Túc Lăng Tiềm sau trở về phủ đệ của mình, liền đến thư phòng đập phá đồ đạc.
"Vì sao không có ai nói cho Bổn vương biết chuyện long mạch ở Đông Nam? Bổn vương dưỡng các ngươi để làm gì?" Đột nhiên ở Đông Nam lại xuất hiện long mạch, đã lập tức quấy rối kế hoạch của hắn. Hiện tại, hắn không biết cuối cùng cái nào là giả, cái nào là thật, hay là cả hai đều là thật.
"Thỉnh Đại hoàng tử thứ tội, lời đồn long mạch ở Đông Nam xác thật là xuất hiện dạo gần đây....." Phụ tá của Túc Lăng Tiềm quỳ trên mặt đất, cúi đầu: "Thần cũng là mới biết lúc nãy...."
"Hừ, vậy các ngươi nói cho Bổn vương biết, rốt cuộc long mạch nào mới là thật? Bổn vương, cuối cùng là nên đi đâu?" Hiện tại, không thể xác định được là đi Tây Nam hay vẫn là Đông Nam, kể cả Túc Lăng Đào ngày thường đối với tất cả mọi việc vô cùng thờ ơ, nay cũng đã nhúng tay vào, vốn dĩ Túc Lăng Tiềm đã cùng Túc Lăng Uyên làm một cuộc giao dịch, để hắn không được tham gia vào việc này, hiện giờ, sợ là sẽ có biến số.
"Việc này...." Phụ tá cũng không có nắm chắc, vạn nhất chỉ sai phương hướng, sai một li đi ngàn dặm, không ai có thể gánh được hậu quả.
"Một lũ phế vật....." Túc Lăng Tiềm trông thấy không ai nghĩ ra được cách nào, tức đến không thở nổi: "Đều cút ra ngoài cho Bổn vương!"
Sau khi phụ tá lui ra, Túc Lăng Tiềm chậm rãi khôi phục tâm tình, vẫn là ngày mai đi tìm mẫu phi, thương lượng kế sách.....Nghĩ như vậy, Túc Lăng Tiềm liền cho người vào cung đưa bái thiếp.
Sau khi lâm triều, Túc Lăng Uyên quay về Vương phủ. Tiêu Mặc Hàm theo thường lệ vẫn chờ hắn về ăn trưa, thai nghén còn có chút nghiêm trọng, Tiêu Mặc Hàm không có khẩu vị, vẫn là Túc Lăng Uyên nửa dụ nửa lừa mới ăn được một ít.
Ăn cơm xong, hai người vừa uống trà, vừa bắt đầu bàn luận việc triều đình hôm nay.
"Xem ra, Cung Cửu làm việc quả thật có hiệu quả, chuyện long mạch ở Đông Nam đã có rất nhiều người biết được." Cung Cửu phụng mệnh Túc Lăng Uyên rải rác tin đồn long mạch xuất hiện ở Đông Nam, Cung Cửu đi đến những nơi hương thân hội tụ, thời gian không quá mười ngày, đã đạt được hiệu quả như vậy, khiến cho Túc Lăng Uyên vô cùng hài lòng.
"Cung Cửu không hổ danh là thủ lĩnh ảnh vệ." Tiêu Mặc Hàm cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, trong chén là trà hoa dưỡng thai mà Túc Lăng Uyên cho người tìm kiếm vì y: "Đúng rồi, Tam hoàng huynh....Tiến cung rồi sao?"
"Ừ, theo canh giờ hiện tại, hẳn là đang ở trong thư phòng của Phụ hoàng." Túc Lăng Uyên gật đầu.
"Vậy chúng ta.....Nên đi bước tiếp theo....." Tiêu Mặc Hàm cười đến giảo hoạt.
Trong phòng đốt than, Tiêu Mặc Hàm cả người ấm áp, hai má đỏ bừng, Túc Lăng Uyên trông thấy, cảm thấy vô cùng đáng yêu, cúi người mổ nhẹ lên môi đối phương: "Hàm nhi, cười thật là đẹp.....Về sau, chỉ được cười với ta....".
Tiêu Mặc Hàm đỏ lỗ tai, nhẹ gật đầu, cũng chủ động hôn Túc Lăng Uyên một ngụm: "Ngươi là muốn tự mình đi, hay là muốn ta bồi ngươi cùng nhau?"
"Cùng đi đi....Miễn khiến ngươi suy nghĩ vớ vẩn...." Túc Lăng Uyên kéo tay Tiêu Mặc Hàm, vừa nói, vừa đi ra ngoài.
Ra đến trước cửa, phủ thêm áo choàng cho đối phương, trong tay nắm chặt lò sưởi, xác nhận y sẽ không bị cảm lạnh, lúc này, hai người mới tản bộ đi đến Thục Lan Viện.
