Lang Vẫn (Mõm Sói)

chương 46: thân phận của á hạc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mắt thấy con Á hạc đó quay người lại, mang ánh mắt kiêu ngạo thậm chí là khinh thường nghểnh lên nhìn mình, “Một con lang tạp chủng?”

Một câu nói, khiến huyết lưu của Lâu Ánh Thần tăng nhanh.

“Ngươi là ai?”

Y mở miệng hỏi, tuy trên mặt không có thể hiện ra sự quá khích, nhưng ánh mắt vẫn ẩn ẩn lộ ra sự bất mãn. Đối phương không để ý, nó liếc mắt nhìn nhân loại đang ngồi xổm trên đất, hiển nhiên là đang dùng thời gian ngắn nhất để định lượng giá trị lợi hại của hai bên, không có nhiều ngừng nghỉ, rời khỏi chỗ của nhân loại hướng sang Lâu Ánh Thần.

Cho đến khi đối phương mặt đối mặt, Lâu Ánh Thần mới phát giác, thì ra con Á hạc này cao hơn y nhiều như vậy. Nghĩ tới cái con đã từng bị y giết chết, trong lòng đột nhiên nghĩ: Hai sinh vật cùng loại này hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp thực lực. “Không ngờ tới đồng loại đầu tiên gặp được tại đây…….. lại là một con lang.”

Á hạc đi quanh Lâu Ánh Thần một vòng, cảm thấy rất có hứng thú nhìn đối phương toàn thân đều phòng bị, Lâu Ánh Thần hiểu rõ bản thân không thể thả lỏng cảnh giác trước mặt gia hỏa nhìn thì như vô hại này, chỉ cần dùng mũi, cũng có thể rõ ràng ngửi được vị huyết tanh trên người đối phương, càng huống hồ, y không thích giọng điệu của gia hỏa này.

“Chúng ta không phải là đồng loại, xin đừng nhầm lẫn.” Y mở miệng, thanh âm lãnh đạm, thần tình bình tĩnh, lời nói buông ra, chợt nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười lớn của Á hạc, “hắc hắc hắc hắc” một trận quái dị, Á hạc cười thậm chí khiến mớ lông sau lưng đều dựng đứng lên. Lâu Ánh Thần không hiểu gì nhìn nó, ánh mắt liếc một cái về chỗ nhân loại: Không biết lấy góc độ của nhân loại khi nhìn thấy một con dã thú cười muốn đứt hơi…… sẽ có cảm giác như thế nào.

Cuối cùng, Á hạc ngừng lại, nó cười như không cười nhìn Lâu Ánh Thần, đủ hai phút sau, đột nhiên khẩu khí trở nên lãnh khốc: “Biết nói câu nói đó, chỉ có thể nói rõ ngươi vẫn còn rất non nớt thôi tiểu quỷ!” Lão Tam Nhi ngồi bệt trên mặt đất rất lâu không tỉnh táo nổi, con lang đó…… lại dẫn dụ con quái vật kia đến công kích nó (Đây là dưới góc độ nhìn của hắn), mắt trân trân nhìn hai con dã thú đối đầu bắt đầu gầm thấp, trong lòng hắn bắt đầu rợn lên, làm sao đây? Vừa thấy đã biết con lang kia yếu hơn a…… nhưng mà bản thân lại không có cách làm gì Mục quang chuyển tới chỗ con dao phay rơi khá xa, Lão Tam Nhi liếc nhìn cái chân bị trảo thương của mình, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng, dần dần trèo dậy bò sang bên đó. Tuy hắn không dám xác định sự xuất hiện của con lang kia có phải là trùng hợp hay không, đối phương có phải là thật sự đến giúp hắn không, nhưng ít nhất nhờ phúc của con lang đó, hiện tại hắn mới còn sống, chỉ cần có con dao phay đó…… cho dù là tình huống tệ nhất, hắn cũng ít nhất có thể tự bảo toàn một chút. Một chút động tác nhỏ này tự nhiên sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Á hạc, nhưng nó không có áp dụng hành động gì, bất động thanh sắc đối kháng với Lâu Ánh Thần, sau đó khi Lão Tam Nhi sắp tiếp xúc được cây dao, một trận gió nhào tới. Móng vuốt dày chắc vỗ bốp lên trên mặt dao, liền cứng rắn đè cây dao lún xuống đất, Lão Tam Nhi kinh hoảng vạn phần ngẩng đầu lên, lỗ tai bị tiếng gầm khủng bố chấn động đến tê liệt, một cái miệng rộng đỏ lòm như máu cắn tới trước mặt. Hắn vô thức nhắm mắt lại, rồi lại cảm thấy trước mặt một trận gió tanh, binh một tiếng, sau đó là tiếng gầm thấp của dã thú.

