Lăng Uyên Cầu Mặc

chương 45: hồi kinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cung Cửu chia binh thành hai đường, cho người giả dạng Túc Lăng Uyên ngồi trên xe ngựa xa hoa to lớn, áp Lương Văn Tài giả một đường đi về hướng Bắc, chính mình thì mang theo một đội khác cùng Lương Văn Tài ngồi trên xe ngựa men theo đường nhỏ mà đi.

Rất nhanh đã đến Huyện Nhạc, một đội nhân mã ở phía xa quan sát chặt chẽ xe ngựa ‘Túc Lăng Uyên’.

“Tướng quân, khi nào thì động thủ?” Thủ hạ hỏi Vệ tướng quân – Lưu Khả.

“Còn bao xa sẽ đến Huyện Nhạc?”

“Không đến hai mươi dặm, sẽ đi ngang qua mảnh rừng cây phía trước.”

“Vậy liền….. Đến rừng cây động thủ.”

“Vâng.”

Xe ngựa chậm rãi đi vào rừng cây, sắc trời dần tối xuống, không khí có chút quỷ dị. Đột nhiên, từ phía nam lao ra một đội nhân mã, chạy về hướng đoàn xe: “Giết hết toàn bộ cho ta….. Một tên cũng không lưu!”

Chỉ thấy đội ngũ này đối với tác chiến vô cùng quen thuộc, mỗi người đều trải qua huấn luyện căn bản, nghe được mệnh lệnh liền tự động phân thành hai nhánh, một nhánh triền đấu với thị vệ bên cạnh, một nhánh khác thì đi thẳng đến xe ngựa, ý đồ vô cùng rõ ràng.

Lưu Khả cưỡi ngựa xông về phía trước, trường đao đảo qua, chém đến dây cương buộc ngựa, sau khi dây cương bị đứt, con ngựa lôi kéo xe liền kinh hách hốt hoảng bỏ chạy, xe ngựa đang chậm rãi chuyển động, cũng dần dần dừng lại.

Trong lòng Lưu Khả nghi hoặc, bên trong xe…. Sao lại không hề có động tĩnh? Đây là….. Thành vương đã trải qua sa trường?! Không kịp tự hỏi, liền xoay người xuống ngựa, đang định nhảy lên xe ngựa bắt người ở bên trong, thì đúng lúc này, có một người từ trong xe phá cửa mà ra, tay cầm trường kiếm, đánh về phía Lưu Khải chưa kịp chuẩn bị, nghĩ muốn đâm hắn.

Lưu Khả thấy vậy, khó khăn tránh né trường kiếm, bước về sau vài bước, ổn định thân mình: “Ngươi là Tứ hoàng tử?” Người trước mắt có thân hình trung bình, thon chắc hữu lực, mặt mày kiên nghị anh khí, thế nhưng lại không có khí phách Vương giả.

‘Túc Lăng Uyên’ không đáp lời, không chờ Lưu Khả thở dốc đã rút kiếm đánh đến. Lưu Khả múa đao chặn lại, phân phó thủ hạ: “Nhìn xem trong xe ngựa có còn người nào hay không!”

Một tên thủ hạ nghe vậy thì leo lên xe ngựa, dùng đao hướng vào bên trong đảo qua một vòng: “Không có ai!”

“Không tốt! Trúng kế rồi! Hắn không phải là Túc Lăng Uyên!” Lưu Khả ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Túc Lăng Uyên thân là Hoàng tử, tuy rằng có tập võ, nhưng mà chiêu thức võ công không có khả năng lại tinh diệu như người trước mắt này, nghe nói Túc Lăng Uyên vô cùng sủng ái vị nam phi vừa mới nạp, vì vậy sẽ không có khả năng không mang theo bên người!

Mắt thấy bản thân đã trúng kế, ứng đối qua loa vài đao, Lưu Khả đã vô tâm tiếp chiến, tìm được Túc Lăng Uyên chân chính mới là chuyện chính, vì thế hét to một tiếng ra lệnh: “Rút lui!” Sau khi được thủ hạ yểm hộ, thoát khỏi dây dưa của nhóm người ‘Túc Lăng Uyên’, liền rút về hướng nam.

Thần sắc ‘Túc Lăng Uyên’ như thường, thu hồi trường kiếm: “Mau báo tin cho Cung đại nhân biết, bọn họ đã phát hiện.”

“Vâng.”

Lúc này, Cung Cửu đã đến Huyện Nhạc, buổi tối, ở tại địa điểm thỏa thuận trước gặp mặt Lý Phong đang mang theo người của Hình bộ và Viên Sâm đã bắt được, đến Huyện Nhạc hội hợp.

“Biểu huynh của ta đâu?” Lý Phong chỉ thấy Cung Cửu áp giải phạm nhân, liền hỏi.

