Cô đứng dậy, đem một đĩa cực lớn bưng đến trước mặt Lang Vương.
"Đừng có ăn em, thịt em ăn không ngon đâu, nên ăn cái này thôi. Mặc dù em là vì anh mà đi tới nơi này, còn lo lắng nơi này ăn thức ăn sống, hiện tại không có cái em băn khoăn, thì ra đầu bếp ở nơi này so với Địa Cầu còn lợi hại hơn, kỹ thuật nấu nướng ở nơi này quả thực là hạng nhất. Sau này em có lộc ăn rồi." Bạch Tuyết vui vẻ nói.
"Em thật sự thích những thức ăn này?" Lang Vương cũng từng lo lắng Tuyết Nhi không thích ứng được thức ăn nơi này, bây giờ nhìn lại lo lắng này thật không cần thiết, khẩu vị của cô rất tốt.
Rốt cuộc hai người ồn ào ở giữa bữa cơm cũng kết thúc.
Lang Vương dẫn Bạch Tuyết đi xem bọn nhỏ.
Bọn nhỏ được ông nội và bà nội tự tay chăm sóc, bà nội Lang vì muốn chuộc tội, mà tự mình cùng bọn nhỏ chăm sóc cây mẫu.
Bà đã hoàn toàn hối lỗi, nhìn ba đứa bé thông minh đáng yêu, bà lại càng hối hận vì trước kia đối với bọn nhỏ không tốt như vậy.
Thật tốt khi ông trời cho bà hối cải để có cơ hội làm lại người mới, nếu không dù cho bà có bị nhốt vào mười tám Tầng Địa Ngục cũng khó rửa sạch tội lỗi!
Ức Ức thấy Bạch Tuyết xuất dien;dan;le;quy;don hiện ở cửa, đôi chân ngắn nhỏ nhắn liền chạy tới.
"Mẹ, mẹ đã tới, nơi này chơi rất vui." Ức Ức hưng phấn lôi kéo Bạch Tuyết đi vào thăm trong phòng của bọn cậu.
"Mẹ, mẹ qua thăm phòng của con có được không?" Thiên Tầm cũng đi tới bắt được tay Bạch Tuyết nũng nịu hỏi.
"Con ngoan, đừng có gấp, mẹ lần lượt đi thăm có được hay không? Trước tiên chúng ta đến phòng Ức Ức nhé."
Bạch Tuyết đưa bọn nhỏ đến thăm toàn bộ gian phòng, cô rất hài lòng, có thể thấy được ông nội của bọn nhỏ đã mất rất nhiều công sức để bày trí, tất cả các trang trí đều rất đặc biệt.
Nhất là phòng của Thiên Tầm, ông nội đã trang trí phòng của cô bé thành phòng của một công chúa, trên vách tường là hoa văn trang trí công chúa Bạch Tuyết, giường nhỏ cũng dùng rất nhiều trang phục Lace (viền tơ) xinh đẹp. Thiên Tầm rất yêu thích nó, xem ra ông nội cô bé hi vọng Thiên Tầm lớn lên giống như là công chúa nhỏ,vui vui vẻ vẻ mà trưởng thành.
Lang Vương thấy Bạch Tuyết hi hi ha ha nói chuyện phiếm cùng với bọn nhỏ, vì vậy đến nói với Bạch Tuyết một tiếng liền rời đi.
Bà nội Lang nhìn Bạch Tuyết đến, sau đó đi vào trong phòng bếp cầm một chút trái cây nhỏ lên gọt hết vỏ cho bọn nhỏ và Bạch Tuyết cùng nhau ăn.
"Người chớ gấp, để cho con mang ra." Bạch Tuyết nhận lấy mâm đựng trái cây và hoa quả.
"Bạch Tuyết, về sau chúng ta chính là người một nhà, qua thêm vài ngày nữa thì làm lễ kết hôn cho con, đứa bé cũng đã có rồi, vẫn nên làm để có danh phận."
"Dạ." Bạch Tuyết ngoan ngoãn dạ một tiếng.
"Mẹ, mẹ phải gọi bà nội là mẹ nha." Niệm Niệm bập bẹ nói.
"Hả? Có được không ạ?" Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ Lang Vương, trước kia bà không thích cô, rất rất ghét cô, mặc dù hiện tại bà đối với cô rất tốt, nhưng mà, Bạch Tuyết vẫn không mở miệng nổi gọi mẹ một tiếng!
