Nhưng vào lúc này, Bạch Tuyết nhận điện thoại của Lang Vương gọi tới, hỏi cô đang ở đâu?
“Em đang ở cùng Khang Giai.” Bạch Tuyết ngọt ngào nói.
“Mau quay về.”
Bạch Tuyết che điện thoại nói với Khang Giai cô phải về.
Khang Giai uy hiếp nói: “Con nhóc này, nếu cậu dám đi, mình liền đoạn tuyệt với cậu!” Khang Giai cũng không muốn ở chỗ này rồi lại bị Đoan Mộc ăn xong lau sạch.
“Đồ phụ nữ độc ác!” Đoan Mộc lẩm bẩm một câu, thực ra, bây giờ anh rất hy vọng chị dâu nhỏ sẽ trở về, dù sao hiện tại oan ức cũng đã được rửa sạch, anh cũng muốn ăn thịt rồi.
“Bên cạnh em có đàn ông?” Lang Vương lạnh lùng hỏi.
“Là Đoan Mộc, ba người chúng em ở cùng một chỗ.” Bạch Tuyết trả lời ngọt ngào.
Lang Vương nghe xong liền cảm thấy kết thúc thật rồi, tên tiểu tử thối cũng ở trên thuyền, vừa rồi cậu ta còn uy hiếp anh, nếu như không giúp đỡ, cậu ta cũng sẽ để anh phải chịu đói với cậu ta, đương nhiên anh biết cậu ta có ý gì!
Không nghĩ rằng lại lật thuyền trong mương ().
() Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
“Đưa điện thoại cho Đoan Mộc.”
Bạch Tuyết đưa điện thoại cho Đoan Mộc, đây cũng đều trong dự liệu của Đoan Mộc.
“Đại ca.”
“Cậu lập tức để chị dâu cậu quay về ngay.” Lang Vương trực tiếp ra lệnh.
“Em cũng muốn để chị dâu trở về, thế nhưng em đành bó tay thôi, chân cũng ở trên người chị dâu, em không thể kéo chị dâu đi có phải hay không?” Đoan Mộc vô tội nói.
Bạch Tuyết lấy điện thoại về.
“Anh cứ ngủ trước đi, không cần chờ em, hôm nay em ở cùng phòng với Khang Giai.” Bạch Tuyết nhìn Khang Giai nói, đương nhiên Khang Giai rất hài lòng đổ người xuống giường, nhìn thế nào cũng thấy thỏa mãn.
Lang Vương không nghĩ rằng cô gái nhỏ lại nói như vậy!
Anh đói bụng!
Rất đói!
Hạ giọng: “Trở về đi, anh chờ em.” Nói xong liền cúp máy.
“Alo? Alo?...” Bên kia truyền đến âm thanh tút tút.
Bất đắc dĩ nhìn Khang Giai, vừa rồi dường như giọng nói Lãnh Dạ mang theo sự mê hoặc. Sau khi nghe thấy anh nói hết câu cuối cùng, cô rất muốn trở về, thế nhưng Khang Giai!
“Không cho phép đi.” Khang Giai trực tiếp đập vỡ suy nghĩ của Bạch Tuyết, hai người đều nằm trên giường.
“Người phụ nữ này, hình như em không biết, đây là phòng của tôi.” Đoan Mộc đi tới bên cạnh giường, cúi đầu nhìn Khang Giai.
Khang Giai cười ha hả nhìn anh, bộ dáng ăn vạ.
“Anh đi tìm đại ca của anh mà ngủ đi, anh ta đang cần anh đến chăm sóc đó.” Mấy chữ cuối cùng Khang Giai nói ra đầy ý vị, khiến Bạch Tuyết cười sung sướng.
Đoan Mộc gãi đầu, đi về phía ghế sofa, sau đó nằm xuống.
“Tôi không đi, tôi cũng không muốn lại bị em gọi là đồng tính, tôi ngủ trên ghế sofa!”
