Trở lại bệnh viện, bọn nhỏ yêu cầu xuất viện, vì Lang Vương đã truyền chân khí cho bọn chúng nên giờ bọn nhỏ đã không có gì đáng ngại, hơn nữa đều rất nhớ nhà.
Không còn cách nào khác, Bạch Tuyết đành làm thủ tục xuất viện cho bọn nhỏ.
Nhìn tinh thần của bọn nhỏ ngày càng tốt, Bạch Tuyết cũng yên tâm không ít.
Sau khi Bạch Hàn biết bọn nhỏ vì trúng độc nên mới đến bệnh viện, trong lòng rất áy náy, nhưng ông cũng không biết các cháu bị trúng độc như thế nào?
Thực ra, trong lòng Lang Vương đã biết việc ba đứa nhỏ cùng trúng độc lần này đều không phải do người phụ nữ bắt được sáng nay làm. Tuy anh chán ghét người phụ nữ kia, thế nhưng, anh xác định chắc chắn rằng cô ta đã bị một kẻ nguy hiểm hơn hãm hại.
Bọn nhỏ vào phòng ngủ của chúng, chủ yếu là nói chuyện bọn chúng bị trúng độc với cây mẹ, trong lòng ba đứa trẻ cũng hoài nghi là Lão Vu Bà chủ mưu vụ này, nhưng lo rằng cha sẽ khổ sở nên không ai nói điều gì cả.
Dù sao, làm gì có bà nội nào lại hại cháu trai ruột, cháu gái ruột của mình, đoán rằng chỉ có bà nội sói là nhẫn tâm như vậy!
Bạch Tuyết và Lang Vương về phòng ngủ của mình, hai người đều trầm mặc, trong lòng đang tự hỏi chuyện các con bị trúng độc ngày hôm nay.
Lát sau.
“Sau này đường đi sẽ càng khó khăn hơn có phải hay không? Những yêu nữ của anh nhất định sẽ không bỏ qua việc em chiếm lấy anh, cho nên bọn họ sẽ nghĩ cách giết em cùng bọn nhỏ.”
Lang Vương nhíu mày.
“Chỉ cần có anh ở đây, bọn họ sẽ không dám!” Nếu như không phải là hiện giờ không dứt ra được, anh nhất định sẽ về yêu giới hung hăng giáo huấn lại những yêu nữ đó một trận, thế nhưng, bây giờ anh không thể đi bất cứ đâu, ngộ nhỡ đây là kế điệu hổ ly sơn(), bọn nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.
() Điệu hổ ly sơn: tách kẻ mạnh ra khỏi hoàn cảnh có lợi của hắn để dễ bề tiêu diệt.
Có lẽ người kia làm như vậy cũng nhằm mục đích tách anh và bọn nhỏ ra, nếu như kẻ chủ mưu phía sau là thuộc hạ của Ma Vương, như vậy mục tiêu của bọn họ sẽ là mang bọn nhỏ đi, chứ không phải là hạ độc bọn nhỏ. Cho nên lần này người hạ độc rất có thể là... là... mẹ anh...
Là người sinh ra và nuôi nấng anh thành người!
“Anh không thể luôn luôn chăm sóc em, em phải tự học cách để bảo vệ mình. Không phải anh biết pháp thuật sao, dạy em một chiêu, lúc nguy cấp em sẽ dùng để bảo vệ mình.” Bạch Tuyết nghiêm túc nói, nếu phải bảo vệ bọn nhỏ thật tốt, như vậy thì cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nếu không thì chẳng những cô không bảo vệ được bọn nhỏ mà còn trở thành gánh nặng cho chúng!
“Em thật sự muốn học?”
“Vâng.” Bạch Tuyết kiên định nói.
“Vậy thì được. Tiểu tiên tử, ra đi.” Lang Vương nói nhỏ. Bạch Tuyết sững sờ, tiểu tiên tử gì cơ? Ở đây còn có người khác sao? Lại còn là tiểu tiên tử?
Bạch Tuyết giật mình nhìn quanh bốn phía, không có người nào mà!
Bỗng nhiên, một quả táo đỏ to lăn từ bên cạnh đến chỗ Bạch Tuyết, khiến Bạch Tuyết sợ đến mức phải lấy tay che lại cái miệng sắp hét lên.
