Editor: Nguyễn Yên Thương (Sau này mình sẽ edit truyện này, mong các bạn giúp đỡ:):))
Ức Ức không biết tại sao lại không thích chị gái nhỏ này, không có lễ phép, nói chuyện lại hung dữ. Nhưng mà, cậu biết hôm nay là sinh nhật ông ngoại, không thể gây sự, nhất định phải nhẫn nại.
Cháu gái Ngọc Ngọc của Tiểu Long Nữ, vốn nghĩ sẽ thay cô cô trút ra cơn giận, nhưng bị cậu nhóc này chiếm lợi thế. Trong lòng không phục.
"Đi, chúng ta đi chơi." Ngọc Ngọc nhìn vóc người Ức Ức nhỏ như vậy, vốn tính toán là đi ra ngoài tìm chỗ không có ai rồi thuận tiện ức hiếp cậu, để cho cậu không ngông cuồng như vậy.
"Ai muốn cùng chị đi chơi, chán ghét chị!" Ức Ức nói không chút khách khí.
"Chắc nhóc không dám cùng tôi đi ra ngoài, còn là con trai! Còn không dám đi!"
Biết rõ đây là phép khích tướng, Ức Ức còn cố làmddieenddaaleequyyddoon như mắc bẫy."Đi thì đi, ai sợ ai!" Tàn khốc từ trên chỗ ngồi xuống, sau đó cùng Ngọc Ngọc đi ra ngoài.
Xa xa Tiểu Long Nữ hiển nhiên nhìn thấy tất cả chuyển xảy ra bên này, thấy cháu gái lừa gạt đứa nhỏ ghê tởm kia đi ra ngoài, trong lòng liền thấy thoải mái.
Nhóc con thúi, hại cô mất thể diện ở trước mặt Lãnh Dạ, nói cô có mùi lạ trên người, đến cả miệng của cô cũng chẳng có mùi hôi nữa là...
Theo đuôi Ức Ức và Ngọc Ngọc đi ra ngoài.
Ngọc Ngọc đưa Ức Ức tới tiểu hoa viên không có ai một, hai đứa trẻ trong mắt người ngoài giống như là bạn bè đùa giỡn cùng nhau, thật ra thì, là kẻ thù của nhau.
Ngọc Ngọc nhìn chung quanh một chút không có ai, trong mắt lóe ra vẻ hả hê, đứa bé nhỏ như vậy chỉ cần dọa cho giật mình sẽ khóc nhè, cô rất có kinh nghiệm, những đứa bé kia trong trường học của cô đều là như vậy, chỉ cần hung hăng dọa giật mình sẽ bị hù mà gào khóc.
"Nhóc con thúi, về sau cách xa chú Lãnh Dạ một chút, nếu không tôi sẽ đánh nhóc." Ngọc Ngọc uy hiếp nói.
Ức Ức không để ý tới việc cô cậy mạnh không phân biệt phải trái, chủ yếu vì cô là một chị gái nhỏ, cậu không muốn chấp nhặt với cô!
"Nói chuyện, có phải sợ hay không?" Ngọc Ngọc hả hê nói.
"Sợ? Không có. Tôi không chấp nhặt với con gái. Mẹ tôi không cho phép con trai ức hiếp con gái, cho nên con trai tốt không đấu với con gái." Ức Ức khinh thường nói.
"Mày —— Bốp ——" Ngọc Ngọc nâng tay nhỏ bé lên vung tới, kết quả vừa bị Ức Ức đỡ, Ngọc Ngọc từ trên chỗ ngồi té xuống.
Ức Ức vẫn ngồi nhàn nhã như cũ, nhìn trời, nhìn cây cỏ một chút, nhìn hoa một chút, lại nhìn cây ở xa một chút, nhưngdie,n; da.nlze.qu;ydo/nn lại không nhìn nằm chị gái nhỏ ghê tởm trên mặt đất!