Nhưng, Bạch Tuyết bên cạnh đã bắt đầu lâm vào suy nghĩ về Lãnh Dạ.
Ở cùng người đàn ông kia lâu như vậy, cô hiểu rất rõ bản tính của anh, nghe thấy trong giọng nói anh có chút khác thường, cô liền biết anh đang nghĩ gì. Hôm nay cứ ngủ ở chỗ này đi! Ngày mai đền bù cho anh là được rồi.
Trong lòng quyết định, chuẩn bị tước đoạt quyền lợi ăn thịt ngày hôm nay của Lang Vương.
Đoan Mộc tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ treo trên vách tường, trong phòng có chút tối, rất thích hợp để ngủ, thế nhưng, nằm ở trên giường vẫn không ngủ được.
“Tên kia, vì sao anh phải tắt đèn?” Khang Giai hỏi Đoan Mộc.
“Đi ngủ mà không tắt đèn thì không ngủ được!”
“Tật xấu!”
“Tật xấu của tôi không chỉ có một, tôi còn mộng du nữa, em phải cẩn thận.”
Đoan Mộc nằm trên ghế sofa cười trộm, tuy cái gì cũng không có, nhưng cứ như vậy cũng có cảm giác rất tốt.
“Anh dám đi về phía này, tôi sẽ đạp anh xuống biển.”
“Được, tôi chờ.”
Đoan Mộc uể oải nói, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại...
Tuy Bạch Tuyết nằm ngoan ngoãn, nhưng, trái tim vẫn đang kiềm chế.
Đêm.
Yên lặng như một đầm nước, giống như tất cả các sinh linh đều đã ngủ, tất cả đều lộ vẻ an nhàn. Duy chỉ có trái tim cô là không an tĩnh được, cứ liên tục sục sôi.
Cẩn thận nhìn Khang Giai và Đoan Mộc, sau khi xác định bọn họ đều đã ngủ, cô nhẹ nhàng kéo chăn ra, đi xuống giường.
Người đàn ông kia, cách cô chỉ một phút đồng hồ. Cách gần như vậy, lại không thể ôm anh, cô đã thành thói quen có anh ôm rồi chìm vào giấc ngủ, cô yêu thích cảm giác có anh, nhất là khi anh nói câu: Trở về đi, anh chờ em.
Không biết có phải anh vẫn đang chờ cô không hay đã ngủ rồi.
Nghĩ đến chuyện ném người đàn ông kia sang một bên, cô vẫn là không làm được! Rốt cuộc cô vẫn rất quan tâm anh. Bất đắc dĩ quay đầu nhìn Khang Giai và Đoan Mộc, mặc dù lúc này họ đang ở trong trạng thái đó, cô không thể rời đi! Nhưng cô vẫn không có cách nào gạt Lãnh Dạ sang một bên được.
Ban đêm, cô muốn ôm anh, rất muốn vùi trong ngực anh rồi chìm vào giấc ngủ, đây là khao khát trong nội tâm cô. Cho nên cô mới không thể nào ngủ được.
Không dám đi giày vào, lo lắng sẽ đánh thức hai người đang ngủ say, một tay cô cầm giày, một tay rón rén mở cửa ra ngoài.
Chờ đến lúc cửa đóng lại, Đoan Mộc đang nhắm mắt liền mở choàng mắt ra, trong con ngươi hiện lên sự mừng rỡ, nhanh chóng đi xuống giường, đi tới phía cửa, lặng lẽ mở một khe nhỏ ra, xác định chị dâu nhỏ không có chuyện gì thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó khóa cửa, lên giường, tự nhiên kéo cô gái nhỏ vào lòng, nhưng lại không có một tia buồn ngủ nào.
Lang Vương ngồi ở trên giường đọc sách, anh biết cô gái nhỏ sẽ quay về, chẳng qua anh muốn cho cô thời gian. Cô gái nhỏ trọng tình trọng nghĩa, đối với bạn bè cũng vậy, điều này anh không phủ nhận, anh quý trọng tâm địa lương thiện của cô.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, khóe môi Lang Vương khẽ nhếch, cô gái nhỏ trở về rồi.
