Edit: Hinary.
Beta: Hi
- Chắc chắn nó sẽ không tha thứ cho em vì đã bỏ rơi nó, nhất là còn để con bé lại cho một người phụ nữ độc ác như vậy!
Người phụ nữ dùng ánh mắt bi thương nói.
- Cùng anh trở về đi! Nói cho con bé biết vì sao năm đó em lại bỏ rơi nó? Anh tin con bé nhất định sẽ hiểu, em tốt như vậy, anh tin đứa nhỏ cũng lương thiện như em thôi.
Người đàn ông kia nhẹ nhàng ôm người phụ nữ vào lòng rồi nói.
- Mấy năm qua, anh bắt em phải trốn tránh ở Mĩ, em muốn quay về, con bé đã mất đi quá nhiều thứ rồi, chắc chắn em sẽ quay về Trung Quốc với anh.
- Được.
Bỗng nhiên những hình ảnh trong gương biến mất, Bạch Tuyết hoảng sợ nhìn lại tấm gương, sau đó cô quay lại nhìn Lãnh Dạ, tất nhiên Lãnh Dạ cũng phát hiện cô không bình thường.
- Anh vừa đến đây sao?
Bạch Tuyết cầm tay Lãnh Dạ, cô nghiêm túc hỏi.
- Em nhìn thấy cái gì đó đúng không?
Nhìn sắc mặt của Bạch Tuyết, hắn đã biết cô đã nhìn thấy gì đó trong gương, nếu không thì cô cũng không có vẻ mặt như vậy!
- Em nhìn thấy mẹ em, chắc chắn người phụ nữ đó là mẹ em, bà ấy đang ở nước Mĩ, trách không được em không tìm thấy bà.
Gần đây, Bạch Tuyết thường xuyên nhờ mạng internet để tìm mẹ mình nhưng không được, hóa ra bà ấy lại ở nước Mĩ.
- Thật ra em có thể nhìn thấy được tương lai.
Lang Vương nhàn nhạt nói, thật ra, từ lúc nguyên thần của Mẫu Đơn Tiên Tử trở lại, chắc chắn cô sẽ khôi phục lại được phép thuật của mình, đây cũng không phải điều gì khó hiểu.
- Anh nói sao? Làm sao em có thể biết trước tương lai được, chắc chắn là vì bà ấy là mẹ em, nên em mới nhìn thấy được, trên thế giới này làm gì có chuyện biết trước được tương lai chứ!
- Có rất nhiều thứ không thể dùng lẽ thường để giải thích được.
- Nếu như mẹ em quay về, hơn nữa theo những hình ảnh mà em đã thấy, em nguyện ý tin tưởng bà, nếu mà em có khả năng nhìn thấy tương lai, chắc em sẽ vui đến nỗi không ngủ được, đây là việc mà nằm mơ cũng muốn có!
- Nếu đúng như vậy, sao em không tò mò vì sao mình lại biết trước tương lai?
Lang Vương suy tư nói.
- Sao có thể không tò mò chứ! Nhưng mà xung quanh em luôn xảy ra những chuyện kì quái quá nhiều, em đều tò mò hết! Nhưng mà, không có ai giải thích cho em được những việc đó hết!
Bạch Tuyết vô cùng bất đắc dĩ mà nói.
- Vì vậy, em đang trốn tránh những việc đnag xảy ra quanh em, em biết bọn trẻ khác thường, nhưng em lại giả vờ như mình không biết chuyện gì, em nghi ngờ rất nhiều thứ, nhưng em lại không thể chấp nhận được, nên trốn tránh phải không?
Lang Vương thử hỏi.
- Anh? Đúng... Đúng là em như vậy! Có rất nhiều chuyện em không thể chấp nhận nổi, nên em trốn tránh để mình không phải suy nghĩ đến những... việc kia!
Bạch Tuyết bất đắc dĩ rũ đầu xuống.