Hiển nhiên là Ngọc Ngọc không phục, dáng người của cô so với thằng nhóc thúi này cao hơn nhiều như vậy, làm sao nó có thể đánh trả được?
Vì vậy, cô đứng lên phủi đất trên người, đánh một chưởng hướng xuống về phía Ức Ức.
"Bốp ——" Ngọc Ngọc lại bị quăng xuống đất.
Ức Ức vẫn như cũ nhìn trời, nhìn cây cỏ một chút, nhìn hoa một chút, lại nhìn cây ở xa một chút, nhưng lại không nhìn nằm chị gái nhỏ ghê tởm trên mặt đất!
Ngọc Ngọc đưa tay nhìn một chút, tại sao?
Cô rõ ràng là phất tay lên trước, đánh thằng nhóc thúi đó, tại sao cảm giác giống như mình bị đá ra ngoài, lại té lăn trên đất?
"Ngọc Ngọc? Ngọc Ngọc? Bảo bối, làm sao vậy? Ai ăn hiếp con?"
Tiểu Long Nữ đau lòng chạy tới, đỡ Ngọc Ngọc dưới đất ngồi dậy, phủi phủi đất trên người. Căm tức nhìn Ức Ức.
"Lại là mày, thằng nhóc đáng ghét, vì sao mày luôn thích ăn hiếp người khác? Lần trước ở trong phòng ăn mày nói hươu nói vượn còn chưa tính, lần này, ngay cả cháu gái nhỏ mày cũng khi ăn hiếp, thật là có mẹ sinh ra nhưng không được mẹ nuôi dạy, đúng là không được nuôi dạy rồi!"
Tiểu Long Nữ nói chuyện rất chanh chua, chủ yếu là cơn tức nén lại của hôm đó, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút ra, tất nhiên sẽ không khách sáo.
"Khụ khụ! Khó trách chị ta lại đáng ghét như vậy, thì ra là..." Ức Ức bừng tỉnh ngộ nhìn bộ dáng trước ngực xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
"Thằng nhóc thúi, thì ra là cái gì?" Tiểu Long Nữ cực kỳ tức giận gầm nhẹ.
"Thì ra các người là người một nhà, khó trách đều đáng ghét như nhau. Nhất là bà, bà dì mùi khai, trên người bà luôn luôn có mùi khai, hơn nữa hiện tại thì miệng cũng thúi luôn rồi! Thật không chịu nổi!" Ức Ức vẫy vẫy bàn tay, hình như là muốn đem die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mùi thúi nhanh chóng bay đi, vẻ mặt giống như là bị ngạt thở không chịu nổi!
"Thằng nhóc thúi, rất lâu không gặp, mày vẫn đáng ghét như vậy. Hôm nay tao phải thay mẹ mày dạy dỗ mày thật tốt." Tiểu Long Nữ nói xong liền vung tay lên muốn đánh Ức Ức.
Đương nhiên Ức Ức sẽ không ngồi im chờ đánh chết. Vừa định đánh trả, chợt một bóng người ngang qua cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đi qua từ vườn hoa bên cạnh.
Ức Ức cảm thấy rõ ràng người kia không có ý tốt, hình như, hình như rất giống với.....
Ức Ức đang trầm tư một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị một cái tát rất mạnh.
Một chưởng kia của Tiểu Long Nữ đánh tới thật thoải mái, cơn tức giấu ở trong bụng rốt cuộc có thể đi ra.
Một chưởng này không làm cho Ức Ức hết trầm tư, bởi vì anh ta tới,em trai của Ma Vương - Ma Quỷ tới.
Bốp ——
Tiểu Long Nữ bị một chưởng đánh té xuống đất.
Ngọc ngọc chạy tới, túm cánh tay cô cô.
"Cô cô, có bị sao không? Đã đánh nó rồi, chúng ta vẫn nên đi vào thôi." Ngọc Ngọc dù sao cũng còn là trẻ nhỏ, thấy Ức Ức bị đánh, nhưng lại không nhúc nhích, hơn nữa cũng không khóc không ầm ĩ, càng không có kêu đau. Trong lòng không khỏi có chút bội phục Ức Ức kiên cường và dũng cảm, cho nên cô mới có thể nói là đi vào thôi.