"Tuyết Nhi, đứa con ngoan, là mẹ không xứng làm mẹ con!" Mẹ của Lang Vương tự trách nói.
"Không, mẹ......Mẹ đừng nói như vậy, chuyện lúc trước đều đã qua rồi, con đã sớm quên hết. Mẹ là bà nội của bọn nhỏ, dĩ nhiên chính là mẹ của con, con vẫn nên gọi người một tiếng mới phải." Bạch Tuyết cười, đem trái cây gọt xong đưa cho bà một miếng.
"Tuyết Nhi, một chút nữa diienn;daan;lle;qquyy;doon chúng ta ra ngoài đi dạo chợ đêm có được hay không? Mẹ muốn mua thêm một chút quần áo cho bọn nhỏ, con có thể đi cùng với mẹ không?" Bà nội Lang muốn mua ít quần áo cho bọn nhỏ, lại sợ Bạch Tuyết không thích, cho nên mới muốn Bạch Tuyết đi cùng mình.
"Chợ đêm? Nơi này còn có chợ đêm. Thật không thể tưởng tượng nổi. Được, con và mẹ cùng đi." Bạch Tuyết vui vẻ đồng ý.
Bà nội Lang gọi ông nội Lang đến trông chừng bọn nhỏ, bà và Bạch Tuyết đi ra ngoài. Chủ yếu là lo lắng thủ hạ Ma Vương sẽ đánh lén, cho nên phải trông chừng bọn nhỏ thật cẩn thận. Chỉ cần mấy đứa nhỏ không ra tòa lầu nhỏ này, thì chúng vẫn được an toàn, bởi vì tòa lầu nhỏ này đã được trừ bỏ yêu ma.
Trong chợ đêm, một số tiểu yêu mua đồ cũng như là bán, đều có nam và nữ, bọn họ thấy mẹ Lang Vương dắt Tuyết Nhi, cũng nhiệt tình tiến lên chào hỏi Bạch Tuyết, mọi người đã sớm biết cô chính là cô gái phàm trần mà Lang Vương mang về.
Cảm giác như thế này thật tốt, người nơi này đều rất nhiệt tình, điều này làm cho Bạch Tuyết hết sức phấn khích.
Nơi này là Lang Tộc, mọi người tất cả đều là sói, trước kia nếu có người cùng cô nói về sói.
Nhất định cô sẽ nói, sói là động vật hung bạo và dữ tợn, chỉ đụng vào họ một chút, bọn họ liền lập tức tấn công lại.
Nhưng kể từ khi biết Lãnh Dạ là hậu duệ của Lang Vương, cô đối với quan niệm về sói đã thay đổi một chút, bây giờ thì cô đã hoàn toàn không sợ sói nữa rồi.
Cô nhìn thấy đều là sói, tất cả đều vô cùng yêu mến, đối với bọn họ nếu đã là cùng một tộc thì tất cả đều hết sức quan tâm lẫn nhau.
Tất nhiên những thứ này đều là do mẹ Lang Vương nói cho Bạch Tuyết nghe.
Từ nội tâm của mẹ Lang Vương đã phát ra sự yêu thích đối với Bạch Tuyết, Bạch Tuyết không điệu bộ, nói chuyện cũng không cất giấu tâm tình, loại cảm giác này rất tốt. Không giống như những người con dâu kia, nói chuyện luôn là nói một nửa dò la một nửa, giống như là chơi đoán chữ. Rõ ràng là nhìn trông giống như rất thân thiết, nhưng thật ra lại lục đục đấu đá sau lưng, những chuyện này bà vẫn luôn bỏ qua xem như không thấy, việc một người đàn ông có thể có rất nhiều người phụ nữ thì tất cả đều giống như vậy.
Lâu ngày rồi, bà cũng thói quen.
Chỉ là ở Lang nhi về sau đã có Bạch Tuyết, con trai đã thay đổi, đã trở nên đáng yêu hơn rồi, bà cũng nhìn ra được con trai và Bạch Tuyết ở chung một chỗ rất vui vẻ. Giống với lúc này bà và Bạch Tuyết ở chung một chỗ vậy, hai người cũng rất vui vẻ.
Cô là một cô gái tốt, chắc hẳn cũng sẽ là con dâu tốt.
