Lang Vẫn (Mõm Sói)

chương 48: tiếp tục nghi hoặc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Vốn đó là tập quán của thôn nhỏ này, nhưng hôm nay ý nghĩ lại bất đồng, sắc trời gần tối, rất nhiều gia đình vẫn còn sáng đèn.

Lâu Ánh Thần có chút nghi hoặc tránh né những chỗ mà ánh sáng chiếu ra, tìm được nhà Lão Tam Nhi không tốn bao nhiêu sức lực, dù sao cũng không phải là bóng đèn điện hiện đại watt, một chút ánh đèn dầu leo lắt không chiếu được bao nhiêu, chiếu sáng cả căn nhà còn khó, cho nên mặt đường bên ngoài, vẫn bảo trì màu sắc hắc ám khá tốt. Đồng dạng, đèn của nhà Lão Tam Nhi cũng còn sáng.

“Tam Nhi, đây là thôn trưởng nói sao?”

“Ân” Ngừng một lát, “Hồi sáng ta đến rìa núi làm đồ cúng, cũng thuận tiện mua một chút muối……. Cái này, thuận tiện cho ngươi lấy một chút vải làm áo đó.”

“Gần đây trong nhà cũng có chút sung túc, không thì, mua thêm một chút gạo đi……” Lỗ tai hơi động một chút, Lâu Ánh Thần mang mấy con thỏ vứt vào trong hàng rào, quay người rời đi.

Thôn trang nhỏ này, cũng thật sự tồn tại như thế ngoại đào nguyên.

Bản thân không nên có quá nhiều vướng mắc với nơi này hiện tại y là một con lang, mà không phải là nhân loại.

Trên đường trở về lại nhìn thấy con đường đó, người đã tản đi, trên bàn cúng bày hương án và đốt nến, ngọn nến sớm đã bị gió thổi tắt, còn về thức ăn dẫn đến một đám không biết là chó hay là dã thú gì, đang vui sướng tận hưởng. Trong đó có một con cảnh giác phát hiện được sự tồn tại của Lâu Ánh Thần, hung ác ngẩng đầu, con mắt lục nhã phát ra ánh sáng hung hãn, vài tiếng hít thở hừ hừ từ mũi, dẫn đến bốn năm đồng loại khác cũng rầm rộ quay người. Nhưng Lâu Ánh Thần chỉ cần giải phóng một chút sát khí quanh người, những tiểu đông tây đó đều chết đứng, nhút nhát cụp xuống, có mấy phần không cam tâm lùi sang một bên. Dã thú đối với cường dã có một cảm giác thiên tính, chúng biết cho dù cả đám lên tấn công cũng không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng Lâu Ánh Thần chỉ quay nhìn đám thức ăn đã bị cắn không còn ra hình dáng gì nữa một cái rồi quay người rời đi.

Đi tìm ai tìm hiểu một chút thôi…… y muốn trở về rồi.

Muốn trở về thế giới chỉ có bọn họ tồn tại. Nơi này không thuộc về y.

“Ngươi đi đến thôn của nhân loại?”

Vừa về ổ, đã bị vị “hàng xóm mới” ở đối diện chấp vấn, hơn nữa là một lời đánh vỡ căng thẳng. Lâu Ánh Thần lãnh đạm liếc ánh mắt sát ý qua, ý nghĩ tự nhiên chính là “Nhiều chuyện đa sự”, Á hạc lại không để ý, hắc hắc cười cười: “Tựa hồ ngươi đối với những thức ăn đó có chấp niệm rất đặc biệt a, này, nói gì coi, rõ ràng không có kinh nghiệm đến chỗ này a”

“Kinh nghiệm tới chỗ này? Có ý gì?”

Lâu Ánh Thần tự nhiên không bỏ qua từ ngữ mẫn cảm quá mức rõ ràng trong lời nói của đối phương. Á hạc trong bóng đêm kéo ra một nụ cười kỳ quái: “Ngươi quả nhiên bỏ đi, xem ra hai chúng ta có duyên, ta nói cho ngươi vài vấn đề ngươi muốn biết vậy, ngươi có thể”

“Chúng ta tại sao lại ở đây? Làm sao trở về?”

“……” Á hạc than một hơi, “Này này, tiểu quỷ, ít nhất cũng phải đợi ta nói hết lời chứ? Ta chỉ có thể trả lời ngươi ba vấn đề ”

Lão gian tà nhà ngươi

Ngươi cho rằng ngươi là vị thần may mắn a, còn ba nguyện vọng nữa chứ….. có chút bất mãn, nhưng Lâu Ánh Thần vẫn trầm mặc một chút, nói: “Vừa rồi hai vấn đề kia cũng tính, trả lời ta.” Trước mắt không phải là lúc để tính toán chuyện vặt, y phải nhanh chóng tìm được phương pháp trở về. Á hạc đưa móng vuốt lật mặt thịt lại hướng về mình, sau đó duỗi đầu lưỡi ra chốc chốc lại liếm lên: “Tới nơi này, tự nhiên là có nguyên nhân rồi, ta nhớ lần trước tới đây hình như là do gặp phải lở đất, lần này là lũ nạn a tóm lại, chính là thiên tai dẫn đến vấn đề của một số thứ, chúng ta chính là tới đây”

“…… Ngươi nói rồi cũng giống như chưa nói.” Lâu Ánh Thần cảm thấy bản thân có xung động muốn lao tới cắn. Á hạc trêu tức cười: “Ta thật là không có cách giải thích mà, tóm lại cách đây rất lâu cũng có một lần bị tai nạn, mà vận may trong tai nạn đó, chính là sẽ lạc tới chỗ này chỗ này thật ra cũng là một ngôi nhà lý tưởng của chúng ta, không có thiên địch, không có đói khát, tùy lúc tùy nơi”

“Đừng chộn rộn nữa.” Lâu Ánh Thần không kiên nhẫn cắt đứt sự mơ tưởng của con dã thú nào đấy, trong lòng y cũng nhanh chóng tự nghĩ, nếu như lớn gan giả thiết thiên tai dẫn đến sự lệch vị của thời không….. vậy thì cũng chính là nói y thật sự đến một thế giới khác rồi.