Vậy mà quả táo lại có thể tự lăn!
“Đây là gì?” Bạch Tuyết giật mình chỉ vào quả táo hỏi Lang Vương.
“Cô ấy vì em mà đến, đã tới rất lâu rồi.”
“Bái kiến Lang Vương, bái kiến chủ nhân.” Táo đỏ cung kính bay lên, sau đó dựng thẳng người đứng dậy nói, thực ra, trong mắt Bạch Tuyết, cô ấy là đang cúi đầu sao?
Hẳn là vậy rồi?
Dù sao hình thể của cô ấy cũng tròn tròn, xoay người thì chính là bộ dạng đó.
“Cô cô cô? Có thể nói chuyện?” Bạch Tuyết kinh ngạc.
“Chủ nhân, Tiểu Hồng còn chưa tu thành chính quả thành táo tiểu tiên tử.”
“Chủ nhân? Cô đang gọi tôi sao?” Bạch Tuyết hoang mang hỏi.
“Đúng vậy, từ nay về sau ngài chính là chủ nhân của tôi, tôi chính là người bảo vệ ngài, đặc biệt chăm sóc an ủi ngài.” Tiểu tiên tử còn nói thêm.
“Thế nhưng, cô là táo, sao có thể bảo vệ tôi, tôi còn lo lắng có người nào đói lại lôi cô ra ăn!” Bạch Tuyết nhìn toàn thân tiểu tiên tử đều rất mê người, bề ngoài đẹp mắt như vậy, quả thực rất nguy hiểm.
“Chủ nhân không cần lo lắng, tôi sẽ không bị ăn hết, bọn họ cũng không có bản lĩnh đó. Không phải trước đây chủ nhân cũng muốn ăn tôi sao, nhưng bây giờ tôi vẫn sống tốt đó thôi.” Tiểu tiên tử tự đắc nói.
“Trước đây? Cô đến đây lúc nào?” Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.d.đ.l.q.đ
“Lúc ngài đến nhà này tôi cũng đến theo, tôi trốn trong túi của ngài, ngài còn muốn ăn tôi, là tôi dẫn mèo hoang tới, Lang Vương nhìn thấy mèo hoang thì liền đạp thắng xe gấp, sau đó tôi liền chạy đi. Về sau, ngài vẫn muốn ăn tôi, tôi liền lăn khỏi nơi này, sau đó rơi vào kính chắn gió phía trước, tiếp tục trốn ở đó.”
“A? Hóa ra những chuyện đó đều do cô làm.” Bạch Tuyết bó tay toàn tập, thế giới huyền huyễn, đến một quả táo cũng lợi hại như vậy, cô bỗng có cảm giác mình thật nhỏ bé!
“Đương nhiên là tôi, hì hì... Sao tôi có thể để chủ nhân ăn mình cơ chứ! Tôi còn muốn tiếp tục tu luyện mà.” Tiểu tiên tử vừa cười đùa vừa nói.
“Dạ, anh đã sớm biết cô ấy ở đây sao?” Bạch Tuyết hỏi.
“Buổi tối hôm đó, bọn nhỏ đang chơi bóng, quả bóng đó lại luôn vô duyên vô cớ lăn vào trong căn phòng này, lúc ấy trong tay em đang cầm quả táo đỏ, liên tiếp không ngờ, giống như lúc ở trong xe vậy. Bọn nhỏ hiếu kỳ vì sao quả bóng lại luôn lăn về phía em, về sau anh bấm ngón tay tính toán, hóa ra là có tiểu tiên tử đến. Cô ấy là do Vương Mẫu nương nương phái tới bảo vệ em, nếu trưởng thành thì sau này sẽ là thần bảo vệ của em.”
“Thần bảo vệ? Vương Mẫu nương nương?” Bạch Tuyết líu lưỡi.
“Chủ nhân, Lang Vương nói không sai, tôi chính là do Vương Mẫu nương nương phái tới bảo vệ ngài, chẳng qua bây giờ năng lực của tôi còn hạn hẹp, còn cần ngài giúp tôi một chút.” Táo tiểu tiên tử nói.
“Tôi? Nhưng, cái gì tôi cũng không biết mà?” Bạch Tuyết nghi ngờ nói. Đây là thế nào, Lang Vương xuất hiện bên cạnh cô, tiểu tiên tử cũng xuất hiện bên cạnh cô, vậy mà thật sự có Vương Mẫu nương nương. Thật quá khó mà tin nổi.
