Lăng Uyên Cầu Mặc

chương 43: sắp sinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này Túc Lăng Uyên mới yên tâm, đỡ Tiêu Mặc Hàm ngồi xuống.

Nhóm người Lý Phong đem tình hình khống chế, hắc y nhân thấy đã mất đại thế, trừ bỏ những người bị giết hoặc bị thương nên bị bắt giữ, tất cả những tên còn lại đều rút lui.

Cung Cửu chỉ huy ảnh vệ cùng thị vệ mang những thi thể nằm trên mặt đất dọn dẹp, còn những người bị bắt thì đang bị trói tay ở sau lưng, quỳ trên mặt đất.

Lý Phong đi đến trước mặt Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm: "Biểu huynh, biểu tẩu....."

Túc Lăng Uyên khẽ gật đầu. Tiêu Mặc Hàm nghe được xưng hô của Lý Phong, có chút xấu hổ cúi đầu: "Gọi ta là Mặc Hàm được rồi....."

Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Mặc Hàm, Túc Lăng Uyên cười xoa xoa đầu y, chuyển hướng sang hỏi Lý Phong: "Sao đệ lại đến đây? Còn đi cùng Cung Cửu?"

Thì ra sau khi Cung Cửu cùng với ảnh vệ, thị vệ hội hợp, muốn đi về hướng Tây Bắc, kết quả mới mang theo người đi về hướng Bắc khoảng mười dặm liền gặp phải Lý Phong từ kinh thành đang cấp tốc chạy đến. May mắn Lý Phong từng gặp qua Cung Cửu ở bên cạnh Túc Lăng Uyên, nên dừng lại cùng hắn nói chuyện vài câu, kịp thời mang theo hắn quay về.

Lý Phong đem chuyện Lý quý phi biết báo cho Túc Lăng Uyên.

Túc Lăng Uyên càng nghĩ càng sợ, gắt gao nắm chặt lấy tay của Tiêu Mặc Hàm, nửa ngày sau không nói gì.

Tiêu Mặc Hàm biết trong lòng Túc Lăng Uyên đang tự trách, y nắm lại tay đối phương an ủi vỗ về: "Hiện tại ta cùng hài nhi điều rất mạnh khỏe.......Hoàng huynh cũng không sao......" Nói rồi đỡ eo đứng lên, Túc Lăng Uyên vội vàng đem người đỡ lấy, Tiêu Mặc Hàm nói tiếp: "Hiện tại, chính sự quan trọng là phải tróc nã Hà Vân Sinh trở về quy án, buộc tội nhóm người Túc Lăng Tiềm, mới có thể báo thù cho ta và hài nhi, cùng với Tam hoàng huynh......"

Lý Phong nghe xong gật đầu: "Biểu.....Mặc Hàm nói không sai, biểu huynh có yêu cầu gì, đệ nhất định sẽ toàn lực trợ giúp!"

"Được!" Túc Lăng Uyên ôm Tiêu Mặc Hàm đi đến trước mặt Lý Phong, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lý Phong: "Lần này Túc Lăng Tiềm đã thất thủ, khó tránh khỏi lần sau sẽ càng thêm điên cuồng, sắp tới Hàm nhi sẽ lâm bồn, yêu cầu huynh phải chiếu cố, cho nên.....Việc truy nã Hà Vân Sinh liền giao cho đệ!"

"Xin biểu huynh yên tâm, đệ sẽ thỉnh cầu phụ thân cho người trong hình bộ hỗ trợ, cho dù hắn có cánh cũng khó mà bay!" Lý Phong vô cùng tự tin đáp.

"Vậy Hoàng huynh bên kia....."

"Phụ thân đã phái trợ thủ đắc lực của mình đi đến Tây Nam, tin tưởng sẽ có thể hộ tống linh chi hồi kinh an toàn." Lý Phong giải thích.

"Mấy ngày trước ta đã gửi một phong thư cho Hoàng huynh, nhưng mà lại không thấy hồi âm, lần trước cho ta tin tức giả cũng là ảnh vệ bên người của Túc Lăng Tiềm, ta sợ bên người của huynh ấy đã có người bị Túc Lăng Tiềm thu mua, đệ phải bảo bọn họ cẩn thận một chút." Túc Lăng Uyên suy nghĩ rồi dặn dò.