Như vậy cũng không trách một con dã thú không biết nổi lý do, ai có thể mơ tưởng đến một thứ ngay cả giống loài cũng không biết là cái gì có thể mở miệng ra nói lý luận thời không?

“Chúng ta làm sao trở về?” Đối với điểm này, Lâu Ánh Thần hơi có một chút bạo dạn, dù sao từ trong miệng của Á hạc, y nghe được một ám thị gì đó. Á hạc có chút tán thưởng gật đầu một chút: “Trở về cũng không tính là khó Có lẽ đợi thiên tai lần tới, điểm này a, đương nhiên, ngươi cũng có thể đến một nơi mới nào đấy không biết. Phương pháp bảo hiểm cũng không phải không có” Thấy ánh mắt của Lâu Ánh Thần đột nhiên trở nên thuần tím, Á hạc vội vàng nói câu tiếp theo, “Thật ra ngươi chỉ cần đi theo hướng mặt trời lặn là được, thế giới của chúng ta nằm đằng sau ngọn núi cao nhất nơi mặt trời lặn xuống.”

“Ai??!”

Lâu Ánh Thần bị dọa nhảy dựng, trực tiếp nhảy lên khỏi mặt đất: “Không phải là ngươi đang nói” Lẽ nào không phải là khe hở thời không? Họ vẫn còn ở cùng một thế giới?

Á hạc ngáp một cái, chậm rãi thong dong nói: “Lần trước khi tới đây, một lão bạn già cùng với ta chính là trở về như vậy, nhưng khi gặp được hắn ở bên đó, hắn đã đứt một chân Tiểu quỷ…… nếu như ngươi trân trọng sinh mạng, ta khuyên ngươi đừng mạo hiểm, con đường đó, là vô luận ngươi có làm thế nào cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.” Nghe đối phương nói lời thuyết giáo như thế, khiến Lâu Ánh Thần hơi trào dâng nhiệt huyết, nhưng y rất nhanh lãnh tĩnh lại, ít nhất cho tới hiện tại, đối phương đối với y vẫn chưa có lý do để lừa gạt. Nghĩ tới người bạn già mà nó nói, Lâu Ánh Thần liền có chút hốt hoảng, bất giác mở miệng hỏi: “Người bạn đó của ngươi”

“…… Là gia hỏa có chút huyết thống với ta, trở về vì muốn tìm vợ của hắn.”

“…….”

Một trận trầm mặc.

“Được rồi, ta muốn ngủ rồi.” Á hạc đánh vỡ trầm mặc trước, nhưng lại là một câu khiến người khác không thể nắm bắt được, Lâu Ánh Thần nghi hoặc hỏi lại: “Không phải còn có một vấn đề có thể hỏi sao?” “Ngươi không phải đã hỏi rồi sao?” “Di? Lúc nào?” “Vừa rồi a Ngươi hỏi ta chuyện của người bạn đó a tiểu quỷ, đừng có thoái thác a” Nói rồi, chỉnh người, bắt đầu tự mình đánh một giấc ngủ say.

Lâu Ánh Thần xác định bản thân bị trêu chọc, nhưng nguyên nhân cơ bản vẫn là do bản thân ngu ngốc, y còn có cả trăm vấn đề không thể nghĩ thông, đi qua đẩy đẩy gia hỏa cường tráng đó: “Này này, cho ta một giải thích khác Tại sao là trả lời ‘ba vấn đề’ cho ta a?” Á hạc ngẩng mắt lên liếc nhìn y một cái, không đáp tiếng nào, chỉ phát ra tiếng vù vù nhè nhẹ ở lỗ mũi.

Nếu như để Lâu Ánh Thần biết lý do đối phương làm như vậy chẳng qua là do nó lười trả lời nhiều hơn, đại khác chắc sẽ tức đến xù lông đi

Nhưng Lâu Ánh Thần không biết, cho nên mang theo cái đầu đầy sương mù, chỉ đành không có lựa chọn trở về ổ của mình ngủ bù.

Sáng sớm, mờ sương

“Tam Nhi, Tam Nhi ngươi ra đây xem đi”

Lão Tam Nhi ở trong nhà lau mặt, khoác miếng phủ vai làm bằng nửa tấm da thỏ lên vai rồi đi ra, theo hướng giọng nói của vợ vọng tới, di một tiếng, hoang mang phát hiện trước cửa nhà mình có hai con thỏ bị cắn đứt cổ vứt ở đó.

“Đây…… đây là chuyện gì?” Vợ hắn hỏi

Lão Tam Nhi sầu mặt nửa ngày, vỗ đùi một cái: “Ta đi tìm thôn trưởng.”

Kết quả, hôm đó trong thôn lại truyền tin, sơn thần tha thứ sự vô lễ trước đó của họ, sẽ bảo vệ họ.

Chẳng qua là lúc đó vị sơn thần trong lòng bọn họ đang nằm suy tư trong ổ của mình, rốt cuộc phải làm sao mới có thể nhanh chóng trở về.

Ngày mai sẽ ra sao? Ai cũng không thể dự đoán

Truyện Chữ Hay