Vào lúc nha hoàn thông truyền Vương gia đến, Tiêu Doanh Doanh có chút không thể tin vào tai mình, đây là lần thứ hai Túc Lăng Uyên bước vào viện môn, cũng là lần đầu nàng gặp hắn, sau ngày cung yến.
Trong lòng Tiêu Doanh Doanh tràn đầy mong chờ, bước ra cửa viện đón, lại ngay lúc nhìn thấy Tiêu Mặc Hàm ở bên cạnh, tâm tình nháy mắt hạ xuống, tươi cười trên mặt trở nên cứng đờ.
Tiêu Mặc Hàm vốn định hành lễ, lại bị Túc Lăng Uyên đỡ lấy: "Thân thể Mặc Hàm không khỏe, lễ liền miễn đi." Dứt lời, Túc Lăng Uyên đỡ Tiêu Mặc Hàm bước vào chính sảnh.
Sau khi hai người ổn định chỗ ngồi, Tiêu Doanh Doanh mới chậm bước tiến vào: "Vương gia.....Có việc tìm thần thiếp?" Tiêu Doanh Doanh nhìn Túc Lăng Uyên, một bộ dáng ủy khuất vô cùng, nghĩ muốn giành một ít thương hại từ hắn.
Túc Lăng Uyên làm như không thấy: "Bổn vương có một việc....Nếu như, Vương phi có thể giúp Bổn vương, xong việc, Bổn vương có thể cho ngươi tiếp tục nắm giữ quyền quản gia,."
Tiêu Doanh Doanh cười khổ, quả là không có việc thì không đăng tam bảo, so với quyền quản gia, thứ ta muốn nhất là ngươi có thể thật tâm đối đãi với ta.
Thấy Tiêu Doanh Doanh không đáp lời, Túc Lăng Uyên mày rậm khẽ nhướng: "Vương phi không muốn?"
"Thần thiếp là thê tử của Vương gia, Vương gia có chuyện phân phó.....Thần thiếp....Nào dám từ chối....." Tiêu Doanh Doanh trả lời, ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ: "Vương gia muốn thần thiếp làm cái gì?"
"Ngày mai, ngươi tiến cung một chuyến, thỉnh an biểu cô mẫu của ngươi....." Túc Lăng Uyên thoáng nhìn Tiêu Doanh Doanh, thấy sắc mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, tiếp tục nói: "Sau đó, nói với bà ta, Bổn vương muốn đi Tây Nam tra xét chuyện long mạch....."
"Long mạch?" Tiêu Doanh Doanh khó hiểu, chuyện này vẫn là lần đầu tiên nàng nghe nói.
"Ngươi không làm được?" Túc Lăng Uyên không nghĩ sẽ cùng Tiêu Doanh Doanh giải thích quá nhiều, tiếp tục hỏi.
Tuy rằng, đối với chuyện này vô cùng khó hiểu, nhưng vì muốn làm Túc Lăng Uyên vui vẻ, càng là vì khôi phục quyền lực trong tay, Tiêu Doanh Doanh chỉ phải gật đầu: "Thần thiếp....Có thể.....".
"Tốt." Túc Lăng Uyên nghe vậy liền đứng lên, kéo Tiêu Mặc Hàm, hai người cùng đi ra ngoài cửa.
"Vương gia....." Tiêu Doanh Doanh không nghĩ tới, sau khi Túc Lăng Uyên phân phó xong mọi chuyện, liền lập tức rời đi, dưới tình thế cấp bách, duỗi tay muốn giữ lại ống tay áo của Túc Lăng Uyên, kết quả lại khiến bản thân đứng không vững, ngã về phía Tiêu Mặc Hàm.
Túc Lăng Uyên liếc mắt vừa thấy Tiêu Doanh Doanh nhào đến, liền làm tốt chuẩn bị ôm lấy Tiêu Mặc Hàm tránh thoát, ai ngờ lại thấy Tiêu Doanh Doanh chuẩn bị đụng vào Tiêu Mặc Hàm, hắn duỗi tay ra ôm lấy eo Tiêu Mặc Hàm, đem y ôm đến trước người.
"A...." Tiêu Doanh Doanh không có điểm dựa vào, lập tức té ngã trên mặt đất.
"Hàm nhi.....Không sao chứ?" Túc Lăng Uyên khẩn trương ôm lấy Tiêu Mặc Hàm lo lắng hỏi.
Tiêu Mặc Hàm hiển nhiên cũng bị kinh hoảng không nhỏ, theo bản năng bảo vệ bụng nhỏ, ổn định thân mình, cảm giác không có gì không khỏe, liền yên lòng đáp: "Không sao....Đừng lo lắng."
