Khi cửa mở ra từ bên ngoài, mặt trời bên ngoài cửa sổ đã xuống núi, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn bị khúc xạ vào từ cửa sổ kính, khiến Du An Lý phải nheo mắt.
Động tác nhỏ này cũng tiêu hao chút ít sức lực của cô.
Du An Lý không nhớ mình đã ngồi ở đây bao lâu.
Có thể là một ngày một đêm, có thể không phải.
Cô chỉ nhớ mình đã nhìn thấy mặt trời mọc, lại thấy mặt trời lặn, giống như phần cuối của một bộ phim truyền hình.
Trên thế giới luôn có một số sinh mệnh là sự sống và cái chết ngắn ngủi như vậy.
Du An Lý nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, phía sau có người đang đi về phía cô.
Ánh sáng của hoàng hôn đã tách cô khỏi phản chiếu, giống như báo trước kết thúc của một bộ phim truyền hình khác.
Thân thể dựa vào sô pha cứng ngắc không cử động được, chân tay tê dại, thậm chí não cũng hỗn độn, một mặt mê man, một mặt thanh tỉnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn vào ô cửa kính trước mặt, thân ảnh người đang tiến đến không biết khi nào mơ hồ thành hai cái bóng, một bên trái một bên phải, vây quanh lấy cô trên khung cửa kính.
Du An Lý cảm thấy cô gái nhỏ bên phải có chút quen mắt.
Nàng đang mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt trắng trẻo mang theo trẻ con phì nộn.
Đáng lẽ ra là gương mặt có nụ cười xán lạn nhất nhưng lúc này lại vô hồn, giống như khóc mà không ra nước mắt.
Du An Lý muốn bước tới, hỏi nàng làm sao vậy, những như vậy cũng mất cả sức lực.
Cô chỉ có thể nhìn nàng, chờ nàng đi đến trước mặt, sau đó tuyên đọc một số lời nói quan trọng.
Mà những lời này là cái gì, Du An Lý giống như đã có linh cảm.
“Du An Lý.”
Tả Nhan thở hổn hển, cẩn thận bước đến bên giường, nhìn người đang ngồi trên ghế lười.
Cô đang dựa vào ghế sô pha, đối diện với cửa sổ kính phía trước, giống như đang chuyên chú quan sát cái gì đó.
Tả Nhan liếc nhìn nơi cô đang nhìn, ngoài hình ảnh phản chiếu của cô trên tấm kính sạch sẽ cũng không có gì.
Nặng nề yên tĩnh kéo dài rất lâu, rất lâu, cho đến khi Tả Nhan cơ hồ muốn nhịn không được đưa tay ra chạm vào cô, cuối cùng người đang dựa vào sô pha cuối cùng cũng đáp lại.
Tả Nhan hít một hơi thật sâu, trái tim run rẩy cuối cùng cũng lắng lại một chút.
Còn nguyện ý để ý đến nàng.
Vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ nàng.
Tả Nhan thả lỏng thở, một đường chạy về tới kiệt sức làm nàng đứng không vững, nàng lại nỗ lực chống trụ, tiếp tục nói: "Trước đó tôi đã nói qua, chờ tôi giải quyết hết mọi chuyện sẽ nói với chị."
Người dựa vào sô pha không có phản ứng.
Tả Nhan do dự, tiến lại gần một chút, phát hiện ánh mắt của cô vẫn đang nhìn vào cửa sổ kính, đang do dự lại muốn mở miệng, liền nghe thấy thanh âm khàn khàn của cô ấm thấp vang lên.
“Tôi không cảm thấy như vậy.”
Tả Nhan sửng sốt, thấp giọng hỏi: “Sao?”
Người nhìn về phía cửa sổ thủy tinh không trả lời nàng, mà hơi nhíu mày.
Tả Nhan có chút bất an ngồi xổm xuống, ở bên cạnh cô thấp giọng hỏi, “Du An Lý, chị có nghe thấy tôi nói không?”