- Đã là những chuyện xảy ra trên người của em, chắc chắn nó sẽ có lời giải thích phù hợp, em không nên trốn tránh nó, vì có trốn thì cũng không giải quyết được chuyện gì, em yên tâm, dù xảy ra chuyện gì thì anh vẫn mãi ở bên cạnh em.
- Nhưng... nhưng mà, những thứ em nhìn thấy quá kì quái, em nghĩ nó chỉ xảy ra trên ti vi được thôi, không nghĩ là ngoài đời vẫn có, hơn nữa em còn tận mắt nhìn thấy nữa! Ba đứa nhỏ đã biết nói chuyện từ lúc nó còn ở trong bụng của em, nhưng mà bọn chúng chỉ ba thấng đã được sinh ra, em đã lên mạng tìm hiểu, không có ai có thể mang thai ba tháng đã sinh hết, hơn nữa không có đứa bé nào có thể vừa sinh ra đã biết nói, biết đi, biết nấu cơm, lại còn có răng nữa, em nhớ lúc mình con bé thì chỉ mọc từng cái răng một thôi, nhưng chúng vừa sinh ra đã có đủ hai hàm răng rồi!
Anh không biết những chuyện này là rất kì quái sao? Vì vậy em đã cấm bọn trẻ dùng phép thuật, em muốn chúng lớn lên giống như những đứa bé bình thường khác!
Mặc dù em không nhớ được những chuyện liên quan đến anh, nhưng em vẫn còn nhớ được, lúc sinh ba đứa bé, chính xác là em đã sinh ra ba... quả trứng, em chỉ biết gà vịt đẻ trứng, nhưng không cách nào biết được con của em cũng chào đời từ quả trứng, thật không thể tưởng tượng nổi!
Còn lúc ba quả trứng biến thành ba đứa trẻ, em đã hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa rồi!
Tất cả mọi chuyện đều kì quái, em nghĩ như thế nào cũng không ra! Vì vậy dù em có muốn hay không, em chỉ biết cuộc sống của em có đầy những chuyện huyền huyễn như vậy xảy ra.
- Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được, giống như chuyện có ma có quỷ, những chuyện này mãi mãi là bí ẩn mà thôi, trên thế giới này luôn có một nơi thuộc về mình, anh tin là em cũng có, tương lai sẽ có chuyện đang chờ em hoàn thành.
- Em chỉ mong bọn nhỏ có thể bình an lớn lên, và em sẽ tìm được mẹ em nữa.
- Đi nào, anh về nhà với em.
Lang Vương nói xong liền đưa cho Bạch Tuyết một tấm thẻ vàng.
- Đây là cái gì vậy?
Lang Vương nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Tuyết, ánh mắt như muốn nói cô đang hỏi một chuyện rất ngu xuẩn vậy.
- Em cũng biết anh là ai mà, phụ nữ của anh làm sao có thể thiếu tiền được, nếu trở về thì phải mua thêm vài thứ trở về, để cho mọi người biết người phụ nữ của Lãnh Dạ sống hạnh phúc như thế nào.
Bạch Tuyết trợn mắt há miệng, cô ngạc nhiên nhìn Lãnh Dạ, hắn là kiểu đàn ông gì vậy?
Mặc dù hắn rất có tiền, nhưng mà cô không phải vì tiền mới đi theo hắn, mặc dù cô bị mất trí nhớ, nhưng trong chuyện này cô vẫn tin vào chính mình.
- Không cần phải suy đoán lung tung, anh yêu vợ con của mình nên anh mong mọi người sẽ sống vui vẻ, khi về nhà thì phải mua vài món đồ đúng không?
Lang Vương nhẹ giọng nói, hắn biết trong đầu của cô gái nhỏ này đang nghĩ điều gì.
- Người nhà của em, không phải anh không biết bọn họ là người thế nào sao? Hay là anh chưa gặp người nhà của em? Mặc dù em khống nhớ anh, nhưng mà em vẫn nhớ đến nhiều thứ khác, vì sao em lại không muốn trở về, vì ở đó sẽ không có ngày nào được yên bình, chỉ có sự đau khổ mà thôi!