"Được, đệ sẽ đi truyền tin ngay. Làm cho bọn họ nhắc nhở Tam biểu huynh cẩn thận đề phòng người ở bên cạnh mình." Lý Phong nói liền làm, cho người truyền tin suốt đêm.

Thân mình Tiêu Mặc Hàm nặng, trải qua lăn lộn như vậy, có chút chịu không nổi. Túc Lăng Uyên phân phó Cung Cửu xử lý mọi chuyện còn lại, rồi bế ngang Tiêu Mặc Hàm lên, trực tiếp trở về phòng ngủ.

Nửa tháng sau, tin tức truyền về, Lý Phong đã bắt được Hà Vân Sinh đang có ý đồ trốn qua biên cảnh, cũng đã giao cho hình bộ, áp giải hồi kinh. Túc Lăng Đào cũng đã hái được linh chi, chuẩn bị lên đường hồi kinh.

Một tháng sau, thánh chỉ từ kinh thành cuối cùng cũng đến, mệnh Túc Lăng Uyên toàn quyền phụ trách đem Lương Văn Tài, Cố Bạch, cùng Viên Sâm áp giải hồi kinh, cùng với người bị bắt được ở trong quân đem đi thẩm tra.

Túc Lăng Tiềm ở trong kinh thành biết được tin tức càng giống như là kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên. Hắn không nghĩ đến, bên này Túc Lăng Đào đem linh chi bảo hộ vô cùng thỏa đáng, người của hắn ra tay nhiều lần đều không thành công, còn chịu thiệt hại không ít, hiện tại Túc Lăng Đào rất nhanh sẽ trở về kinh thành, trước mắt đã không còn khả năng cho người động thủ.....Mà ở bên kia, Túc Lăng Uyên cũng không có trúng kế bỏ Tiêu Mặc Hàm mà đi, hành động vài lần không có hiệu quả chưa nói, còn để cho Túc Lăng Uyên ở dưới mí mắt của hắn điều tra ra chuyện của đám người Lương Văn Tài, mắt thấy Hoàng đế sắp sửa sẽ tra rõ việc này, nếu để đám người kia được áp giải trở về, mọi chuyện càng không thể che giấu.....

Đi vào Cung Chiêu Nghi, không kịp hành lễ, đã vộ vàng đem tình hình hiện tại bẩm báo cho Tiêu quý phi biết.

Tiêu quý phi trấn định: "Trước mắt không còn cách nào tiếp tục ám sát Túc Lăng Đào....Vậy thì nên từ bỏ hắn thôi..... Quan trọng nhất chính là không thể để cho Túc Lăng Uyên đem người áp giải về kinh thành chịu thẩm tra!"

"Không sai, thế nhưng......Thần nhi cho người ra tay nhiều lần vẫn không thể......" Túc Lăng Tiềm ảo não: "Cũng đã chịu thiệt hại không ít....."

"Tiềm nhi yên tâm, ta sẽ bảo cữu cữu hỗ trợ...... Mặc kệ là Túc Lăng Uyên hay là Lương Văn Tài, nhân chứng cùng vật chứng tất cả đều không thể lưu lại!" Nói xong, Tiêu quý phi viết một phong thư, cho người ra roi thúc ngựa đưa đi quân doanh Tây Nam - Du Quân. Thân phận của Tiêu Du mẫn cảm, Tiêu quý phi đã ẩn ẩn phát hiện ra được lần này Túc Lăng Tiềm không thể đi đến Tây Nam là có quan hệ tới đệ đệ của nàng, sợ Hoàng đế nổi lên nghi ngờ, vì vậy trước đây khi đối phó với Túc Lăng Đào cũng không bảo Tiêu Du nhúng tay, thế nhưng hiện tại là tình huống khẩn cấp, phải dụng binh trong tay Tiêu Du cũng là vạn bất đắc dĩ.

Vốn dĩ sau khi nhận được thánh chỉ, Túc Lăng Uyên muốn nhanh chóng hồi kinh. Nhưng mà hiện tại Tiêu Mặc Hàm đã hoài thai chín tháng, sắp phải lâm bồn...

Suy tính trước sau, Túc Lăng Uyên cho người giả trang thành chính mình, để Cung Cửu mang theo các vật chứng có được, áp tải đám người Lương Văn Tài hồi kinh trước. Đồng thời cũng viết một phong thư, hướng Hoàng đế báo cáo chờ Tiêu Mặc Hàm sinh xong, sẽ lại mang y cùng hài tử về kinh.

