Lăng Uyên Cầu Mặc

chương 54: tiểu thế tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tết năm nay, Tiêu Doanh Doanh vẫn luôn ốm đau nằm ở trên giường, Túc Lăng Uyên vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận, mang theo Tiêu Mặc Hàm cùng Tiểu Mặc Nhi vào cung ăn tết, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, làm người người ganh tỵ. Tiểu Mặc Nhi cũng đã hơn nửa tuổi, lớn lên khiến người người yêu thích, Hoàng đế cùng Lý quý phi vô cùng yêu mến, không nỡ buông tay. Lý quý phi còn ở trước mặt mọi người thúc giục phu phu bọn họ tiếp tục nỗ lực, tranh thủ ba năm hai đứa, trêu đến Tiêu Mặc Hàm đỏ mặt không thôi.

"Phụ hoàng, Tiểu Mặc Nhi là trưởng tử của nhi thần, nhi thần cũng đặt rất nhiều hi vọng vào nó, nghĩ muốn phụ hoàng phong Tiểu Mặc Nhi thành thế tử..." Trông thấy Túc Viễn vui vẻ, Túc Lăng Uyên bèn rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống hành đại lễ.

"Vương phi còn chưa có đích tử, sớm như vậy ban phong thế tử, sợ là không ổn..." Bực dọc suốt một đêm, Tiêu quý phi nghe vậy cuối cùng vẫn là nhịn không được, không chú ý đến Hoàng đế còn chưa mở lời xen mồm vào.

"Tiêu quý phi...Hoàng thượng còn chưa mở lời, vậy mà tỷ đã nói trước rồi, như thế còn có thể thống gì nữa..." Hiện tại, Lý quý phi đã nắm quyền giải quyết lục cung, vì vậy những vấn đề liên quan đến con cháu của mình, Lý quý phi cũng không cần kiềm chế nữa.

Tiêu quý phi nghe thấy tự biết mình lỡ lời, vội vàng tiến lên hành lễ: "Là thần tiếp lỡ lời, mong hoàng thượng khai ân."

Túc Viễn liếc mắt nhìn Tiêu quý phi một cái, lạnh nhạt đáp: "Đứng lên đi...." Tiện thể nhìn về Túc Lăng Uyên: "Hoàng nhi cần phải suy nghĩ cẩn thận. Vương phi vẫn chưa có đích tử...."

"Chuyện này nhi tử đã suy nghĩ rất lâu, mong phụ hoàng ân chuẩn." Túc Lăng Uyên vô cùng kiên định đáp.

Túc Viễn cũng thật sự rất thích Tiểu Mặc Nhi cho nên đáp: "Vậy trẫm ân chuẩn."

"Tạ ơn phụ hoàng."

"Tạ ơn phụ hoàng." Tiêu Mặc Hàm nghe vậy thì cũng ôm hài tử đứng dậy hành lễ.

"Tiểu Mặc Nhi sinh ở phía nam, có phải khi ấy còn chưa kịp làm tiệc đầy tháng? Nếu không thì, lệnh cho phủ Nội Vụ chọn ngày lành, làm chung với lễ sắc phong, Hoàng thượng, Ngài nói, chủ ý của thiếp có được không?" Lý quý phi tìm đúng thời cơ, ở cạnh Túc Viễn hỏi thử.

"Được, được, chuẩn...Ha ha...Đến, cho trẫm ôm đứa nhỏ một chút...." Túc Viễn bị Lý quý phi đả động, vui vẻ đồng ý, còn phân phó công công bế đứa nhỏ đến.

Tiêu Mặc Hàm đưa đứa nhỏ cho quản sự công công, công công mang đứa nhỏ giao cho Hoàng đế, cả đêm nay, Túc Viễn đều ôm lấy Tiểu Mặc Nhi, đến khi tan tiệc mới miễn cưỡng buông tay.

Tiêu quý phi trở về cung Chiêu Nghi, nhìn Đại hoàng tử phi đang cùng Túc Lăng Tiềm tiến vào, vô cùng tức giận, nói lời chua ngoa: "Nhi tử của bổn cung không được lòng hoàng thượng thì cũng thôi, thế nhưng ngay cả một đứa cháu trai đích tôn cũng chẳng thấy mặt, càng đừng nói đến việc có thể giống nhà người ta, làm hoàng thượng vui vẻ..."