Bạch Tuyết đau lòng nói ra, đối với nhà của mình, từ trước đến giờ cô đều không có chút lưu luyến nào.
- Anh đã gặp người nhà em, hơn nữa còn có ấn tượng rất xấu, nếu không phải vì em, làm sao anh có thể gặp những người đó chứ, đều là loại thấy tiền là sáng mắt!
- Dạ! Bỗng nhiên em nghĩ đến, nếu bon họ đã không thích em, vậy hôm nay chúng ta ở lại bên đó có được không?
Bạch Tuyết lén nhìn Lang Vương, đôi mắt dễ thương không ngừng đảo loạn khắp nơi, giống như đã nghĩ được chuyện gì thú vị.
- Lí do?
Lang Vương lạnh lùng hỏi, ở cũng những loại người này trong một mái nhà chính là điều sỉ nhục đối với hắn, bởi vì hắn là một Lang Vương vĩ đại.
Nhưng vì người phụ nữ mình yêu, hắn cũng chỉ đành chấp nhận số phận, để cho cô chơi đùa thỏa thích. Nhưng không thể đồng ý ngay được, như vậy sẽ làm hư cô.
Đối với phụ nữ, có thể cưng chiều, có thể yêu, có thể đau, nhưng tuyệt đối không thể làm hư, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ leo lên đầu mình ngồi.
- Em cảm giác mẹ em sẽ nhanh trở về, chắc chắn mẹ em sẽ liên lạc với bọn họ, có thể là trong đêm nay, làm sao em có thể bỏ qua cơ hội này được chứ, từ lúc lem còn bé, em đã nghĩ lúc nào lớn lên nhất định sẽ đi tìm mẹ, chắc chắn mẹ em bỏ rơi em là có lí do nào đó, em biết là cha em và dì Mai đang lừa em, vì vậy bây giờ em muốn biết rõ vì sao mẹ em lại bỏ em lại đây mà một mình qua Mĩ sống.
Mặt Lang Vương không đổi sắc, hắn đứng nhìn Bạch Tuyết.
Mặc dù cô thừa nhận chính mình không có khả năng đoán trước tương lai, nhưng mà cô vẫn tin tưởng chuyện trong gương đó chính là chuyện của tương lai chắc chắn sẽ xảy ra.
Bach Tuyết làm nũng, cô thò tay ôm lấy cánh tay hắn, cô dùng đôi mắt long lanh ngập nước và giọng nói ngọt ngào hỏi.
- Được không?
Lang Vương vẫn không nói câu nào, bình tĩnh nhìn cô, Bạc Tuyết không có cách nào nhìn ra suy nghĩ của hắn! Chẳng lẽ hắn còn có thù oán gì với nhà cô sao? Mặc dù họ có chút đáng trách nhưng mà họ vẫn là người nhà của cô, hơn nữa cha của cô cũng đã thay đổi, ông ấy luôn áy náy vì những thua thiệt của cô trong nhiều năm qua!
- Cuối cùng thì anh có đồng ý không? Đàn ông thì phải biết chăm sóc chứ, là một người đàn ông thì anh phải làm sao để cho xứng là một người đàn ông, anh đúng là không có chút tình ý nào hết.
Dù cho người nhà em không tốt, nhất là Lan Lan và Dì Mai, nhưng mà họ vẫn là người nhà của em, vì mẹ và cha, em phải ở lại đây, em cũng muốn anh ở lại cùng em.
Lãnh Dạ! Anh nói gì đi chứ? Ngay cả con em cũng sinh cho anh rồi, anh lại đối xử với người phụ nữ của mình và mẹ của con mình như vậy sao? Anh như vậy làm cho em cảm thấy anh không phải là người đàn ông của em!
Bạch Tuyết bĩu môi nói.
- A! Không phải người đàn ông của em, vậy anh là gì?
Lang Vương nhìn xuống cô gái nhỏ của mình, cô còn biết làm nũng trước mặt hắn, lại còn biết bào chữa cho chính mình, còn biết nghĩ ra chuyện để trách hắn.
Càng lúc cô càng giống cô của kiếp trước.