Bên kia.
Ức Ức không biết, Bạch Tuyết đã tìm khắp nơi nhưng không có thấy cậu, sau đó nghe phục vụ nói nhìn thấy hai đứa bé đi đến vườn hoa, vì vậy Bạch Tuyết liền tìm tới, chỉ là ở chỗ rất xa liền nhìn thấy một người phụ nữ đang đánh Ức Ức, cô tức giận ném đi khay đựng thức ăn đã chọn cho Ức Ức, hướng về phía Ức Ức chạy như bay tới. Dieenndkdan/leeequhydonnn
Người phụ nữ ghê tởm, dám đánh con trai của cô.
"Các người đứng lại, tại sao đánh con trai tôi?" Bạch Tuyết rống giận, ngăn cản Tiểu Long Nữ và Ngọc Ngọc chuẩn bị rời đi.
"Con mắtnào của cô nhìn thấy tôi đánh người?" Tiểu Long Nữ tất nhiên sẽ không thừa nhận, dù sao nàng là bậc bề trên, đánh trẻ nhỏ sẽ không tốt đẹp lắm.
"Con mắt nào của tôi cũng thấy cô đánh con trai tôi? Tại sao lại ăn hiếp đứa bé?" Bạch Tuyết tiến một bước tới gần Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ cũng không sợ Bạch Tuyết, cô thuộc giang hồ, có người nào không gặp qua.
"Tôi đánh thì thế nào?" Tiểu Long Nữ bá đạo nói.
"Tôi không cho cô ăn hiếp con trai tôi......" Bạch Tuyết đi lên đánh một quyền về phía bụng của Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ sao có thể ngoan ngoãn bị đánh, một phát túm được tóc Bạch Tuyết.
"Chờ một chút ——" Bạch Tuyết hét lớn một tiếng.
"Hôm nay là sinh nhật của ba tôi, tôi không muốn làm cho ông lo lắng. Cô mới vừa rồi đánh con tôi, tôi muốn đòi lại, nhưng mà, điều kiện tiên quyết là, từ cổ trở lên không được đánh, để khỏi bị ba tôi nhìn ra cái gì." Đây là lần đầu tiên Bạch Tuyết đánh nhau sao? Còn nói điều kiện, chỉ là Tiểu Long Nữ rất thích tiếp nhận, cô lo lắng ba cô nhìn ra cô đánh nhau. Còn Tiểu Long Nữ lo lắng cho mặt mũi của mình không qua được!
"Được, đồng ý."
Tiểu Long Nữ mới vừa nói xong, Bạch Tuyết liền đạp một cước tới đây.
Tiểu Long Nữ một phát bắt được chân Bạch Tuyết đá tới, mắt thấy Bạch Tuyết đang đứng một chân trên mặt đất, lập tức sẽ mất đi thăng bằng.
Ức Ức nóng nảy tiến lên phía trước.
"Không cho phép tới đây, đây là một mình mẹ đánh nhau." Bạch Tuyết gầm nhẹ, sau đó ôm cổ của Tiểu Long Nữ, vòng phía sau cô, một chân của cô mặc dù bị Tiểu Long Nữ nắm, nhưng mà, chỉ cần cô ngã xuống đất, Tiểu Long Nữ cũng sẽ theo ngã xuống đất.
Bạch Tuyết một tay ôm thật chặt cổ của nàng, một cái tay khác đem cái tay kia của Tiểu Long Nữ vặn về phía sau.
"A ——" hai người mất đi trọng tâm, cùng nhau hướng trên cỏ ngã xuống.
Bạch Tuyết bị Tiểu Long Nữ đè xuống phía dưới, từ cổ trở lên không thể đánh, cho nên cổ trở xuống trở thành mục tiêu tập kích của Tiểu Long Nữ.