Từ từ mở mắt ra, thấy con lang đang đứng trước người mình, nhe răng về phía Á hạc.

“Tiểu quỷ, ngươi là muốn giành thức ăn muốn chọc giận ta sao?”

Á hạc bắt đầu bất mãn, nó tuy không muốn phát sinh chuyện không vui với kẻ mà nó cho rằng là “đồng loại”, nhưng không đại biểu là nó có thể dung túng một con dã thú không chỉ một mà mấy lần dám khiêu khích nó. Hơi chuyển động móng vuốt của mình, thân thể nhắm chuẩn lao tới chỗ con lang không biết trời cao đất dày kia.

Lâu Ánh Thần bị sát khí của đối phương vừa đột ngột giải phóng ra bức phải lùi lại một bước, nhưng không cam lòng thể hiện yếu nhược ngẩng cao đầu lên, hung ác lộ răng nanh, y không hy vọng người này chết, dù sao hắn là nhân loại đầu tiên mà y gặp được tại thế giới này, huống hồ còn có chút cội nguồn với y. Chú ý tới một chút thần thái kinh dị vừa xẹt qua trong mắt đối phương, còn chưa nghĩ cho rõ, thân thể đột nhiên bay ra.

Thật nhanh……..

Ý thức này chỉ lưu lại trong não chưa đủ một giây, trên cổ đã bị một vật thể nóng ẩm ngậm chặt là miệng của Á hạc.

Lật người trên mặt đất, Lâu Ánh Thần thậm chí còn không có bất cứ hành động phản kích nào, y dùng dư quang khóe mắt chú mục vào cái đầu có lông màu phiếm tử sắc đang vùi vào phần cổ của mình, trong nhất thời có hơi hoảng hốt. Nhưng con Á hạc không có cắn xuống, nó bảo trì động tác mở miệng ngẩng đầu lên, phun ra không ít lông lang, cái lưỡi màu đỏ máu liếm quẹt lên cái mũi ẩm ướt của mình.

“Hừ Năng lực như thế của ngươi, còn muốn bảo hộ ai?”

Á hạc cao ngạo cười lạnh, thật ra nó dừng lại không phải vì muốn hiển thị sự giáo huấn với con lang dưới thân này, mà là sau khi tiếp cận nó đột nhiên phát hiện trên lớp da dưới tầng tầng bao phủ của lông đó là một tầng vết sẹo chằng chịt, con lang này…… tựa hồ không đơn thuần như nó đã tưởng tượng trước đó……. chiến đấu như thế nào mới tạo thành thân thể như vậy?

Nghĩ tới chỗ này, Á hạc đột nhiên cảm thấy, bản thân đối với con lang này có hứng thú.

Nó chậm rãi lùi về, rời khỏi thân thể Lâu Ánh Thần, sau đó mở miệng hỏi: “Tiểu quỷ, tên của ngươi”

Lâu Ánh Thần từ lúc bắt đầu đã biết thực lực của đối phương không phải là đẳng cấp bình thường, nhưng không ngờ được lại có thể…… cường hãn như thế, sự dung túng ngoài dự đoán của đối phương, sau khi nghe được câu hỏi đó, y vô thức mở miệng đáp: “Lâu Ánh…..” Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, đột nhiên lại ngậm miệng về, vì phẫn nộ với chính mình lại như vậy bị một địch nhân dắt mũi chạy, cho nên y cảnh giác trừng mắt nhìn đối phương, không nói chữ nào nữa.

“Lâu Ánh? Tên thật kỳ quái…..” Á hạc kéo khóe miệng, lộ ra bốn cái răng nanh đặc biệt bén nhọn, “Ta là Mông, nhớ kỹ.” Nói xong, cũng không thèm nhìn hai sinh vật tại hiện trường một cái, phóng người phi đi.

“…….” Nó làm quái gì lại nói cho ta tên của nó a……..

Lâu Ánh Thần không thốt nên lời co rút một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt hơi biến: Cái tên…… một chữ…… sau đó cười khổ, không nghĩ tới vận may của y lại tốt như thế, mới tới đã đụng phải một con cự……. vẫy đuôi một cái, y quay đầu nhìn người chất phác kia đang ngồi ngây ngẩn, ngô một tiếng, sau đó chạy đi theo hướng ngược lại với con Á hạc.

Truyện Chữ Hay