Không tệ, vốn dĩ hai người là một, đều là hậu nhân của Mẫu Đơn Tiên Tử, xem ra sắp đến ngày Mẫu Đơn Tiên Tử trở về rồi.
- Là ông chủ!
Bạch Tuyết đau khổ nói.
- Vì sao?
Lang Vương lạnh lùng hỏi lại.
- Không vì sao hết, anh cho em cảm giác như anh là ông chủ vậy! Không phải là người đàn ông của em, làm gì có người đàn ông nào như vậy chứ? Chưa từng mua cho em một bông hoa nào, điều này cũng không tính! Em muốn về nhà cũng cần nhìn sắc mặt của anh, anh khiến em cảm thấy mình không có chút quan trọng nào!
Bạch Tuyết bĩu môi phàn nàn.
- Anh không phải ông chủ của em, anh là cấp trên của em,mà em chính là trung tâm hoạt động của cấp trên này.
Lãnh Dạ nghiêm túc nói, lúc đầu Bach Tuyết còn không hiểu, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, cô vươn tay đánh hắn.
- Anh là trứng thối, lại bắt nạt em.
- Có sao?
Lang Vương hỏi lại.
- Dù anh có là cấp trên đi nữa, chẳng lẽ anh lại có quyền bắt nạt em sao? Hôm nay em dùng thân phận người lãnh đạo kì cựu của cấp trên, thông báo cho anh biết, tối nay phải ngủ lại nhà của cha em!
Bạch Tuyết tiếp tục cố gắng nói.
- Đi thôi!
Lang Vương nhìn cô gái nhỏ, khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười.
Bạch Tuyết biết hắn đã đồng ý, vui vẻ kéo tay hắn ra ngoài.
- Còn nữa, em phải nhớ lần sau không được đặt bình hoa ở trên giường nữa!
Lang Vương sờ bả vai đau nhức của mình, hôm qua trên giường có một bình hoa lớn, khi đó hắn còn nghĩ là vai của cô gái nhỏ bị mình đè phải, tỉnh dậy mới biết hóa ra là một cái bình hoa.
- Từ lúc nào trên giường em lại có một chiếc bình hoa chứ! Nhưng mà, hôm nay chúng ta có thể ăn trưa với cha em được không?
- Anh không ăn cơm ở đó đâu, cơm ở đó làm sao nuốt nổi!
Lang Vương nhớ đến lần trước khi Bạch Tuyết mang bọn nhỏ đến, sau khi ăn đồ ăn của nhà cha cô thì bị nôn ra hết, cũng vì vậy mà hắn rất chán ghét cơm ở bên đó.
- Vậy cũng được, em đưa anh ra ngoài ăn, em biết một nhà hàng không tệ, trước đây em và Khang Giai đã ăn nhiều lần ở đó, hôm nay em đưa anh đi ăn thử, rất lâu rồi em chưa được ăn, bây giờ rất muốn.
Bach Tuyết vui vẻ nói.
- Muốn sao? Đừng gấp, tối về sẽ cho em.
Lang Vương nghiêm túc nói, có vẻ chuyện hạ lưu nào được nói từ miệng hắn cũng thành chuyện đương nhiên.
- Anh!
Bạch Tuyết im lặng luôn.
Thua hắn!
Có ai nói cho cô biết, làm sao trên thế giới lại có một người đàn ông cực phẩm như vậy chứ, nói ra chuyện đó cũng nghiêm túc như vậy!
Ai có thể nghĩ được, vẻ bên ngoài lãnh khốc, nhưng lại nói ra được những câu hạ lưu như vậy!
Căn cứ theo địa chỉ mà Bạch Tuyết đã nói, Lãnh Dạ lái xe đến, đúng là có một nhà hàng nhỏ ở đây, không nghĩ một nhà hàng nhỏ như vậy mà được Bạch Tuyết nhớ đến.
Vì thỏa mãn lòng của cô gái nhỏ, hắn đành phải kiên trì đi vào, rất tốt, may mắn hôm nay ăn mặc giản dị, nếu mà ăn mặt snag trọng thì không thích hợp với chỗ này chút nào.
