Bạch Lan nghe Bạch Tuyết nói mà ngơ ngẩn, chuyện trước kia, thế mà cô đã điều tra qua, dường như đã biết rõ chân tướng sự việc.
Từ lúc nào Bạch Tuyết lại trở nên tính toán như vậy?
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Cô đã biết tất cả mọi chuyện, lại có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra! Cô chờ cái gì cơ chứ? Đã biết chân tướng sự việc, vì sao không đứng ra chất vấn mẹ cô ta với ba?
Thực ra, vì ba đã lớn tuổi, hơn nữa, bây giờ ba của cô cũng đã thay đổi rồi. Biết sai để thay đổi chính là điều tốt.
Tuy vẫn hận ba chuyện năm đó, nhưng, chuyện đã xảy ra thì không có cách nào để cứu vãn cả!
Còn một nguyên nhân nữa là, bây giờ mẹ sống rất tốt, nhất định sẽ không mong muốn có người nhắc lại chuyện nhục nhã năm đó! Có ai nguyện ý bị người ta rạch bỏ vết sẹo lên!
Cho nên những việc này, Bạch Tuyết nhịn một chút không có nghĩa là cô nhu nhược.
“Bạch Tuyết cô đừng có bào chữa cho mẹ cô, sao ba lại vứt bỏ mẹ cô, rõ ràng là mẹ cô ngoại tình, câu tam đáp tứ().”
() Câu tam đáp tứ: chỉ người con gái mất nết lăng loàn.
“Bốp” một cái tát rơi trên mặt Bạch Lan.
“Tôi nói rồi, không được phép vũ nhục mẹ tôi - cô đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi rồi đấy. Không ngại nói cho cô biết, đừng coi tôi như Bạch Tuyết lúc trước mà đối xử, tôi không phải Bạch Tuyết trước kia mà để cho người khác bắt nạt, về sau ai cũng không được phép bắt nạt tôi, nhất là cô.” Bạch Tuyết nghiêm nghị nói.
Mặt cô đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Lan, đồng thời đôi mắt trở nên tối sầm, đột nhiên lóe lên một cái, rồi lại trở nên đen kịt, sau đó không thể ngăn nổi lửa giận.
Bạch Lan sợ ngây người, ôm khuôn mặt nóng ran nhìn Bạch Tuyết.
Cô nói không sai, cô không còn là Bạch Tuyết lúc trước, bây giờ Bạch Tuyết rất dũng cảm, tự tin.
“Tôi muốn đi ăn cơm, lời nói vừa nãy cô hãy nhớ kỹ vào, không được phép sỉ nhục mẹ tôi!” Bạch Tuyết nói xong liền rời đi, ánh mắt Bạch Lan lóe lên vẻ độc ác, từ nhỏ đến lớn không có người nào dám đánh cô ta, cô ta không nghĩ rằng sẽ bị Bạch Tuyết - người hồi nhỏ vẫn bị cô ta bắt nạt - tát cho một phát! Không cam lòng.
Giận dữ về lại phòng của mình.
Đẩy cửa ra đi vào, bên trong có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang ngồi.
“Cô? Cô là ai?”
“Tôi và cô đều ở trên cùng một chiếc thuyền.” Người phụ nữ xinh đẹp đáp.
“Nói nhảm! Đây là phòng của tôi, cút ra ngoài.” Khuôn mặt nhỏ của Bạch Lan bỏng rát, trong lòng cũng vô cùng bực bội.
“Sao vậy? Cô bị con tiện nhân kia đánh?” Người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi tới, nhàn nhạt hỏi, giống như cô ta đã nhìn thấy việc lúc nãy.
“Cô là ai?” Bạch Lan tức giận hỏi.
“Tôi nói rồi, tôi và cô đều trên cùng một chiếc thuyền.”
“Ngừng, cô có bị bệnh không, đương nhiên là trên một chiếc thuyền, chẳng lẽ cô là người từ trên trời rơi xuống?”
“Cứ cho là vậy đi! Chẳng qua kẻ thù của chúng ta đều là Bạch Tuyết.” Người phụ nữ xinh đẹp giận dữ nói.