Liên tiếp bị đánh đến mấy lần, Bạch Tuyết cũng tức giận, trong cơn giận dữ. Hai tay dùng hết sức lực đẩy một tay vừa tới của Tiểu Long Nữ, sau đó liền lăn một vòng cưỡi lên người Tiểu Long Nữ, hướng về phía cánh tay của cô liền chùy.
"Tôi cho cô ăn hiếp con tôi, cho cô ăn hiếp con tôi...... Á..Á...."
Tiểu Long Nữ một phát bắt được tay quơ múa lung tung của Bạch Tuyết, dùng sức một chút, cánh tay rắc một tiếng trật khớp.
Cánh tay của Bạch Tuyết trật khớp, cô đau đến hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống.
Ức Ức bước nhanh đi tới, hoàn toàn không bận tâm mẹ ngăn trở, cậu đỡ mẹ lên, một cước đá Tiểu Long Nữ ra xa - mét.
Vốn là nằm dưới đất nên Tiểu Long Nữ không biết rõ chân tướng, tại sao cô lại chạy đến bên này? Động tác của Ức Ức quá nhanh, Tiểu Long Nữ ở trên đất hoàn toàn không có lưu ý chuyện vừa rồi xảy ra như thế nào?
Ức Ức nâng tay nhỏ Dieenndkdan/leeequhydonnn bé lên, che tay không tính là lớn của Bạch Tuyết, rắc một tiếng, đưa lên. Cánh tay bị trật khớp của mẹ nhất định rất đau, cho nên cậu cắn răng chỉnh khớp tay trở lại.
Thật sự là rất đau, nhưng mà, Bạch Tuyết không kêu rên tiếng nào, cắn răng nhịn đau, cô muốn dũng cảm một chút trước mặt con trai.
"Mẹ vô dụng! Nhìn con bị đánh cũng không giúp được con!" Bạch Tuyết tự trách.
"Mẹ rất dũng cảm nha, Ức Ức tin tưởng đây là lần đầu tiên mẹ đánh nhau với người khác phải hay không?" Ức Ức cười ha hả hỏi, mới vừa rồi thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của mẹ cũng biết là lần đầu tiên đánh nhau.
"Ha ha ha, mẹ từ nhỏ đến lớn thật đúng là không có đánh nhau, cái này thật đúng là lần đầu tiên." Bạch Tuyết có chút hưng phấn cười rộ lên.
Tiểu Long Nữ cũng đứng dậy, phủi phủi đất trên người, chỉnh sửa quần áo và tóc một chút.
"Ngọc Ngọc, chúng ta đi, người phụ nữ này quá đáng ghét, quả thực là không thể nói lý!" Tiểu Long Nữ vẫn không hiểu làm thế nào bản thân có thể chạy đến đây?
"Ức Ức, chúng ta cũng đi, người phụ nữ kia thật đáng ghét, còn xấu xa cãi lại! Bên trong nhiều như vậy ăn ngon, đi, chúng ta ăn cái gì đi con trai." Bạch Tuyết mới không cần bại trước người phụ nữ xiêu vẹo chỉ cần đụng là đổ kia! Là con của người chức vụ cao thì có gì đặc biệt hơn người! Cô cũng có, chỉ là không thích lấy ra mà thôi.
Mới vừa rồi Ức Ức thấy em trai của Ma Vương Ma Quỷ, lúc này đã đứng ở trước mặt của Lang Vương.
Hai người lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt.
"Anh vẫn còn tìm tới." Lang Vương bén nhọn hỏi nhỏ.
"Bởi vì tôi biết chỉ cần nơi nào có Lang Vương anh thì nhất định có đứa bé, cho nên tôi tới đây." Ma Quỷ lạnh lẽo nói.
Lang Vương còn chưa tiến vào cũng đã cảm thấy anh ta tới, cho nên anh đã nói trước kêu A Hồ đưa Thiên Tầm và Niệm Niệm rời đi, chỉ là, không tìm được Bạch Tuyết và Ức Ức.