Thật vất vả Lãnh Dạ mới tìm được một chỗ gửi xe, Bcah Tuyết nhanh chóng mở cửa đi xuống, tìm một bàn ăn trống, vì nhà hàng này nằm bên mặt tiền đường nên phải đến sớm chiếm chỗ, nếu không sẽ không có chỗ ăn, đây là kinh nghiệm lúc trước của cô.
Nhìn cô gái nhỏ hào hứng xuống xe chạy đi chiếm chỗ, Lãnh Dạ chỉ lắc đầu rồi đi theo, dường như có rất nhiều người bị phong độ của hắn thu hút, vừa ăn vừa quay lại nhìn lén.
Đi đến trước mặt Bạch Tuyết, Lang Vương nhăn mặt, chỗ ngồi này đúng là quá nhỏ, nhưng hắn vẫn phải phối hợp với cô mà ngồi xuống.
- Này! Lãnh Dạ, chúng ta đến ăn cơm chứ đâu phải nghe tuyên án đâu, nhìn khuôn mặt của anh đi, giống như một ông già khó tính vậy, nhìn đã khó tiêu rồi! Khuôn mặt tuấn tú kia đúng là đáng tiếc! Ngày nào anh cũng lạnh mặt như vậy, không lo răng sẽ dài ra sao?
Bạch Tuyết phồng má lên, cô bắt đầu dạy dỗ.
Lang Vương nhếch mi, cô gái nhỏ đang dạy dỗ hắn sao? Có tiến bộ.
Hắn lạnh mặt giống một ông già sao?
Mặc dù hắn đã hơn nghìn tuổi, nhưng đi trên đường vẫn có rất nhiều người quay lại nhìn, sao lai bị cô gái nhỏ hạ thấp đến vậy chứ!
Lúc trong nhà cô còn nói hắn chưa bao giờ mua hoa, nói hắn không phải là đàn ông, có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ làm những chuyện ngây thơ như vậy, những chuyện đó đều dành cho mấy người... rảnh rỗi mà thôi.
Hắn là Lang Vương, đã hơn ngàn tuổi rồi, sao có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy được, cùng cô ăn cơm ở đây đã là khó khăn rồi.
Cô gái nhỏ này, còn muốn hắn mỉm cười mà đón nhận sao, bỗng nhiên hắn muốn bật cười.
- Em yên tâm, răng của anh sẽ không dài, lông toàn thân của anh mới dài.
Lang Vương vẫn mặt lạnh trả lời.
- A ha ha.
Bạch Tuyết bị hắn chọc cười.
- Anh đang nói thật, anh là Sói, tất nhiên lông sẽ dài.
Lang Vương đang mượn cơ hội này để thăm dò cô gái nhỏ.
- Anh ngốc sao? Em biết những câu nói đó của anh là đùa rồi! Anh không cần phải mở to mắt mà nói dối đâu! Anh là người đàn ông của em, sao lại là Sói được chứ!
Mặc dù Bạch Tuyết vẫn cười tươi trả lời nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, giấc mơ đêm hôm qua, Lãnh Dạ rất giống Lang Vương kia.
- Em mới ngốc!
Lang Vương nghiêm túc nói.
- Anh làm gì vậy? Anh có để cho em ăn cơm nữa không, toàn nói những lời dọa người, anh là ba của con em, là người đàn ông của em, sau này anh không được nói lung tung nữa!
Trong đôi mắt Bạch Tuyết hiện lên chút hoảng sợ, cô không muốn nhắc đến đề tài này chút nào, mặc dù cô hoàn toàn không nhớ Lãnh Dạ của trước kia, nhưng bây giờ cô đã chấp nhận người đàn ông này rồi, trong trái tim cô đã có hắn, cô không muốn những thứ... lộn xộn kia ảnh hưởng đến lòng mình.
Các bạn thấy đấy, sự thật đã nổi lên khỏi mặt nước, nhưng liệu Bạch Tuyết có chịu chấp nhận hay không?