Bạch Tuyết hưng phấn nhìn hai người trước mắt, một người tuy nhìn thì chỉ là một quả táo bình thường, nhưng lại là tiểu tiên tử, hơn nữa còn nói là đến bảo vệ cô, cô là ai?
Cô quan trọng đến vậy sao?
Vương Mẫu nương nương cũng để ý đến cô, phái tiểu tiên tử tới bảo vệ cô? Rốt cuộc cô có thân phận gì?
Những nghi vấn liên tiếp quanh quẩn trong đầu...
“Chủ nhân nghĩ biện pháp khiến tôi trưởng thành là được.” Tiểu tiên tử nói.
“Trưởng thành?” Bạch Tuyết không hiểu cô ấy nói trưởng thành là có ý gì?
“Thực ra, tôi cũng không biết! Vương Mẫu nương nương nói đây là biện pháp của chủ nhân.” Tiểu tiên tử hoang mang đáp.
“Biện pháp của tôi? Cô đã rời khỏi cây, làm sao để cô trưởng thành?” Bạch Tuyết hoang mang nhìn tiểu tiên tử nói.
“Có lẽ cái cây bọn nhỏ mang về có thể giúp em.” Lang Vương nói với Bạch Tuyết.
“Phụt - ha ha...” Bạch Tuyết cười.
Lang Vương nhíu mày.
Sở dĩ Bạch Tuyết cười là vì cô nhớ rõ ngày đó Lãnh Dạ đưa bọn nhỏ dạo chơi ở ngoại thành, lúc trở về đúng là bọn nhỏ có mang theo một gốc cây, chỉ là, gốc cây kia cực kỳ nhỏ, chỉ có hai cái lá non, nhìn thể trạng vị tiểu tiên tử to béo như thế này, chỉ sợ cái gốc cây kia sẽ bị tiểu tiên tử đè bẹp.
“Dạ, anh có thể đừng buồn cười như vậy được không? Gốc cây kia còn nhỏ như vậy, sao có thể chiết cành được chứ?”
“Em thấy người đàn ông của em giống người hay đùa sao?” Lang Vương nghiêm túc hỏi, đối với cây mẹ, Lang Vương vừa kính nể vừa đội ơn, còn rất áy náy. Cây mẹ như ngày hôm nay là bởi vì mẹ anh làm hại, Lang Vương thấy rất có lỗi.
“Không giống.” Bạch Tuyết lắc đầu nói.
“Đi theo anh.” Lang Vương cầm lấy tiểu tiên tử rồi bảo Bạch Tuyết đi theo, bọn họ tới phòng ngủ của con trai.
“Mẹ.” Thiên Tầm chạy tới, thân thể đã khôi phục rất tốt, không còn chút dấu hiệu trúng độc nào, nhìn giống hệt như bình thường.
“Thiên Tầm, mẹ tới thăm cái cây nhỏ mà các con nuôi này.” Bạch Tuyết ôm lấy Thiên Tầm nói.
“Ở đó ạ.” Thiên Tầm chỉ về phía bệ cửa sổ.
“A, sao có thể? Sao có thể lớn nhanh như vậy?” Bạch Tuyết giật mình hỏi. Cô chưa nhìn thấy cái cây nhỏ này cũng mới chỉ có mấy ngày thôi, vậy mà nó đã lớn giống một cây cảnh cỡ vừa rồi, lá cây tươi tốt, thân cây thẳng tắp.
“Đây là còn chậm đó mẹ, nếu như ở bên ngoài thì còn nhanh hơn.” Thiên Tầm thầm nói.
“Mẹ nhớ kỹ hôm đó lúc nhìn thấy nó thì rất nhỏ, lúc ấy cái chậu hoa kia chỉ bằng một cái bát.”
“Cái chậu hoa kia quá nhỏ, đây là ông ngoại mua cho chúng con, rất vừa, đoán chừng mấy ngày tiếp theo sẽ lại phải đổi chậu tiếp.”
“Ý của các con là, nó còn cao lớn hơn nữa?” Bạch Tuyết không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Ba đứa trẻ cùng gật đầu.