Túc Lăng Tiềm nghe vậy thì cúi đầu, mệt mỏi nói: "Chuyện xảy ra trước đây, thế nhưng có thể để Túc Lăng Uyên moi ra, làm hại phụ hoàng đối với nhi thần không còn như trước. Nhưng mà, chuyện của cháu trai...thì không thể trách mỗi nhi thần." Nói, Túc Lăng Tiềm trừng mắt liếc nhìn Hoàng tử phi đang ở bên cạnh.

Tuy rằng, Túc Lăng Tiềm thành hôn vài năm, đã có chính phi cùng vài vị trắc phi, thị thiếp, nhưng mà cả ba đứa con của hắn điều là con gái, một đứa con trai cũng không có, làm cho Túc Lăng Tiềm bực bội không nói, còn khiến cho Tiêu quý phi cũng vì thế mà thường xuyên đau đầu, cho nên rất hay giận chó đánh mèo với Hoàng tử phi, vào cửa ba năm chỉ sinh một đứa con gái.

"Mẫu phi, ở trong phủ, Tiền phu nhân đã mang thai gần tám tháng. Lần này, vài ngự y đã xem qua, nói là công tử không thể nghi ngờ. Rất nhanh mẫu phi sẽ được bế hoàng tôn..." Đại hoàng tử phi ăn nói cẩn thận, sợ Tiêu quý phi lại lần nữa đối với mình giận chó đánh mèo.

"Ai...Nếu là con trai thì tốt, đến lúc đó bổn cung nhất định sẽ thay đứa nhỏ tổ chức tiệc đầy tháng, nhất định sẽ không thua kém đứa con của Túc Lăng Uyên!" Tiêu quý phi nhớ đến chuyện hôm nay, Hoàng đế đáp ứng với Lý quý phi làm tiệc rượu cho Tiểu Mặc Nhi, nhìn đến vẻ mặt lúc đó của Lý quý phi, càng là hận đến ngứa răng.

Đại hoàng tử phi đồng ý, chỉ là nhíu mày, nếu thật sự là con trai thì tốt, chỉ là đứa nhỏ đó cần thiết phải ở trên danh nghĩa của mình quá kế mới được....

Những ngày này, Túc Lăng Tiềm đều ở trong cung ăn tết, phủ Đại hoàng tử hết thảy mọi thứ đều được tiến hành ngay ngắn trật tự. Bởi vì tết là ngày vui mừng nhất ở trong năm, nên tổng quản cũng như cũ cho đám hạ nhân luân phiên về nhà, đoàn tụ với người nhà. Ai xa nhà thì phải đi thêm vài ngày nữa mới đến, ai ở gần thì sẽ có thể về sớm hơn vài ngày, ngoài ra những ai ở trong phủ hầu hạ, thì sẽ được ăn tết ở trong phủ, như vậy vừa không chậm trễ công việc ở trong phủ, lại còn có thể thông cảm đám hạ nhân ngày thường vẫn luôn làm việc vất vả.

Bọn hạ nhân thay phiên nhau trở về nhà ăn tết, người ở trong phủ so với ngày thường cũng ít hơn rất nhiều, ngoại trừ trong sân có thị vệ canh gác, thì cũng có một vài nơi thủ vệ so với ngày thường cũng lơi lỏng rất nhiều.

Thuận Tài vừa tiến phủ đại hoàng tử không lâu, vốn dĩ là một hạ nhân cấp thấp, phụ trách quét tước sân vườn, những nơi như tẩm viện, thư phòng của hoàng tử đều không được phép đi đến đó, nhưng mà vào những dịp ăn tết người làm trong phủ sẽ không đủ, mà ngày mai Túc Lăng Tiềm đã hồi phủ, vì vậy quản sự liền điều động Thuận Tài cùng với vài gã tiểu tư khác đến đây, đem tẩm viện của Túc Lăng Tiềm từ trong ra ngoài quét dọn một lượt.

Thuận Tài vừa quét xong chính phòng, nhìn thấy bốn bề vắng lạnh, thì trộm đi vào trong thư phòng, giả vờ quét dọn khắp nơi, vừa định đi đến cạnh bàn.