Thấy người không có việc gì, Túc Lăng Uyên liếc nhìn Tiêu Doanh Doanh đang nằm trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy đao kiếm.
"Vương gia....Thần thiếp không cố ý...." Tiêu Doanh Doanh ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt sắc bén của Túc Lăng Uyên, bị dọa sợ, vội vàng cầu tình.
"Hừ, nếu ngươi còn muốn ở trong Vương phủ, không để Bổn Vương phải đưa ngươi hưu thư, nhớ, không được đánh chủ ý lên người Mặc Hàm....." Vừa muốn xoay người rời đi, lại nghĩ đến gì đó, Túc Lăng Uyên quay đầu nói tiếp: "Chuyện vừa rồi, nếu như có bất kỳ sai lầm nào....Hoặc là, để người thứ tư biết được, ngươi có thể lập tức hồi Phủ tướng quân...."
Tiêu Doanh Doanh ngơ ngác ngồi dưới đất, qua nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Thì ra, ở trong lòng Túc Lăng Uyên, ta đã không thể so sánh với Tiêu Mặc Hàm rồi sao? Từ lúc, Tiêu Mặc Hàm nhập phủ, chính mình ở trong mắt Túc Lăng Uyên, liền không đáng một đồng, lúc trước, chình mình vì quyền quản gia mà cho Tiêu Mặc Hàm vào phủ, chính là sai lầm! Hai người bọn họ, sau khi trở về từ Tây Bắc, càng là như hình với bóng, tình cảm càng thêm sâu đậm.... Tiêu Doanh Doanh rốt cuộc cũng nhận ra địa vị của mình trong lòng Túc Lăng Uyên, hoàn toàn chết tâm, không hề cầu mong Túc Lăng Uyên có thể đối với nàng sinh ra ưu ái.
Lợi thế hiện tại của nàng, chính là làm nữ chủ nhân của Vương phủ, việc bây giờ có thể làm là ổn định Túc Lăng Uyên trước, lấy lại quyền quản gia vốn thuộc về mình, sau đó.... Khóe môi Tiêu Doanh Doanh gợi lên, cười đến quỷ dị.....
Trương ma ma vội vàng vào nhà, nhìn thấy Tiêu Doanh Doanh vẫn như cũ ngồi trên mặt đất, vừa sốt ruột vừa đau lòng: "Vương phi làm sao vậy.....Trên mặt đất lạnh, mau đứng lên....."
Tiêu Doanh Doanh được đỡ dậy, sửa sang búi tóc cùng ống tay áo hỗn loạn, không nhanh không chậm phân phó: "Không có gì.....Ma ma....Giời mùi ngày mai, bổn Vương phi muốn tiến cung một chuyến.....Giúp ta trình bái thiếp cho biểu cô mẫu đi....."
Nhìn Vương phi giả vờ mạnh mẽ như không có việc gì Trương ma ma thở dài: "Vâng."
Túc Lăng Tiềm vào cung tìm Tiêu quý phi, là lúc, Tiêu Doanh Doanh vừa mới rời khỏi.
"Mẫu phi, vừa rồi.....Là Tiêu Doanh Doanh đến?" Cỗ kiệu Túc Lăng Tiềm cùng Tiêu Doanh Doanh có gặp thoáng qua nhau.
"Không sai....Hoàng nhi, ngươi đoán nàng vừa nói cái gì?" Tiêu quý phi vô cùng hài lòng việc Tiêu Doanh Doanh đem chuyện trong Vương phủ, một năm một mười kể hết cho nàng biết.
"Là nhắc đến chuyện long mạch?" Túc Lăng Tiềm bỗng có hứng thú.
Tiêu quý phi gọi Túc Lăng Tiềm đến trước người, hạ giọng nói bên tai hắn: "Đúng vậy, nàng nói....Túc Lăng Uyên muốn cầu Phụ hoàng ngươi cho hắn đi Tây Nam....."
"Tây Nam?" Chẳng lẽ, Túc Lăng Uyên đã biết trước được chuyện gì, cần thiết phải đi đến Tây Nam? Có lẽ nào, long mạch Tây Nam mới là thật?
"Mẫu phi, lời của Tiêu Doanh Doanh nói có thể tin không?"
"Nhất định có thể tin, nha đầu ngu ngốc kia đối với ta tín nhiệm có thừa, nói gì nghe nấy, khẳng định sẽ không dối gạt ta!" Tiêu quý phi tràn đầy tự tin đối với chính mình.