Bà không thể không nói, Lang nhi cưới một người vợ tốt, cưới được một lão bà tốt, thì phủ Lang Vương của bọn họ thật đúng là có phúc khí, cho tới bây giờ bà cũng không dám suy nghĩ, sẽ có một ngày tính tình của Lang Vương sẽ thay đổi nhiều đến như vậy, xem ra những thứ này đều là công lao của Bạch Tuyết.
Lang Vương trở lại biết Tuyết Nhi bị mẹ đẫn ra ngoài đi dạo chợ đêm, anh liền không yên tâm, vội vã đuổi theo ra ngoài, kết quả anh không đi được bao xa thì đã nhìn thấy tay của Bạch Tuyết khoát lên cánh tay của mẹ, hai người vừa nói cười vừa đi về phía bên này.
Nơi này là Yêu Giới, buổi tối không giống với thế giới loài người, nơi này không khí có chút lạnh.
Lang Vương đau lòng nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Bạch Tuyết, lại đụng phải một đôi tay lạnh lẽo.
"Mẹ, Tuyết Nhi vẫn chưa thích ứng được với khí hậu nơi này, tốt nhất sau này buổi tối nên ít ra ngoài, gần đây cũng là đi quá nhiều."
Mẹ Lang Vương cười, là con trai thúi biết thương con dâu.
"Có phải em lạnh hay không? Coi chừng bị lạnh!" Thấy chóp mũi Bạch Tuyết cũng đã đông lạnh đến đỏ, vội vàng kéo áo choàng của mình ra, kéo cô vào trong ngực, để cho cô có thể ấm áp một ít.
Bạch Tuyết xấu hổ, dù sao mẹ vẫn còn ở đây!
"Ha ha, em không lạnh, thật sự không lạnh."
"Dè chừng mẹ làm gì, mẹ và anh cũng giống nhau, cũng không sợ lạnh. Khí hậu nơi này đối với chúng ta dien;dan;le;quy;don mà nói rất bình thường, nhưng mà với em thì không được, đừng cậy mạnh, sẽ bị cảm đấy." Lang Vương đè lại người phụ nữ nhỏ ôm trong ngực giùng giằng muốn rời khỏi.
"Tuyết Nhi à, con ăn được thức ăn ở nơi này không?" Mẹ Lang Vương quan tâm hỏi Bạch Tuyết.
"Đồ ăn nơi này rất ngon, ăn thật ngon nha. Hơn nữa những loại thịt kia đều có vị rất tuyệt."
"Vậy thì tốt, những thứ thịt rắn kia rất nhiều người ăn không quen! Còn có thịt con ếch nữa, con phải ăn nhiều một chút, cực kì bổ. Hôm nay canh con uống là gì nhỉ? À! Đó chính là canh con rết." Mặt của Lang Vương biến đổi lớn, bởi vì anh thấy mặt cô biến trắng biến xanh rồi. Rất trắng, trắng bệch luôn rồi!
Xong rồi!
Đầu óc Bạch Tuyết hôn mê một trận, nháy mắt rắn thoáng qua trong đầu, còn có cả ếch và rết nữa.
Thật là khủng khiếp!
"Ọe ọe ——"
Bạch Tuyết cũng không nhịn được nữa, nôn khô khốc một hồi, mà cũng chẳng có cái gì để phun ra cả, bởi vì thức ăn đã tiêu hóa sắp hết, đi dạo một vòng đêm chợ đêm, trong bụng đã sắp trống rỗng rồi!
Lang Vương thối, lúc ấy cô hỏi anh đó là loại thịt gì? Anh nói với cô là hương vị thôn quê.
Tại sao anh không nói thẳng là thịt rắn và thịt ếch, làm hại cô ăn một bụng rắn và ếch! Thật kinh khủng!
Nghĩ đi nghĩ lại cả người liền nổi da gà, tức giận trợn trừng mắt nhìn Lang Vương, cũng oán giận người đàn ông này! Anh nhất định là cố ý gạt cô!
"Hu hu...... Mẹ...... Con không diienn;daan;lle;qquyy;doon thích ăn những thứ thịt kia, bắt đầu từ ngày mai con sẽ ăn chay!" Bạch Tuyết khóc lóc kể lể, khóc không ra nước mắt nhìn mẹ chồng.