Cung Cửu tiến lên một bước hạ giọng: “Vương gia cùng Vương phi còn ở biệt viện Huyện Phúc.”

Ý thức được có thể là do Tiêu Mặc Hàm sắp sinh không thể chịu nổi đường đi xóc nảy, Lý Phong gật đầu: “Vậy bước tiếp theo làm gì?”

Cung Cửu vừa định đáp lời, thì nghe thấy thị vệ bên người bẩm báo: “Đại nhân, có tin tức.” Cung Cửu tiếp nhận thư tín, đọc nhanh như gió, nhíu mày nói: “Ta cho người giả trang thành Vương gia đã bị người Túc Lăng Tiềm phát hiện…..” Bọn họ hoặc là tiếp tục đi tìm hành tung của Túc Lăng Uyên, hoặc là sẽ phái người đến Huyện Phúc điều tra….. Hoặc là, cả hai.

Lý Phong vừa nghe, cũng phỏng đoán ra khả năng hành động của nhóm người kia, có chút sốt ruột: “Ta lập tức cho người chia làm hai đường. Ta sẽ mang một đội nhân mã trở về Huyện Phúc, tiếp ứng cho biểu huynh, biểu tẩu, một đội khác sẽ hộ tống các ngươi hồi kinh!”

Cung Cửu suy nghĩ một lát cũng cho rằng đây là phương án tốt nhất: “Tốt! Vậy thì làm phiền Lý thiếu gia!”

Hai người bái biệt, phân công cùng nhau xuất phát.

Trở lại biệt viện nghỉ ngơi vài ngày, sức lực của Tiêu Mặc Hàm cũng dần dần khôi phục, tuy rằng hiện tại đã có thể xuống giường đi lại, nhưng mà Túc Lăng Uyên sợ người làm lụng vất vả lưu lại bệnh căn, nên vẫn muốn y nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều thêm, chính hắn thì một tấc cũng không rời, chăn sóc y vô cùng tỉ mỉ cẩn thận.

Tiểu Mặc Nhi được bà vú và Ánh Đường chiếu cố, cũng từ cục than đỏ hỏn, nhăn nhún như một con khỉ nhỏ, càng ngày càng thêm trắng nõn đáng yêu, mặt mày đã thấy chút dáng vẻ xinh đẹp của Tiêu Mặc Hàm cùng vẻ anh khí của Túc Lăng Uyên. Sau khi ăn uống no đủ, Ánh Đường đem hài tử ôm vào phòng của Tiêu Mặc Hàm, vừa mới vào cửa….

“A….. Tiểu Mặc Nhi….. Con đến rồi…..” Tiêu Mặc Hàm trông thấy hài tử thì vui vẻ vô cùng, mặc kệ hài tử có nghe hiểu hay không, cao hứng kêu lên. Còn vén chăn, nghĩ muốn bước xuống giường, đi qua đón.

Túc Lăng Uyên vội vàng ngăn lại động tác của y, đem người ấn lên trên giường, giả vờ tức giận nói: “Lộc đại phu đã nói, cần phải nằm tĩnh dưỡng cho thật tốt thì miệng vết thương mới nhanh khỏe lên được!” Tiếp theo vẫy tay, bảo Ánh Đường ôm hài tử đến đây.

“Đã không còn việc gì……” Tiêu Mặc Hàm nhỏ giọng phản ứng, ủy khuất nói: “Ta chỉ nghĩ muốn nhìn thấy Tiểu Mặc Nhi nhanh một chút…..”

Túc Lăng Uyên tiếp nhận hài tử đưa vào trong ngực Tiêu Mặc Hàm: “Được được, này không phải thấy được rồi sao?” Sau đó, hôn lên má của cả lớn lẫn nhỏ mỗi người một cái.

Tiêu Mặc Hàm thấy Túc Lăng Uyên không phải thật sự tức giận, lại thấy được hài tử, vui vẻ đến nỗi khóe miệng không thể khép lại: “Tiểu Mặc Nhi nhanh lớn lên đi, cha mang con đi ăn những món ngon, mang con đi đến nơi chơi rất rất vui….. Còn có…..”

Tiểu Mặc Nhi tựa hồ biết được đây là cha cùng phụ thân của mình, thái độ đặc biệt nhu thuận, bé không hề buồn ngủ, mà còn ‘nghiêm túc lắng nghe’ Tiêu Mặc Hàm nói, chốc chốc còn gương cái miệng nhỏ lên cười ngây ngô.