Túc Lăng Tiềm càng thiên về long mạch Tây Nam hơn, bởi vậy, càng thêm chắc chắn phỏng đoán của chính mình, không được!: "Mẫu hậu, xem ra long mạch ở Tây Nam, có khả năng là thật....Nhi thần phải đi gặp Phụ hoàng nhanh một chút, không thể để Túc Lăng Uyên đoạt lấy....."
Tiêu quý phi nghe vậy cũng thấy sốt ruột, gật đầu, bảo Túc Lăng Tiềm nhanh đi ngự thư phòng.
"Hoàng nhi là nói....Muốn đi Tây Nam tìm long mạch?" Túc Viễn nghe thấy Túc Lăng Tiềm chủ động nhắc đến việc muốn đi Tây Nam, đáy lòng hiện lên một tia khác thường.
"Không sai, phụ hoàng.....Nhi thần nguyện ý đi Tây Nam tìm hiểu, vì Phụ hoàng tìm kiếm linh chi ngàn năm, chỉ cầu thân thể Phụ hoàng khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi." Túc Lăng Tiềm quỳ gối, ngữ khí thành kính.
Trong đầu Túc Viễn bỗng hiện lên hình ảnh lúc trưa. Đồng dạng ở trong ngự thư phòng, sau khi bãi triều Túc Lăng Uyên cũng đến cầu kiến, đồng dạng quỳ ở chỗ này.
"Nhi thần nguyện ý đi đến Đông Nam, vì Phụ hoàng tìm kiếm, tận lực tìm đến linh chi, vì Phụ hoàng mừng thọ."
"Nga? Vì sao Uyên nhi muốn đi Đông Nam? Trẫm nghe nói, lời đồn long mạch ở Tây Nam nổi lên sớm hơn, khả năng có thể tìm thấy sẽ cao hơn."
"Nhi thần cũng cho rằng, Tây Nam có khả năng sẽ có long mạch lớn hơn.....Chỉ là, nhi thần nghe nói Tam hoàng huynh, cùng Đại hoàng huynh đều quyết định muốn đi Tây Nam, nếu long mạch ở Tây Nam là thật, tìm thấy linh chi, tự nhiên, nhi thần cũng sẽ vui mừng thay cho Phụ hoàng. Thế nhưng, Phụ hoàng thân thể tôn quý, nhi thần không muốn buông tha bất kỳ một cơ hội nào, cho dù ở Đông Nam khả năng có linh chi là vô cùng thấp, nhi thần cũng nguyện đến đó thử vận may một lần."
Hôm qua, Túc Lăng Đào dựa theo kế hoạch, tránh khỏi tai mắt của Túc Lăng Tiềm, đi đến ngự thư phòng, hướng Túc Viễn báo cáo chính mình nguyện ý đi đến Tây Nam. Túc Viễn cũng không có đáp ứng, chính là muốn nghe thử ý định của hai nhi tử còn lại.
Túc Viễn lúc này cũng không biết Túc Lăng Tiềm muốn đi Tây Nam: "Hử? Tiềm nhi đã nói cho các ngươi biết, hắn muốn đi Tây Nam?"
"Đại hoàng huynh....Không có....Chỉ là, cậu của Đại hoàng huynh ở Tây Nam, vì để dễ dàng hành sự, nhi thần nghĩ....Đại hoàng huynh khẳng định là muốn đi Tây Nam...." Tam đệ của Tiêu quý phi, tiểu cữu phụ của Túc Lăng Tiềm - Tiêu Du, cai quản Du quân, khống chế toàn bộ binh quyền ở Tây Nam.
Túc Viễn đột nhiên cũng nghĩ đến.....Tiêu Du!
Hồi tưởng lại, như vậy xem ra xác suất Túc Lăng Tiềm đi đến Tây Nam là rất cao.....Chỉ là, thật sự chỉ vì chuyện tìm long mạch? Hay là....Trong lòng Túc Viễn hiện lên một tia hoài nghi.
Túc Viễn xua tay: "Lui ra trước đi, trẫm tự biết suy xét."
Túc Lăng Uyên đạt được điều mình muốn, liền thu tay, cáo lui.
........
Túc Lăng Tiềm nói xong, không thấy Túc Viễn đáp lời, ngẩng đầu vừa thấy, dường như người đã đi vào cõi tiên: "Phụ hoàng.....Có thể đáp ứng thỉnh cầu của nhi thần?"
Túc Viễn từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, thanh giọng nói: "Chuyện tra xét long mạch, trẫm đã có an bài, ngày mai lâm triều sẽ có kết quả, ngươi lui xuống trước đi."
Túc Lăng Tiềm không thăm dò được suy nghĩ của Hoàng đế, không biết thỉnh cầu của mình có được đáp ứng hay không, hồ nghi cáo lui.