“Cô là ai?” Bạch Lan hiếu kỳ xoay người hỏi.
“Tôi là người bị Bạch Tuyết cướp mất chồng.”
“Cô là người phụ nữ của Lãnh Dạ.”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ xinh đẹp kiên định trả lời.
“Quả nhiên là giống mẹ, chuyên quyến rũ đàn ông, đều là hồ ly tinh hết.”
“Cho nên, chúng ta có thể hợp tác loại bỏ tai họa này.” Người phụ nữ xinh đẹp nói khiến trán Bạch Lan toát ra mồ hôi lạnh, loại bỏ là có ý gì?
Giết?
Tuy cô ta rất đáng ghét, thế nhưng, cô ta cũng là con gái của ba!
Nghĩ đến lúc nãy, nghĩ đến việc cô phải thừa kế công ty Tuyết Hoa. Có Bạch Tuyết ở đây, chuyện sẽ rất phiền phức!
Xoa gương mặt bị Bạch Tuyết đánh, vẫn rất đau. Khẽ cắn môi.
“Cô có ý gì?”
“Ý của tôi chính là ý của cô, khiến cô ta biến mất.” Người phụ nữ xinh đẹp nói.
“Tôi không nghĩ như vậy, đây là ý của cô. Mặc kệ chuyện của tôi!” Bạch Lan chột dạ xoay người tiếp tục dùng khăn xoa lên mặt cho bớt sưng.
“Hừ! Bạch Tuyết chưa được loại bỏ, cuộc sống của cô cũng không dễ chịu, cô mạo danh thay thế Bạch Tuyết, cô có nghĩ tới sau khi bị cô ta biết, cô ta sẽ đối xử như thế nào với cô không? Cô mới chỉ nói xấu mẹ của cô ta mà cô ta đã không chịu đựng được, ra tay đánh cô, nếu để cho cô ta biết cô lừa gạt mẹ của cô ta, cô còn giả mạo cô ta để nhận mẹ, thì cô nghĩ cô ta sẽ như thế nào?”
“Cô là ai? Sao cô có thể biết những chuyện này?” Thân thể Bạch Lan run lên, chuyện này, chỉ có cô và mẹ của cô biết, không có người thứ ba, thế nhưng sao cô ta lại biết?
“Tôi là ai cô không cần biết, tóm lại tôi vì muốn loại trừ Bạch Tuyết mà đến đây.”
“Cô muốn làm gì?”
“Chuyện này cần cô hỗ trợ!” Người phụ nữ xinh đẹp ghé miệng gần tai Bạch Lan nói nhỏ.
Mặt Bạch Lan càng ngày càng trắng.
Phòng ăn trên du thuyền, tay Bạch Tuyết cầm đĩa, bắt đầu chọn lựa bữa sáng mà mình thích.
Bước vào nhà ăn, ánh đèn màu lam, bộ đồ ăn màu lam, cái bàn cũng màu làm, khiến người ta có một loại ảo giác như đang ở dưới biển Aegean(), phong cách trang trí lãng mạn, đồ ăn tràn ngập hương vị Châu Âu tinh xảo, khắp nơi tràn đầy cảm giác Địa Trung Hải.
() Biển Aegean: là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ.
“Bạch Tuyết” - một âm thanh từ phía sau truyền đến. Người này là Khang Nghị, anh họ Khang Cốc - cảnh sát Khang.
Quay người, trông thấy Khang Nghị, cô để lộ nụ cười đầy ấm áp.
Trong mắt Khang Nghị, Bạch Tuyết là độc nhất vô nhị. Nhìn thấy cô mỉm cười, đường cong khóe miệng cũng rất hoàn mỹ, ánh mắt tràn ngập yêu thích, khiến người khác không thể rời khỏi, đúng vậy, cứ hấp dẫn không thôi, nụ cười vấn vương trong lòng, không cách nào xóa nhòa.
Cô như bức tượng của một nữ thần, hào phóng, đoan trang, dịu dàng, đằm thắm, không một người đàn ông nào không tôn thờ cô.