“Nếu đã như vậy, mẹ có việc muốn nhờ các con giúp.” Bạch Tuyết cầm lấy tiểu tiên tử trong tay Lang Vương.
“Ô, táo đỏ quá, nhất định ăn sẽ rất ngọt, con muốn ăn.” Thiên Tầm với lên định lấy quả táo.
“Không được phép ăn tôi!” Giọng nói ngọt ngào vang lên.
“A? Nó... nó nói chuyện được?” Thiên Tầm giật mình hỏi.
“Các người cũng biết nói chuyện, vì sao tôi không thể nói chuyện?”
“Mẹ, nó là ai?” Niệm Niệm hỏi.
“Cô ấy là táo tiểu tiên tử.”
“Con xem một chút.” Thiên Tầm tự mình đánh giá táo đỏ, ngoại trừ có mùi thơm ngọt ngào ra thì cũng không có gì đặc biệt cả!
“Ha ha ha... Thật là nhột, thật là nhột, bỏ tay ra, ha ha ha...” Táo đỏ cười ha hả.
“Chơi thật vui, mẹ cho con nhé.” Thiên Tầm cười đùa nói.
“Không thể chơi được, mẹ muốn chiết cành quả táo này trên cái cây nhỏ của các con, có được không?” Bạch Tuyết hỏi.
“...”
“...”
“...”
Ba đứa trẻ đều không trả lời, dường như đang chờ đợi điều gì đó?
Thực ra, bọn nhỏ rất muốn giúp mẹ, thế nhưng, bọn chúng cũng yêu cây mẹ, cho nên vẫn muốn hỏi ý kiến của cây mẹ xem sao. dienndannleequyydonn
“Đương nhiên có thể, tôi rất đồng ý giúp cô.” Cây nhỏ trong chậu hoa hiền hòa đáp.
Bạch Tuyết nhìn tất cả mọi người, không có ai nói cả, người nói chuyện là một cái cây nhỏ! Thế giới thần thoại, ngay cả cây cảnh cũng biết nói.
“Hy vọng không dọa sợ cô!” Cây mẹ lại hiền hòa nói.
“Ha ha!! Tôi bị dọa quen rồi, trái tim nhỏ này chịu được, chịu được!” Bạch Tuyết nói xong liền không khỏi lau mồ hôi.
“Mang tiểu tiên tử tới đây.” Cây mẹ duỗi hai nhánh cây ra, bọc lấy táo đỏ, sau đó từ từ đặt vào trên cành cây của mình, chỉ như vậy, táo đỏ tự nhiên mọc ở trên cây.
Tất cả những động tác đó đều khiến Bạch Tuyết quên mất hít thở, mắt mở to.
“Chỉ cần trải qua một thời gian ngắn, táo tiên tử sẽ tu thành chính quả.” Cây mẹ hiền hòa nói.
“Cảm ơn ngài, cây thần.” Bạch Tuyết lấy lại tinh thần, cảm kích nói.
“Ha ha, đừng gọi tôi là cây thần, tôi chỉ là một gốc cây tinh ba ngàn năm mà thôi!” Cây mẹ thương tâm nói, thực ra, nếu như năm đó nó không bị mẹ của Lang Vương chặt đứt, thì bây giờ chắc nó cũng đã là cây tiên rồi.
Lang Vương tự trách rời khỏi phòng, có lẽ, anh phải trở về một chuyến rồi.
“Dạ.” Bạch Tuyết đi theo, nhẹ nhàng gọi.
Nhìn bóng lưng Lang Vương, dường như là rất khó chịu!
Nỗ lực hít sâu một hơi.
Cô không phải người dễ nổi giận, cũng không dễ dàng chịu thua!
Nhưng không ngờ, núi quá cao, quá dốc, rất khó khăn để vượt qua, dường như người đàn ông bên kia ngọn núi rất khó nắm bắt, cực kỳ mệt mỏi, giậm chân tại chỗ, không thể đi nổi, bởi vì sau khi vượt qua ngọn núi kia, cô biết rõ, thực ra chờ ở nơi đó không chỉ có một người đàn ông, mà còn có vô vàn những thứ kì diệu khác.
Điều cô nên làm, thì sẽ cố gắng làm đến cùng!
Vì bên cạnh người đàn ông này, còn có tương lai của cô và bọn nhỏ!