Đứng dậy mở cửa, Lang Vương thấy cô gái nhỏ đi chân đất, tay cầm đôi giày, điều này khiến anh nhớ lại lần đầu tiên Bạch Tuyết ngủ ở nhà anh, đêm đó cô cũng cầm giày đi vào phòng anh như vậy.
Nhìn thấy cô gái nhỏ cười tươi rói xuất hiện, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Anh đối với cô vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn, bảo không về, kết quả vẫn không để anh một mình được, len lén chạy ra ngoài tìm anh, cô vừa làm cho anh không yên lòng lại
vừa khiến anh hạnh phúc.
Bạch Tuyết biết lúc này trông mình rất chật vật, để có thể ngủ cùng người đàn ông của mình, cô liền đi chân đất đến tìm anh, gương mặt không khỏi đỏ lên, không dám nhìn anh, nghiêng người, chen vào giữa người Lang Vương cùng khe hở ở cửa. Lúc trước bảo không về, bây giờ cô lại lén lút chuồn tới đây, trong lòng luôn có chút khó chịu, cảm giác rất mất mặt.
Lang Vương nhếch miệng cười khẽ, nhẹ nhàng đóng cửa rồi khóa lại, chậm rãi đi theo từng bước chân của cô gái nhỏ.
Bạch Tuyết lúng túng gãi gãi đầu, “Cái đó, em chỉ tới thăm xem anh ngủ có quen không thôi?”
Lang Vương nhìn cô gái nhỏ, hiển nhiên cô vẫn đang thẹn thùng, điều này đối với anh mà nói là hạnh phúc lớn lao, hoàn toàn không có chuyện thẹn thùng, ngược lại nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của cô gái nhỏ, trong lòng đầy sảng khoái, tiến lên, một bước ôm lấy cô.
Bạch Tuyết biết cô trở về, sẽ có một số chuyện không cách nào tránh khỏi, thế nhưng, cũng không thể vừa đến đã đi như vậy.
Thân thể uốn éo, đẩy anh ra.
“Không còn sớm nữa, ngủ đi.” Nhỏ giọng thì thầm một tiếng.
Lang Vương nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng khẽ nhếch, xem ra vẫn nên kiên nhẫn một chút, tuy bọn họ đã làm chuyện này rất nhiều lần, nhưng dường như hôm nay tình huống có chút đặc biệt, cô thẹn thùng.
“Đi thay áo ngủ đi.” Lang Vương nói thật nhỏ, sau đó tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại một cái đèn nhỏ treo tường.
Bạch Tuyết đi về phía túi xách của cô, lấy áo ngủ từ bên trong ra, sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa qua loa rồi thay áo ngủ, chờ cô bước những bước loạng choạng ra khỏi phòng tắm, Lãnh Dạ đã ở trên giường, nửa nằm nửa ngồi. Chẳng qua người đàn ông này rất thân mật chỉ chiếm một nửa giường, để lại một nửa giường cho cô, đây là một sự ăn ý không tiếng động. Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nóng, không nói tiếng nào lên giường, chui vào chăn. Theo thói quen đưa tay ôm anh, vừa vươn tay ra liền rụt về, vừa rồi rõ ràng anh có mặc đồ ngủ, tại sao bây giờ lại trần truồng?
(Che đậy, tiến hành nhận phúc lợi, miễn phí hai ngàn chữ.)
Bạch Tuyết bị Lang Vương xoay độ, ăn xong lau sạch, hơn nữa còn bị ăn đến mấy lần.
Khang Giai bên này cũng không dễ chịu, mơ mơ màng màng bị người khác làm cho tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn liền bị dọa đến mức hét to, lập tức liền đạp một phát, Đoan Mộc cao to cứ như vậy bị cô gái nhỏ đạp xuống dưới đất.