Đang lúc Lang Vương hoang mang, Bạch Tuyết nắm tay Ức Ức, Tiểu Long Nữ nắm tay Ngọc Ngọc bốn người cùng đi vào.
Ức Ức thấy ma quỷ đã đứng ở bên cạnh ba cậu, Ma Quỷ đang quan sát trên người bốn người bọn họ.
Bạch Tuyết không có chú ý những thứ này, tay nhỏ bé của Ức Ức túm thật chặt tay mẹ.
Giả vờ như khóa giày mở ra, Bạch Tuyết khom lưng giúp con sửa sang lại.
Ức Ức ở bên tai Bạch Tuyết nói nhỏ: "Mẹ, nơi này thật là nhiều người đều là người có tiếng tăm, chúng ta và cha vẫn nên giữ vững một chút khoảng cách một chút." Ức Ức nhỏ giọng nhắc nhở mẹ, cậu không nói ra sự thật, lo lắng mẹ sẽ lộ ra sự bất an trên mặt, Ma Quỷ rất là lợi hại, không có dễ lừa như vậy.
Nếu như trên mặt mẹ biểu hiện sự kinh hoảng, Ma Quỷ nhất định sẽ nghĩ rằng mẹ chính là Mẫu Đơn Tiên Tử.
Trong lòng Ức Ức tính kế.
"Dì mùi khai, người ở đây đều chăm sóc dì sao?" Ức Ức nói thật nhỏ, âm thanh chỉ có bốn người bọn họ nghe được, nghe được thằng nhóc thúi nói như vậy, Tiểu Long Nữ mới chú ý tới, nhất là Lãnh Dạ cũng nhìn về bên này. dieendaanleequuydonn
Trong lòng chợt lo lắng, mới vừa rồi đánh nhau không biết hình tượng của mình có giảm xuống nhiều không?
Ma Quỷ đầu tiên là quan sát Bạch Tuyết và Ức Ức, phát hiện hai người này không có điều khác thường, vẻ mặt bình thản, cũng không nhìn Lang Vương, mà mắt chỉ nhìn chằm chằm đánh giá thức ăn ngon, đoán chừng không phải hai mẹ con này.
Nhìn về hai người còn lại ở phía bên cạnh, người phụ nữ có vẻ mặt khẩn trương, ánh mắt nhìn Lang Vương không chớp cũng không nhìn về hướng khác, thật là khả nghi.
Lang Vương nhìn chằm chằm mẹ con Bạch Tuyết, nhất định là Ức Ức đã chu toàn, nếu không Bạch Tuyết làm sao không biết được hắn cũng có mặt.
Nhìn hai mẹ con từng ngụm từng ngụm ăn thức ăn, dáng vẻ đang hưởng phúc, thiên hạ thái bình.
Nhìn lại Tiểu Long Nữ một chút, vẻ mặt lo lắng, cái này không giống như phong cách của cô. Rốt cuộc con trai đã nói với cô cái gì?
"Mẹ, ăn thật ngon nha." Ức Ức mượn thức ăn che lại đôi mắt len lén liếc về hướng ma quỷ. Thấy Ma Quỷ không có chú ý trên người phía sau cậu, rồi lại liếc về phía ba.
Chỉ thấy Lang Vương giơ một ngón tay cái ra sau lưng, ý là con trai thật giỏi.
Nhưng mà, Ức Ức nhìn về phía ba cũng không phải là đòi khen thưởng. Cậu là muốn nhìn thử một chút ba có ý định đối phó Ma Quỷ như thế nào, Ma Quỷ không thể nào dễ dàng buông tha như vậy, bằng không hắn còn tìm lặp đi lặp lại nhiều lần có thể sẽ gây phiền toái.
Lang Vương tất nhiên đã biết suy nghĩ con trai, chỉ là, anh không muốn con trai tham gia hành động nguy hiểm như vậy, nếu lần này ma quỷ dám đến, Lang Vương liền dám giết hắn.