“Hôm nay, tại sao em lại thả người phụ nữ kia?” Lang Vương trầm thấp hỏi, anh vốn cho rằng Bạch Tuyết sẽ đánh chết cô ta. Xem ra cô vẫn rất mềm lòng.
“Em biết hung thủ là một người khác.” Bạch Tuyết kiên định nói.
“A?” Lang Vương bất ngờ.
“Mắt em cũng không mù, vụ bánh kem lần trước là cô ta hạ độc. Thế nhưng, lần này không phải cô ta, tuy cô ta không giải thích cho mình, lại còn cầu xin cái chết.
Em thấy, cô ta là bị hãm hại, hơn nữa cô ta biết mình không đấu lại được người hoặc yêu đang ẩn núp trong bóng tối kia.
Sở dĩ cô ta nhận tội là muốn bảo vệ con của cô ta, không để bị liên lụy.
Cô ta biết cô ta không có chứng cứ chứng minh bản thân vô tội, cái người kia đến chết vẫn nói là cô ta hạ độc bọn nhỏ, cô ta biết mình không còn đường đi nữa rồi!”
“Cho nên em thả cô ta.” Lang Vương nói, đây mới là cô gái nhỏ của anh,
tấm lòng lương thiện, ân oán rõ ràng.
“Ừm, thực ra em nói những lời hung ác đó không chỉ đơn thuần là nói với cô ta, em tin rằng trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn hết mọi chuyện, em là cố ý nói như vậy, để người trong tối kia biết Bạch Tuyết em không phải quả hồng mềm, không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện nhào nặn.” Bỗng nhiên Bạch Tuyết trở nên sắc bén.
Một ngày sau, cửa chính bỗng xuất hiện rất nhiều phóng viên.
Lang Vương biết người trong bóng tối kia đã ra tay.
“Tiểu thư Bạch Tuyết, xin hỏi có phải cô là người tình của Lãnh tổng hay không? Theo một nguồn tin nói, có người nhìn thấy cô cùng người chết ngày hôm qua có xảy ra tranh chấp, có phải thật như vậy hay không?
Tại sao cô phải giết người?
Xin hỏi tiểu thư Bạch Tuyết, đây có phải là tranh chấp tình cảm hay không? Có phải cô cùng người chết tranh giành người yêu nên mới ra tay giết chết người ta?
Nhìn tiểu thư Bạch Tuyết yếu đuối như vậy, nhưng lại là hung thủ giết người! Xin hỏi tại sao cô phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để hại chết người khác?” Phóng viên liên tiếp đặt câu hỏi cho Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết vừa mới rời giường không lâu, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra?
Người chết nào?
Tranh chấp tình cảm gì?
Hôm qua Lãnh Dạ giết chết một người đàn ông, chẳng lẽ là người đó?
Thế nhưng, người đó là đàn ông, sao lại bị bọn họ nói là tranh chấp tình cảm?
Lạnh lùng nhìn lướt qua những phóng viên đang đứng ở cửa.
“Anh tên là gì?” Bạch Tuyết hỏi một người phóng viên.
Trong đôi mắt nghiêm khắc hiện lên một tia sắc bén!
Bạch Tuyết đặt câu hỏi khiến người phóng viên kia ngẩn người!
“Anh ở tòa soạn báo nào?”
Người phóng viên kia vẫn có chút không rõ. Ngược lại bên cạnh có một phóng viên khác, thay anh ta nói ra tên tòa soạn báo!
Bạch Tuyết hài lòng cười lạnh.
“Nếu anh muốn chụp lên đầu người khác cái mũ giết người, thì tốt nhất nên đánh trước bản nháp đi. Đừng có mù quáng hỏi loạn như vậy! Còn nữa, mời anh trả lời tôi trước, rốt cuộc là ai chết?” Bạch Tuyết biểu hiện rất bình tĩnh.
Cũng may, đêm qua Lang Vương đã về yêu giới rồi. Nếu không, sáng sớm hôm nay nhiều phóng viên đến như vậy, anh nhất định sẽ đá bay những phóng viên đáng ghét này!
“Tôi đã biết anh thuộc tòa soạn báo nào, ngày mai anh sẽ nhận được lệnh của tòa án. Anh thấy nhiều người như vậy, nhiều phóng viên như vậy nói xấu tôi, khí thế công khai nói tôi giết người, định tội tôi, tạo thành tổn thương rất lớn cho tôi, hành vi của anh khiến tôi không có cách nào tha thứ, tôi sẽ khởi tố anh, anh xâm hại đến danh dự của tôi. Tôi sẽ kiện anh tội bịa đặt nói tôi giết người.