Khang Nghị mê đắm Bạch Tuyết, người phụ nữ mà anh nghĩ tới lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa. Người phụ nữ duy nhất khiến anh rung động, nắm giữ trái tim anh đang ở ngay trước mắt anh lúc này.
Đưa tay ra là có thể chạm vào!
Nhưng lại không thể!
Bởi vì cô là của người khác, cô không thuộc về anh!
Con đường đầy cô độc, tĩnh mịch phủ đầy cây, trái tim sầu muộn, gió thổi làm mơ hồ, đã lâu không nhớ lại, đi bộ trong góc vắng lặng, không gian ồn ào, tất cả đều tỏa ra sự đau đớn, nhưng lời hứa yêu em vẫn còn nguyên, cho dù gió mưa cũng không phai tàn.
Khang Nghị yêu Bạch Tuyết, rất rất yêu!
“Anh Nghị.” Bạch Tuyết cười đi tới.
Khang Nghị đang thất thần liền nhanh chóng thu lại vẻ mê đắm của mình, giả bộ thân thiện cười với Bạch Tuyết.
“Đi cùng nhau đi.”
“Được.” Bạch Tuyết ngọt ngào đồng ý, sau đó bưng khay cùng Khang Nghị tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống.
“Em thích ăn cháo?” Khang Nghị nhìn thấy trong bữa sáng của Bạch Tuyết có một bát cháo, quan tâm hỏi.
“Đúng vậy, cháo táo đỏ có rất nhiều dinh dưỡng.” Bạch Tuyết nở nụ cười, cầm lấy muỗng ăn từng miếng nhỏ.
Bạch Tuyết thích ăn đồ ăn Trung Quốc, cho nên những thức ăn cô chọn đều là món ăn của Trung Quốc, một bát cháo táo đỏ, hai cái bánh bao hấp.
Bữa sáng của Khang Nghị thì kết hợp giữa Trung và Tây, cũng có hai cái bánh bao hấp, thêm một ly cà phê.
“Anh Nghị, buổi sáng cũng uống cà phê sao?”
“Tối qua ngủ không ngon, uống một chén để tỉnh táo.” Thực ra, đối với anh cả đêm thức trắng là chuyện bình thường.
“Ha ha, ra là vậy.”
Lúc hai người đang ăn, Lãnh Dạ liền đi vào, tuy lúc này trong phòng ăn đã có một ít người. Thế nhưng, anh vẫn dừng chính xác trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười rực rỡ của Bạch Tuyết. Khuôn mặt tươi cười rất đẹp, thế nhưng, người đàn ông đối diện lại chướng mắt vô cùng.
Lại là Khang Nghị, người đàn ông nhớ mãi không quên người phụ nữ của anh.
Tuy anh vẫn luôn án binh bất động, nhưng Lãnh Dạ biết, tình cảm của người đàn ông này dành cho Bạch Tuyết vẫn chưa hết, anh là đàn ông, đương nhiên anh sẽ hiểu rõ đàn ông, ánh mắt người đàn ông này nhìn Bạch Tuyết đầy ẩn tình, chỉ có tình nhân mới có vẻ mặt như vậy, ghen tuông nồng đậm xông lên đầu, nhanh chóng cầm lấy khay, lấy một ít bữa sáng rồi kiên quyết đi về phía bàn của Bạch Tuyết và Khang Nghị.
“Lãnh tổng?” Người nói chuyện là Tuyết Hoa, mẹ của Bạch Tuyết.
Đương nhiên Lang Vương không thể phớt lờ.
“Dì Tuyết, sao lại gọi tôi là Lãnh tổng, gọi Lãnh Dạ là được rồi.” Lễ phép trả lời.
“Vậy thì tốt, Lãnh Dạ, chúng ta nói chuyện một lúc có được không?” Tuyết Hoa muốn tìm Lãnh Dạ nói chuyện, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, người đàn ông này chính là người đàn ông mà con gái bà thích, đương nhiên bà muốn tìm hiểu nhiều một chút.