Lang Vương không nổi giận, thật sựu coi anh là người sao!
Lâm Giang đi tới, đứng ở sau lưng Lang Vương, anh ta tất nhiên biết có khách không mời mà đến ở nơi này. Nếu như chọn một trong giữa hai người Lang Vương và Ma Quỷ, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn giúp Lang Vương diệt Ma Quỷ.
"Lang Vương, tôi khuyên anh không nên cùng tôi đối nghịch, nếu không sẽ thê thảm giống người nơi này." Ma Quỷ lạnh lẽo nói nhỏ với Lang Vương.
Lang Vương bưng ly rượu cùng Ma Quỷ cụng một cái.
"Tôi sẽ không để cho anh làm hại người nơi này, nếu như anh không sợ bị trời phạt thì cứ tạo nghiệp chướng đi, chẳng qua tôi nhắc nhở anh, mọi việc trên thế gian ông trời đều nhìn thấy đấy." Lang Vương nói như việc không liên quan đến mình.
"Anh nói láo, anh trai tôi bị nhốt đã một ngàn năm rồi, tại sao không có ai thăm hỏi? Trên đời có rất nhiều người xấu, tại sao không trừng phạt họ?" Ma Quỷ giận dữ.
"Không có một người xấu nào có kết quả tốt, không tin thì anh cũng thử một lần đi? Đoán chừng anh làm việc ác cũng không ít nhỉ? Nếu như mà tôi không có đoán sai, cuộc sống của anh cũng sẽ chấm dứt!" Lang Vương nói rất chân thành.
"Anh không cần hù dọa tôi, chỉ cần anh trai ta phá giải phong ấn ra ngoài, mấy người bọn anh đều phải chết."
"Nếu như Ma Vương ra ngoài, người đầu tiên giết chết chinh là anh, anh ta sẽ chỉ trích anh vô dụng, gần một ngàn năm mới cứu anh ta ra! Năm đó tại sao anh ta bị phong ấn lại, chẳng lẽ anh quên? Cha mẹ của anh, anh chị em của anh đều bị ai giết chết? Chẳng lẽ anh đều quên sao? Cũng chính là vì anh không dieendaanleequuydonn ở hiện trường, nếu không anh cũng bị anh ta đã giết. Làm sao có thể sống đến bây giờ!" Lang Vương bình tĩnh nói xong.
"Anh anh anh nói bậy......" Ma Quỷ không thể tiếp tục bình tĩnh, gương mặt trở nên âm u đen tối, rất đáng sợ.
"Nếu như anh không tin, hãy đi cùng tôi, sự việc năm đó tôi có thể cho anh thấy. Cũng chính là anh nên mới có thể cho anh xem, đổi lại là người thứ hai tôi cũng không cho nhìn." Lang Vương nói rất nghiêm túc.
"Đi vào đi." Ma Quỷ đi theo Lang Vương rời đi, đây là bước đầu tiên của Lang Vương, trước tiên lừa gạt ma quỷ đi ra ngoài, sau đó sẽ nghĩ biện pháp thu phục anh ta, nếu như có thể dùng cách này thì rất tốt, nơi này là thế giới loài người, anh phải bảo vệ.
Bọn họ đi tới bên cạnh hồ, Lang Vương vận khí.
"Tôi dùng pháp lực để cho anhxem lại sự việc Ma Vương hành hung như thế nào vào năm đó, nếu như anh còn có lương tâm ở giữa đường tỉnh ngộ, để tránh trăm họ lầm than, thì hối hận đã chậm rồi."
"Ít nói nhảm, nhanh lên một chút." Ma Quỷ không kịp chờ đợi nói.
Đang ở thời điểm Lang Vương làm phép, Lâm Giang, còn có tỉnh táo, còn có Ức Ức đã bày xuống Hàng Ma trận xung quanh, nếu như cách này không thành, sẽ dùng Hàng Ma trận hàng phục anh ta.