Cung Cửu biết sự việc trọng đại, không thể bại lộ, vì an toàn của Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm, hắn ở bên trong nhóm thị vệ chọn một đội nhân mã hoàn mỹ, lại để toàn bộ ảnh vệ ở lại bảo hộ. Mà trên đường đi có thêm Lý Phong chi viện, chia thành hai đội nhân mã, nhiễu loạn tầm mắt người khác.

Ngày lâm bồn càng lúc càng gần, thân mình của Tiêu Mặc Hàm cũng càng ngày càng nặng, trọng lượng trên bụng làm cho hành động của y trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, hơn nữa hai chân sưng vù, eo đau lưng nhức, Tiêu Mặc Hàm chỉ thấy toàn thân khó chịu vô cùng. Mà thân thể khó chịu, thì tính tình cũng sẽ bị ảnh hưởng, vài ngày nay, tính khí của Tiêu Mặc Hàm có chút táo bạo, càng biểu lộ ra sự trẻ con, một hai phải để Túc Lăng Uyên dỗ mới có thể tốt lên. Cũng càng thêm ỷ lại vào Túc Lăng Uyên, chỉ mới không thấy người có một lát mà đã sốt ruột bảo An Sinh đi tìm, hoặc là xem Túc Lăng Uyên đi đâu thì nghĩ muốn đi theo sau, nội tâm vô cùng bất an, một bộ đứa nhỏ khuyết thiếu cảm giác an toàn chọc người trìu mến.

Túc Lăng Uyên xem ở trong mắt đau ở trong lòng, biết là vì trong lòng Tiêu Mặc Hàm sợ hãi bất an, thấy y khó chịu chỉ hận chính hắn không thể lấy thân chịu thay y, vì vậy tất cả mọi chuyện hắn đều gác sang một bên tận lực bồi ở bên cạnh Tiêu Mặc Hàm, cho y cảm giác an toàn, cũng tận lực giảm bớt sự bất an cùng không khỏe của y. Mỗi ngày Túc Lăng Uyên điều nghe lời Lộc Ngôn tự mình giúp y xoa eo ấn bụng, còn sẽ ôm người vào lòng nói lời âu yếm dỗ y ngủ.

Hôm nay, Lộc Ngôn lại đến bắt mạch cho Tiêu Mặc Hàm.

Lát sau, Túc Lăng Uyên nhịn không được hỏi: "Thế nào? Còn bao nhiêu ngày?"

"Hồi vương gia.... Hài tử đã nhập bồn, vài ngày nữa sẽ....." Lộc Ngôn đem những việc cần chú ý nhất nhất dặn dò: "Vài ngày này, Vương phi cho dù lại mệt mỏi, thì cũng không được dừng lại các hoạt động thích hợp, bằng không đến khi sinh sản sẽ phải chịu tội."

Tiêu Mặc Hàm gật đầu, có chút chờ mong, cũng có chút khẩn trương.

Túc Lăng Uyên lo lắng Tiêu Mặc Hàm tuổi còn nhỏ, không thể chịu đau, liền hỏi: "Có cách gì có thể giúp Hàm nhi giảm bớt đau đớn lúc sinh sản không, để y ít đau hơn?"

"Cái này......" Lộc Ngôn suy nghĩ một lát hướng vào tai Túc Lăng Uyên nhỏ giọng nói gì đó.

Túc Lăng Uyên nghe một hồi thì gật đầu, một hồi lại cười nhìn Tiêu Mặc Hàm, một hồi lại gật đầu, Tiêu Mặc Hàm có chút hoài nghi hỏi "Biện pháp gì?"

"Vương gia.....Biện pháp này cũng không thể giảm bớt quá nhiều đau đớn, nhưng mà có thể khuếch trương hậu nguyệt, giúp cho hài tử càng thêm thuận lợi chào đời......" Lộc Ngôn vẻ mặt vẫn nghiêm trang như cũ.

"Được rồi, bổn vương đã rõ, ngươi có mang theo...... Bên người không?" Túc Lăng Uyên ngượng ngùng hỏi.

"Trong hòm thuốc của thần có......Đã ngâm qua thảo dược chuyên môn, hiệu quả..... Sẽ càng thêm rõ ràng." Nói đến đây, sắc mặt của Lộc Ngôn cũng ửng đỏ, từ trong hòm thuốc lấy ra một món đồ được vải bố bao lại đưa vào tay Túc Lăng Uyên.