Xin hỏi, là con mắt nào của anh thấy tôi giết người?” Bạch Tuyết tức giận hỏi.
Mặt vị phóng viên kia biến sắc, lúc thì trắng, lúc thì đỏ. Vốn định đột kích, không nghĩ tới lại trở thành mục tiêu.
“Tiểu thư Bạch Tuyết, cô không nên cãi chày cãi cối nữa, hôm nay pháp y phát hiện dấu vân tay của cô trên mặt người chết, hiện trường còn có tóc của cô, những điều này đều chứng minh cô có mặt tại hiện trường vụ giết người. Cô còn có lời gì muốn nói không?” Phóng viên ngang ngược hỏi.
Nghe thấy phóng viên nói như vậy, Bạch Tuyết có thể kết luận người chết chắc chắn là người đàn ông mà Lãnh Dạ đã giết.
“Tôi không còn lời nào để nói, pháp luật là công bằng, anh không thể trực tiếp định tội tôi bằng những điều đó, anh là quan tòa sao?” Bạch Tuyết lạnh nhạt liếc người kia một cái, cười mỉm nói.
Nơi này nhiều phóng viên như vậy, cô không thể tỏ ra lo lắng, không thể bị những người kia nghi ngờ đến Lãnh Dạ.
Bạch Tuyết mỉm cười thản nhiên, dường như đã dự liệu trước, so với vừa rồi còn lạnh lùng và có lực uy hiếp nhiều hơn. Người phóng viên kia nghĩ một lúc, sờ lên mũi, cuối cùng phát hiện có chút không đúng, bắt đầu xám xịt lùi về phía sau mấy bước, không có ý định nói tiếp điều gì.
Bởi vì lúc này, nơi này thật sự là yên tĩnh đến mức dọa người!
Thấy người phóng viên trước mắt lớn tiếng bịa đặt như vậy, cô có chút đau đầu. Hiện tại cô thực sự không rõ, rốt cuộc cấu tạo não của người kia là như thế nào, vậy mà có thể nói những lời bịa đặt như thế, nếu cô không trả lời, chờ xem, đến lúc đó khẳng định các tạp chí lớn sẽ trực tiếp nói cô lòng dạ khó lường, dùng kế hại người!
Bây giờ cô nhất định phải giải thích, không thể thả lỏng nữa!
Bỗng Bạch Tuyết nghĩ đến lúc Lãnh Dạ giết chết người đàn ông kia, từ đầu đến cuối cô đều không hề chạm vào anh ta, tại sao lại có vân tay của cô, có sợi tóc của cô thì có thể tin được, thế nhưng, dấu vân tay?
“Bây giờ các anh có thể nói cho tôi biết người chết là ai chưa? Tôi không thể bị các anh cài lên người tội danh giết người khi không biết người chết là ai được? Như vậy có phải hơi oan ức hay không?”
Cô nâng mắt lên, ánh mắt hơi bi thương, nhìn xung quanh một vòng. Dưới ánh mắt như vậy, phần lớn phóng viên đều cúi đầu, có chút không dám đối mặt, bởi vì, những điều Bạch Tuyết nói đều là sự thật!
Trong lòng tất cả các phóng viên đều hiểu rõ, người kia trả tiền để bọn họ tới cài tội danh giết người lên người phụ nữ này, rõ ràng nói rằng người phụ nữ này rất dễ đối phó, không nghĩ tới lại khó như vậy!
Dường như sự việc có chút khó giải quyết, vừa rồi người phụ nữ này nói muốn đi kiện người bịa đặt cô, ngộ nhỡ làm lớn chuyện thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến danh tiếng của tòa soạn báo, có khi làm không tốt còn bị đuổi việc cũng nên!
Càng nghĩ càng sợ!
“Người chết là một người phụ nữ không có hộ khẩu, không tra được địa chỉ nhà của người đó trên mạng, cả phương thức liên lạc nữa, hoàn toàn không có một cái gì liên quan tới người đã chết!” Một tên phóng viên chột dạ trả lời Bạch Tuyết.