Trên mặt nước xuất hiện hình ảnh, hai người lớn tuổi bị một tay Ma Vương siết chặt cổ họng, bóp đến chết. Dĩ nhiên người hành hung chính là Ma Vương.
Trong hình ảnh đó còn truyền đến âm thanh thật nhỏ, "Hai người già các người, trong lòng căn bản không có Ma Qương tôi, chỉ có em trai Ma Quỷ không nên thân. Hôm nay tôi tiễn các người lên Tây Thiên ——" Ma Vương nói xong, trên tay liền dùng lực, rắc rắc, hai người đều chết hết.
Ma Quỷ mặt biến sắc, thì ra cha mẹ của mình là do anh trai giết chết! Bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra là ở trong lòng anh trai, anh chỉ là đứa em trai không nên thân!
"Ma Quỷ, ngươi bây giờ hiểu chưa? Tại sao chúng ta và Ma Vương lúc nào cũng đối nghịch? Cũng bởi vì anh ta làm quá nhiều việc ác, thiên lý bất dung (đạo trời không tha), chẳng lẽ anh phải cùng anh trai mình giống nhau sao? Không được chết tử tế. Chẳng lẽ anh cũng không suy nghĩ cho cha mẹ đã chết một chút sao?
Bọn họ dưới suối vàng mà biết chẳng phải phải sẽ đau lòng như chết!
Tôi thấy anh còn có chút lương tâm, mới nói với anh nhiều như vậy, tương lai chúng ta là địch là bạn anh xem đó mà làm thôi." Lang Vương cũng hi vọng có thể khuyên được Ma Quỷ, như vậy cũng không tiêu hao thể lực, Tuyết Nhi và đứa bé cũng sẽ không có nguy hiểm.
Ma Quỷ là thủ hạ lợi hại nhất của Ma Vương, chỉ cần thu phục ma quỷ, quỷ kế của Ma Vương sẽ không đạt được.
"Tôi hiểu, cũng đều biết! Khó trách năm đó tôi hỏi anh ta cha mẹ là do ai giết? Anh ta nói là Lang Vương ở Yêu Giới giết. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ở trên cổ cha mẹ đều có một vết ấn rất sâu. Thì ra đó là…!" Ma Quỷ khổ sở ôm đầu, hô to một tiếng mẹ, sau đó liền biến mất không thấy.
Lang Vương cười cười, kẻ địch tên Ma Quỷ này sau này sẽ không có rồi, đoán chừng về sau dfienddn lieqiudoon anh ta còn có thể ẩn mình tu hành giống như một ngàn năm trước.
Ức Ức chạy như bay tới đây, nhào tới trong ngực Lang Vương.
"Ba, người thật giỏi." Nói xong liền ở trên mặt Lang Vương hôn rồi lại hôn.
Lang Vương ngồi chồm hổm ở trên sân cỏ cười, Ức Ức thuận tiện ngồi lên trên bụng Lang Vương.
"Con trai ngoan, con cũng là giỏi nhất."
"Ba là giỏi nhất, ba con giỏi nhất."
"Đi, chúng ta đi tìm mẹ con."
Cảnh tượng bên hồ náo nhiệt, thật ra hiện trường bữa tiệc càng náo nhiệt.
Bạch Tuyết và Tiểu Long Nữ lại cấu véo nhau.
Dĩ nhiên là vì một người đàn ông, Lãnh Dạ.
"Bạch Tuyết, cô có tư cách gì để giành đàn ông với tôi?" Vẻ bên ngoài của Tiểu Long Nữ thì cười nói nhưng trong lòng lại không cười, trong mắt người ngoài bọn họ giống như nói chuyện rất hợp nhau, thật ra là chiến hỏa liên miên.
"Sóng nhỏ, cô còn muốn giành đồ ăn trong chén của tôi, kiếp sau đi. Tâm tư của Lãnh Dạ tất cả đều đặt trên người tôi, người khác anh ấy không có hứng thú."