"Ngươi làm sao lại chạy đến thư phòng của Vương gia?" Quản sự đột nhiên xuất hiện ở cửa: "Thư phòng của vương gia không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào, về sau nhớ kỹ....."

"Vâng." Thuận Tài cung kính đáp lời, không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo quản sự rời khỏi thư phòng, trước khi đi còn không quên quét mắt nhìn lại một cái.

Lễ sắc phong cùng với tiệc bổ sung đầy tháng của Tiểu Mặc Nhi, được làm đến náo nhiệt vô cùng, cũng đã lâu rồi trong phủ Thành Vương mới được nghênh đón nhiều vị khách nhân như vậy, mang theo lời chúc phúc của mọi người, từ đây trong phủ Thành Vương có thêm một vị thế tử. Mãi cho đến giờ Mậu, người đến chúc mừng mới lục tục rời phủ. Làm ông ngoại của Tiểu Mặc Nhi - Tiêu Kham, đây vẫn là lần đầu tiên ông trông thấy đứa cháu ngoại này, mặc dù khi nhận được tin Tiểu Mặc Nhi chào đời, đã khiến cho ông vô cùng tức giận, nhưng mà đêm nay, nhìn thấy Túc Lăng Uyên hạ mình cùng với Tiêu Mặc Hàm đối với mình giải thích, sau đó Tiêu Kham lại trông thấy Túc Lăng Uyên thật sự yêu thích cùng thương tiếc con trai của mình, lại nhìn đến đứa cháu ngoại ngoan ngoãn đáng yêu, cuối cùng cũng hơi hơi buông khúc mắc xuống.

Tuy rằng con gái không được sủng ái, nhưng ít ra ngồi ở trên ghế vương phi, sẽ không còn lo lắng cơm áo, hiện tại con trai cũng đã làm Trắc phi, còn được Vương gia sủng ái hết mực, bây giờ đã có tiểu thế tử, về sau cũng không cần sợ sẽ bị bội tình bạc nghĩa....

Tiêu Mặc Hàm như trút được gánh nặng, lộ ra nụ cười thật tâm đã lâu không còn xuất hiện, Túc Lăng Uyên trong thấy cũng rất vui vẻ, không coi ai ra gì, đem một lớn một nhỏ ôm vào trong ngực, hôn một cái.

Cùng với không khí vui mừng ở chính sảnh bất đồng, Tiêu Doanh Doanh cùng với Vương phu nhân đang ở trong Thục Lan Viện, có chút quạnh quẽ. Mới vừa ăn được một ít thức ăn, thì Vương phu nhân đã lấy cớ rời khỏi bữa tiệc, đi đến tẩm viện của Tiêu Doanh Doanh. Tiêu Doanh Doanh ốm đau nằm trên giường bệnh, mãi không tốt hơn, vì thế nhắm mắt làm ngơ, ngay cả lễ sắc phong thế tử cũng không tham gia.

Sắc mặt của Tiêu Doanh Doanh xám xịt, nằm hấp hối ở trên giường, một tay nắm lấy tay Vương phu nhân, một bên lẩm bẩm một mình:" Mẫu thân, hiện tại tiểu thế tử cũng đã có, bệnh của nhi nữ vẫn mãi không tốt lên được, nhi nữ...có phải không còn hi vọng...."

Vương phu nhân dùng khăn đè ép khóe mắt ướt át: "Nha đầu, con ngàn vạn lần không được nản chí, sẽ tốt hơn thôi.... Đứa nhỏ kia không nhất định có thể sống đến trưởng thành. Huống chi, con còn có thể đem hắn quá kế đến cạnh người mình, nói đến cùng, con mới là đích mẫu...Đừng suy nghĩ lung tung, trước tiên nên dưỡng tốt thân mình..." Vương phu nhân nhìn bộ dáng con mình nản lòng thoái chí, tuy rằng trong lòng đã biết rõ, đại thế không còn, nhưng mà vẫn không đành lòng đả kích nữ nhi của mình, vì thế chỉ có thể dùng lời hay để khuyên bảo.