Thấy Tiêu Mặc Hàm tính tình trẻ con đối với hài tử của mình thao thao bất tuyệt, trong lòng Túc Lăng Uyên cảm thấy buồn cười, chính y vẫn còn là một đứa nhỏ đấy, vậy mà đã làm cha của hài tử rồi. Lại nhìn bộ dáng của Tiểu Mặc Nhi, đáy lòng mềm như nước, duỗi cánh tay dài đem một lớn một nhỏ bao lấy ôm vào trong lòng. Mỗi ngày đều trôi qua như vậy thì thật tốt, bảo vệ hai vị trẻ con này đừng nói là cả đời, cho dù là mấy đời hắn cũng nguyện ý.

“Lý thiếu gia!” An Sinh ở ngoài cửa đánh gãy dòng suy nghĩ của Túc Lăng Uyên.

Lý Phong đẩy cửa tiến vào: “Chúc mừng biểu huynh có quý tử!”

Túc Lăng Uyên buông người trong lòng ra, nhếch miệng cười đứng dậy đáp: “Haha….. Đa tạ!”

“Để đệ nhìn xem cháu họ……” Lý Phong gấp không chờ nổi đi lên.

Tiêu Mặc Hàm đem hài tử giao cho Lý Phong: “Tiểu thúc…. Sao lại đến đây…..”

“A?! Thiếu chút nữa làm đệ quên mất chính sự…..” Lý Phong đem tình huống của mình cùng Cung Cửu nói hết cho Túc Lăng Uyên nghe.

Quả nhiên, cùng suy đoán của Ảnh Thập không quá khác biệt….. Người đêm đó đến đây, quả thật là muốn xác minh xem hắn đã rời khỏi Huyện Phúc hay chưa, đồng thời còn có người ở trên đường hồi kinh truy kích. Người của Túc Lăng Tiềm, cưỡi ngựa chính là quân mã….. Tiêu Du! Túc Lăng Uyên cười lạnh, không nghĩ đến Tiêu Du lại có thể to gan như vậy, dám chặn giết Hoàng tử không nói, thế mà còn dám tự mình điều động Du quân, nếu như để Phụ hoàng biết được, quả thật có thể định hắn vào tội danh mưu phản.

“Bọn họ có để lộ thân phận?” Túc Lăng Uyên hỏi.

“Không có…. Chỉ nghe nói người đến đã được huấn luyện bài bản, rất có phong phạm quân đội chính quy.” Lý Phong đáp.

Xem ra còn tính là thông minh, không có đánh cờ hiệu Du quân…… Phải làm sao mới bắt được nhược điểm của bọn họ đây?

“Biểu huynh…… Tính toán khi nào thì hồi kinh? Lần này đệ mang theo một đội nhân mã, hẳn là có thể bảo vệ huynh chu toàn.” Trông thấy Túc Lăng Uyên trầm tư, nghĩ hắn đang lo lắng có thể ứng phó với đám người kia hay không, Lý Phong bèn dò hỏi.

“À…..Huynh không phải lo lắng chuyện này…..” Túc Lăng Uyên cũng không giải thích nhiều: “Lại đợi thêm vài ngày, chờ thân mình Hàm nhi khôi phục lại một chút, thì sẽ khởi hành hồi kinh!”

Mấy ngày nay Lý Phong gấp rút lên đường cũng đã có chút mệt mỏi, Túc Lăng Uyên bảo hắn nghỉ tạm ở phòng dành cho khách, Lý Phong liền ứng tiếng rồi rời đi…..

Tiêu Mặc Hàm suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Là…..Người của Tiêu Du?” Trừ khi là Túc Lăng Tiềm có gan lớn huấn luyện quân đội cho riêng mình, còn không thì chỉ có mỗi khả năng này.

“Tám chín phần mười!” Túc Lăng Uyên ngồi ở đầu giường, vỗ vỗ Tiêu Mặc Hàm đang ôm Tiểu Mặc Nhi trong tay: “Đừng lo, chờ đến khi trở về kinh thành, định tội Túc Lăng Tiềm xong rồi, Tiêu Du cũng sẽ chạy không thoát!”

“Ừm.” Lúc này, Tiểu Mặc Nhi đã ở trong ngực Tiêu Mặc Hàm ngủ say, Tiêu Mặc Hàm gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Nửa tháng sau, hai chiếc xe ngựa từ chân núi di sơn xuất phát, tránh đi đường chính hướng về phía kinh thành. Lý Phong cưỡi ngựa đi ở bên xe, thị vệ nâng cao cảnh giác, sẵng sàng bày trận ‘đón’ địch. Tiêu Mặc Hàm nằm trên xe ngựa, hống Tiểu Mặc Nhi ngủ, Túc Lăng Uyên ở trên xe ngựa bồi một lớn một nhỏ, lúc sau lại giục ngựa đi cùng Lý Phong song song ở phía trước xe ngựa.