“Nếu không, chúng ta qua bên kia với bọn họ, nhiều người thì ăn cũng ngon hơn.” Lang Vương chỉ về phía Bạch Tuyết nói.
“Ồ, thì ra là em gái của cậu cũng tới, đi thôi.” Tuy Tuyết Hoa muốn ở riêng một chỗ với Lãnh Dạ, nhưng xem ra lại phải tìm một cơ hội khác rồi!
Trong lúc nói chuyện, Tuyết Hoa và Lãnh Dạ đã bưng khay thức ăn đến chỗ của Bạch Tuyết và Khang Nghị.
“Lãnh tổng!” Khang Nghị nhìn thấy Lãnh Dạ bưng khay tới, trong lòng không vui, nhưng anh sớm đã chuẩn bị tâm lý, Bạch Tuyết có ở đây thì sao lại không có Lãnh Dạ được, người đàn ông bá đạo này giữ Bạch Tuyết rất kỹ, anh không xuất hiện ở đây mới không bình thường đó!
Nhìn bên cạnh Lãnh Dạ còn có một người phụ nữ trung niên, nhìn kỹ mới nhớ rằng đây là vợ hiện tại của chú Khang, mặc dù đã là phụ nữ có tuổi, nhưng khí chất toàn thân không cần nói cũng biết, đẹp như ngọc, nhất là cặp mắt kia rất giống với người nào đó.
“Dì, mời ngồi.” Khang Nghị lễ phép đứng dậy, đưa tay ra làm tư thế mời.
Lang Vương thì rất lịch sự đi đến bên cạnh Bạch Tuyết ngồi xuống, giống như anh chính là nam chủ nhân của chỗ này, tư thế cao ngạo, Khang Nghị không quen nhìn tính cách cuồng ngạo này của Lãnh Dạ, giống như tất cả mọi chuyện đều trong lòng bàn tay anh, cho dù là người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này cũng là vật riêng của anh!
Bạch Tuyết lễ phép nói: “Xin chào.” Sau đó ra vẻ bĩnh tĩnh ăn cháo.
Trong mắt Tuyết Hoa, cô bé này là em gái ngoan ngoãn của Lãnh Dạ. Bà làm sao cũng không nghĩ tới cô bé trước mắt này chính là con gái Bạch Tuyết của bà.
“Sao lại ăn ít như vậy, muốn anh gì thì anh lấy giúp em.” Lãnh Dạ lạnh lùng oán trách một câu, trong lời nói lại mang theo đầy sự đau lòng.
“Không ít đâu, một bát cháo, hai cái bánh bao hấp.” Bạch Tuyết mỉm cười, khóe miệng còn sót một ít cháo. Lang Vương cưng chiều cầm khăn tay lau khóe miệng cho Bạch Tuyết.
“Ăn cũng giống như trẻ con vậy!” Lạnh lùng trách mắng, nhưng động tác lại dịu dàng như đang chăm sóc trẻ nhỏ.
“Hì hì!” Bạch Tuyết mỉm cười, tiếp tục ăn bánh bao hấp.
Tuyết Hoa rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Lãnh Dạ như vậy, bề ngoài lạnh lùng, bên trong lại cẩn thận, rõ ràng rất quan tâm yêu thương em gái của mình, nhưng lại biểu hiện giống như một người gia trưởng.
Khang Nghị vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Quả nhiên tâm tư của Bạch Tuyết đều đặt trên người đàn ông này, nhìn thấy người đàn ông này là liền cười vui vẻ, nụ cười này cùng nụ cười lúc trước khác hẳn nhau. Nụ cười lúc nãy của cô đối với anh khiến trong lòng anh rất thỏa mãn, bởi vì Bạch Tuyết nhìn về phía anh cười. Thế nhưng, lúc này nhìn Bạch Tuyết cười với người đàn ông này, tim của anh liền trở nên lạnh giá!
Nụ cười của Bạch Tuyết đối với anh là lễ phép đáp lại, nhưng, nụ cười của cô đối với Lãnh Dạ lại đầy yêu thương.
“Tình cảm anh em của hai người thật tốt.” Tuyết Hoa hâm mộ nói.