"Thân thể của con, con tự mình biết..." Tiêu Doanh Doanh thần sắc đau thương nói, bỗng ánh mắt lóe lên, tựa như đã hao hết tâm lực, còn không quên căm giận nói: "Mẫu thân...người đáp ứng con, nếu như con cứ như vậy rời đi, người nhất định phải vì nhi nữ báo thù, tuyệt đối không thể để Tiêu Mặc Hàm sống tốt...Nhi nữ bị như bây giờ, đều là do hắn hãm hại..."

"Không cho nói những lời này....Hu hu..."

Cả hai cùng nhau khóc, tựa như ngay lập tức sẽ cách biệt âm dương.

Hai tháng sau, trong phủ Túc Lăng Tiềm cuối cùng cũng có một tiểu công tử, Tiêu quý phi vui mừng đến không khép được miệng, không hề nuốt lời thay hoàng tôn tổ chức bữa tiệc đầy tháng.

Hôm nay, Túc Lăng Tiềm phát thiệp mời, chúng đại thần cùng các hoàng tử cũng không ngoại lệ. Dựa theo cách nghĩ của Túc Lăng Tiềm, đó là vừa lúc mượn sức để có thêm một ít vây cánh, cũng là cho các đại thần đang kỳ vọng một tín hiệu, hắn Túc Lăng Tiềm - là đại hoàng tử, là con trai của Tiêu quý phi, là hậu nhân của Tiêu thị, cũng là người kế thừa Tiêu thị, Tiêu thị vẫn chưa ngã.

Túc Lăng Tiềm không màng lạnh giá, tự mình đứng ở cửa, mặc một cái áo khoác đỏ sậm, có vẻ vô cùng vui mừng, tiếp đón khách nhân, cả đêm đều nở nụ cười.

"Đại hoàng tử... Người trong phủ Tứ hoàng tử đến nói, Tứ hoàng tử không thể đến được....." Quản sự vội vàng đi đến trước mặt Túc Lăng Tiềm nói.

Túc Lăng Tiềm nhướng mày, có chút không vui, Túc Lăng Uyên lại chơi trò gì, ngay cả lễ nghi cũng không quan tâm sao: " Có nói vì sao không?"

"Nói Thành vương phi.....vừa mới mất...." Quản sự nhỏ giọng nói ở bên tai Túc Lăng Tiềm.

"Cái gì?" Túc Lăng Tiềm có chút giật mình, Tiêu Doanh Doanh đã chết?

"Tại sao lại?"

"Bệnh chết....."

"Ngươi mau đem tin này báo cho mẫu phi của ta biết." Lúc này, Tiêu quý phi đang ở trong sảnh trêu đùa cùng đứa nhỏ, khi nghe thấy tin này không biết là vui hay buồn.

"Vâng." Quản sự lĩnh mệnh chạy vào chính sảnh.

"Bổn cung đã biết." Tiêu quý phi đối với tin Tiêu Doanh Doanh bệnh chết, cũng không làm ra bất luận chuyện gì. Trên mặt Tiêu quý phi cũng không hiện rõ cái gì, cười giảo hoạt, chết rồi cũng tốt, đã là người sớm cùng bổn cung ly tâm, lưu lại cũng chỉ là một mối họa, vừa lúc đỡ phải tự mình ra tay. Xem ra có thể tranh thủ đi đến phủ tướng quân an ủi Vương phu nhân.....

Bọn hạ nhân cũng không biết vì sao đêm nay Tứ hoàng tử lại không xuất hiện, cũng không hề hay biết có một bước nhạc đệm đến đây quấy rầy, từng người ngay ngắn đi từ phòng bếp ra đến chính sảnh, hậu hạ khách nhân.

Lúc này, Thuận Tài lại rời khỏi đám người đang vây quanh náo nhiệt, yên tĩnh đi đến tẩm viện không người.

"Ngươi là ai?" Quả nhiên là bị thị vệ ở cửa chặn lại.

"Quản sự phân phó hạ nhân đi vào viện dọn dẹp một chút, hoàng tử đã say, lát nữa sẽ quay về tẩm viện nghỉ ngơi." Thuận Tài trấn định đáp.

Thị vệ ở trong phủ đã gặp qua Thuận Tài, hình như vài ngày trước đó, hắn cũng đã đến tẩm viện của Vương gia quét tước: "Vào đi, động tác nhanh một chút...."

"Vâng."

Truyện Chữ Hay