Đi đến nửa đường, Túc Lăng Uyên thu được tin tức của Cung Cửu. Có thể nói một đường quay về của Cung Cửu thật là kinh tâm động phách, vô cùng nguy hiểm, vài lần bị Du quân đánh lén, lại vài lần cùng với Du quân giáp mặt đánh nhau. Cũng may có nhóm người của Lý Phong hỗ trợ, lại bởi vì càng lúc càng đến gần kinh thành, Du quân cũng chỉ có thể hành sự càng thêm thu liễm, mới để cho Cung Cửu mang theo nhân chứng vật chất hoàn mỹ hồi cung. Lúc này, tất cả vật chứng có được đều đã trình lên cho Hoàng thượng, nhân chứng cũng đã bị Hình bộ bắt giam. Tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả.

Tiêu Mặc Hàm nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, ban đêm ngủ càng thêm an ổn. Chỉ là Túc Lăng Uyên cùng Lý Phong không hề thả lỏng cảnh giác, vì Du quân không thể đắc thủ, thì cũng đại biểu bọn họ sẽ không dừng tay, lúc này, Túc Lăng Tiềm biết được sự việc của mình sắp bại lộ, khó tránh khỏi muốn cá chết lưới rách.

Quả nhiên, buổi tối hôm cách kinh thành còn năm mươi dặm đường. Lưu Khả cư nhiên dẫn người canh giữ ở trên pháo đài, chờ đợi phục kích nhóm người Túc Lăng Uyên.

Xe ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước, đêm đen như mực, Túc Lăng Uyên mới vừa hống một lớn một nhỏ ngủ xong, bước xuống xe ngựa, cưỡi ngựa đi về phía trước.

“Sao rồi?” Thuận miệng dò hỏi Lý Phong vẫn luôn ở phía trước quan sát tình hình bốn phía.

“Có chút kỳ lạ…..” Lý Phong khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Quá an tĩnh, trong rừng cây hai bên, ngay cả tiếng dế kêu cũng không có.”

Túc Lăng Uyên nghe vậy thì ngay lập tức cũng cảnh giác lên, có mai phục?

Sau đó liền đi đến một chiếc xe ngựa khác hạ lệnh: “An Sinh, ngươi ở trong xe chiếu cố Lộc đại phu, Ánh Đường cùng bà vú, ngàn vạn lần đừng ra ngoài.”

“Vâng, Vương gia.”

“Ảnh vệ, bảo vệ hai chiếc xe ngựa cho tốt, bất luận là có phát sinh ra tình huống gì cũng không thể cho người đến gần.”

Trong bóng đêm truyền đến thanh âm đều nhịp: “Vâng.”

“Các thị vệ có mặt chú ý hai bên rừng cây, phòng ngừa đánh lén.”

“Vâng.”

Sau một chén trà nhỏ, từ hai bên rừng cây đột nhiên truyền đến từng trận vó ngựa, thanh âm đao kiếm xé toạch bầu trời cắt qua màn đêm, làm cho bóng đêm yên tĩnh nổi lên một tầng bóng ma.

Thị vệ bốn phía sớm đã chuẩn bị, nghênh đón chính diện cùng đội đánh lén, không hề có chút sợi hãi nào. Đội nhân mã này đã từng đi theo Túc Lăng Uyên xông pha chiến trường, vì vậy thực lực hai bên ngang nhau, chẳng thể phân biệt hơn thua.

Trong lúc đang giằng co, thì từ phương hướng của kinh thành có một đội nhân mã đột nhiên xuất hiện, gia nhập chiến đấu. Thì ra là Cung Cửu biết được Túc Lăng Uyên sắp sửa hồi kinh nên đến đây chi viện.

Sau khi Túc Lăng Uyên thấy Cung Cửu, nhìn quân địch bại lui liên tiếp, biết thắng bại đã định, liền đem quyền chỉ huy giao cho Cung Cửu, thu tay tiến vào xe ngựa.

“Lăng Uyên…..” Tiêu Mặc Hàm ôm hài tử của mình vô cùng khẩn trương tránh ở một góc xe ngựa, thấy có người lên xe, vốn định dùng chủy thủ Túc Lăng Uyên tặng đâm hắn một cái, bỗng thấy rõ người đến, kịp thời thu tay, ôm hài tử nhào vào trong ngực Túc Lăng Uyên: “Bên ngoài…..”

Túc Lăng Uyên đem người ôm chặt: “Đừng lo, Cung Cửu đã đến, chúng ta rất nhanh sẽ hồi kinh.”

“Ừm….” Lúc này Tiêu Mặc Hàm mới yên tâm buông lỏng, dùng đầu cọ cọ lồng ngực đối phương.

Túc Lăng Uyên nhẹ nhàng vỗ vào lưng y trấn an: “Không có việc gì….. Hài tử có tốt không?”

“Ngủ rồi…..”

“Nếu ngươi mệt mỏi thì cũng ngủ đi, ta ôm ngươi….”

“Được……”

Truyện Chữ Hay