“Khốn kiếp, anh thật sự mộng du, cẩn thận tôi ném anh xuống biển!” Khang Giai gào thét.
“Ai u! Cô nương ơi, em là con gái đó, có thể dịu dàng một chút được không?”
“A? Tuyết nhi đâu?” Khang Giai nhìn chung quanh một chút, tò mò hỏi.
“Đương nhiên là chị dâu nhỏ đến chỗ đại ca tôi rồi.” Đoan Mộc nói xong lại bò lên giường.
“Nói bậy, nhất định là anh thừa dịp tôi ngủ, đuổi Tuyết nhi đi đúng không?”
“Tôi oan quá! Đó là người phụ nữ của đại ca, tôi nào dám!”
“Sao anh lại không dám! Đi xuống, không cho phép lên đây!” Khang Giai bắt đầu đẩy đánh Đoan Mộc, lần này Đoan Mộc cũng không nương tay, hai lần liền chế ngự được Khang Giai.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm việc mà đại ca cùng chị dâu nhỏ đang làm bây giờ.” Nói rồi cúi đầu hôn cô gái nhỏ.
“Không được! Lần trước là ngoài ý muốn, lần này quyết không thể tiếp tục ngoài ý muốn nữa.” Khang Giai nhảy xuống giường, chạy đến ghế sofa.
“Em đi đâu làm gì?” Đoan Mộc nhíu mày, lúc này anh mới phát hiện người phụ nữ này còn khó làm hơn so với chị dâu!
“Tôi ngủ ở đây, nhường giường cho anh.” Khang Giai ra vẻ rất hào phóng, sau đó thoải mái vùi trên ghế sofa.
“Tôi không ngủ trên giường, em không ở đây thì tôi ngủ cái gì!” Đoan Mộc biết lần trước là cô gái nhỏ uống rượu, lần này chỉ sợ muốn ăn thịt sẽ có chút khó khăn, vẫn nên nhịn đi một chút, sớm muộn thì cũng sẽ bị anh giải quyết, tương lai anh liền có thể an toàn ăn thịt rồi.
Đứng dậy, xuống giường.
“Anh đi đâu? Không được qua đây...”
Nhìn thấy cô gái nhỏ, trong lòng anh bùng cháy, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể ra tay với người phụ nữ này, phía dưới cũng đã thức dậy, thật buồn bực mà!
Hung hăng trợn mắt nhìn Khang Giai một cái.
“Em lên giường ngủ, tôi từ bỏ. Chừa cho tôi một chỗ, tôi cũng muốn ngủ trên giường. Nếu không cho tôi ngủ cùng, tôi liền ăn em!” Nói xong liền đi vào phòng tắm.
Khang Giai cười khúc khích, cái logic gì vậy, chỉ cần giường ngủ thì không muốn cô, không ngủ trên giường thì lại muốn cô.
Người này chắc chắn có bệnh!
Bệnh không nhẹ!
Nói chuyện rất có vấn đề!
Ngủ thì ngủ, thoải mái nằm dài trên giường, đắp chăn, buổi đêm trên biển rất lạnh, cho nên nhất định phải đắp chăn.
Chỉ là, cô đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, thế nhưng tại sao người đàn ông trong phòng tắm kia còn chưa ra?
Tắm như vậy cũng hơi lâu đi?
Anh không ra, cô cũng không dám ngủ, nhỡ anh lại đùa nghịch lưu manh thì làm sao bây giờ?
Lặng lẽ đi về phía phòng tắm, tên đàn ông đáng chết, vậy mà không đóng cửa phòng tắm, âm thanh bên trong loáng thoáng truyền đến, từng tiếng kêu rên, giống như tiếng dã thú kìm nén gầm nhẹ, sau đó là một trận thở dốc, nghe thấy âm thanh này là biết anh ở bên trong làm gì, vậy mà người đàn ông này lại dùng tay để giải tỏa!