Túc Lăng Uyên tiếp nhận món đồ, ho nhẹ một tiếng: "Khụ.....Làm phiền Lộc đại phu..... Sinh sản của Hàm nhi điều phải nhờ vào ông!"

Lộc Ngôn chắp tay cáo lui.

Tiêu Mặc Hàm dựa ngồi vào đầu giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Túc Lăng Uyên, tò mò hỏi: "Là.... Cái gì vậy?"

Túc Lăng Uyên nhếch khóe môi, ở bên tai Tiêu Mặc Hàm nhẹ nhàng đáp: "Ngọc thế....."

Tiêu Mặc Hàm như cũ không rõ đó là cái vật gì, nhưng mà nhìn đến thứ Túc Lăng Uyên lấy từ trong miếng vải ra, nháy mắt y liền hiểu rõ. Trong nháy mắt, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu: "Phải....Dùng như nào?"

Túc Lăng Uyên nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Tiêu Mặc Hàm thì thiếu chút nữa đã hóa thân thành sói, ngọn lửa toàn thân điều hướng về một nơi, cuối cùng nhịn không được cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại: "Chính là.....Đặt ở bên trong.....Mấy ngày này.....Phải dùng......" Lời nói cũng trở nên đứt quãng.

Tiêu Mặc Hàm gắt gao ôm lấy cổ Túc Lăng Uyên, gật đầu.

Túc Lăng Uyên làm Tiêu Mặc Hàm nằm nghiêng, giúp y cởi ra quần lót, đầu tiên là ôn nhu khuếch trương, sau đó đem đồ vật nhẹ nhàng đẩy vào: "Ưm...." Tiêu Mặc Hàm khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ.

Sau khi toàn bộ ngọc thế tiến vào, Túc Lăng Uyên nhẹ nhàng vặn thân mình Tiêu Mặc Hàm đối diện với chính mình, hai người bọn họ lại lần nữa hôn thành một đoàn..... "tiểu" Hàm ở trong tay Túc Lăng Uyên tiết ra vài lần, bàn tay to của người nọ mới chịu buông ra. "Tiểu" Uyên tuy rằng cuối cùng cũng không thể thực hiện được hành vi của mình, nhưng lại được bàn tay thon dài ôn nhu chiếu cố rất tốt.....

Hôm nay, sau bữa tối, Túc Lăng Uyên vẫn như cũ đỡ người đi tản bộ, Ánh Đường cùng An Sinh bưng khăn gấm, dụng cụ đồ vật cùng nước trà đi theo sau.

Cả ngày nay, Tiêu Mặc Hàm luôn cảm thấy bụng mình có chút nặng nề khó chịu, ở trong vườn đi vài vòng, Túc Lăng Uyên cảm thấy người trong lòng ngực dừng lại bước chân liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiêu Mặc Hàm khẽ nhíu mày, lắc đầu: "Nghỉ ngơi một chút....." Túc Lăng Uyên nghe vậy liền đỡ y ngồi xuống ghế đá: "Muốn uống nước hay không?"

Tiêu Mặc Hàm nhấp miệng không nói, nắm tay Túc Lăng Uyên đặt lên trên bụng mình, nhỏ giọng: "Cảm thấy.....Một trận.....Một trận co rút....."

Túc Lăng Uyên sờ, quả nhiên bụng của Tiêu Mặc Hàm so với thường ngày cứng hơn không ít, hơn nữa cách một đoạn thời gian sẽ co rút một lần. Đây là..... Vừa định nói chuyện, thì nghe thấy Tiêu Mặc Hàm kêu lên một tiếng: "Ách...." Tiêu Mặc Hàm lần này cũng rõ đây là muốn sinh.

Y có chút hoảng hốt nhìn Túc Lăng Uyên, tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên Túc Lăng Uyên gặp phải, nhưng hắn biết chính mình cần phải bình tĩnh, ngồi xổm xuống nắm lấy tay của Tiêu Mặc Hàm: "Hàm nhi, đừng sợ ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi...."

Rồi quay qua phân phó: "Ánh Đường, mau đem những thứ cần chuẩn bị làm cho thỏa đáng..... An Sinh, gọi Lộc Ngôn đến phòng sinh....."

Ánh Đường cùng An Sinh thế mới biết Tiêu Mặc Hàm là muốn sinh, từng người lĩnh mệnh vội vàng chạy đi thu xếp.

Truyện Chữ Hay