Khoảng lặng lúc này ngắn hơn một chút.
Cô dựa vào sô pha, chậm rãi nói từng chữ một lần nữa: “Tôi chưa từng cảm thấy, em được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.”
Đầu óc Tả Nhan trở nên trống rỗng, đôi chân nhũn ra không còn chống đỡ được nữa, làm nàng ngã xuống sàn nhà.Du An Lý trước sau không có nhìn nàng, vẫn chuyên chú nhìn vào cửa kính, lông mày nhíu lại, thậm chí môi cô mím lại thành một đường thẳng.
Giống như nghe thấy cái gì bén nhọn, khuôn mặt của cô cuối cùng lộ ra cảm xúc không vui.
“Tả Nhan, em không phải là một trong những lựa chọn của tôi.”
Thanh âm cô rất nhẹ, giống như mỗi một chữ đều tiêu hao sức lực.
Tả Nhan ngã ngồi trên sàn lại rành mạch nghe thấy toàn bộ.
Vẻ mặt nàng từ mờ mịt đến ngây người, khi chữ cuối cùng rơi xuống, một cú đánh nặng nề xuyên qua sâu thẳm tâm hồn nàng, khiến cơ thể nàng cũng bị xé rách đến đau đớn.
Tả Nhan cong eo, nước mắt rơi trên sàn làm mờ tầm nhìn của nàng, lại đau đến khóc không thành tiếng.
Nhưng người trong gang tấc giống như không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Ở một nơi nàng không thể nhìn thấy, có một nơi khác cô cuồng loạn phát tiết.
Du An Lý đang dựa vào sô pha, dùng biểu tình bình tĩnh chấp nhận tất cả.
Cô gái đang đứng trên đường, thời tiết u ám giống như một tảng đá lớn đè ở trong lòng nàng, sắc bén, phẫn nộ, ủy khuất, điên cuồng, nàng lớn tiếng chất vấn, quở trách, đầy mặt thất vọng cùng chán ghét.
Chỉ có đôi mắt hơi ửng hồng đã bộc lộ cảm xúc không hoàn mỹ của nàng.
Du An Lý hiểu.
Cho nên, cô không hề biện hộ cho bản thân.
Mưa to sắp đến, nhiệt độ đầu mùa hè không thể chịu nổi một cơn mưa rào, cho nên kết thúc sớm một chút, trước khi trời đổ mưa.
Du An Lý nghĩ, không nói một lời lặng lẽ nhìn nàng.
Sấm chớp đục khoét chui qua tầng mây, cô gái cắn môi, tháo sợi dây chuyền trên cổ, nâng mặt dây chuyền bạc lên cao.
Nàng nhắm mắt lại, từ từ thả lỏng ngón tay đang nắm chặt, rốt cuộc cũng không còn sức siết chặt.
Nếu có nỗ lực như thế nào cũng chỉ có thể đi đến 99% tiến độ, có thể là bởi vì cô không phải là người nắm giữ chìa khóa.
Hết thảy mọi thứ trên thế giới này, nơi nào muốn là có thể lấy được đâu?
Cho dù lên sân khấu đến đâu, cũng chưa chắc là nhân vật chính.
Chỉ có cô là không chịu tin tưởng, cũng chỉ có cô không chịu nhận mệnh.
Thôi quên đi.
Hà tất gì phải làm cho tình cảnh quá khó coi.
Đến lúc nan kham đó cũng không chỉ một mình cô.
Dưới bầu trời đầy mây đen, ánh sáng bạc đung đưa bị ném lên cao, tay gắt gao nắm dây chuyền trong giây tiếp theo hoàn toàn buông ra.
“Du An Lý, chị…”
“Đừng đi.”
Đột nhiên một đôi tay nắm lấy tay cô, dùng hết toàn lực nắm lấy ngón tay cô vào lòng bàn tay, một khắc cũng không chịu buông ra.
Hình ảnh trước mặt đột ngột dừng lại, trên đường phố sầm uất, mọi tiếng động rút đi như thủy triều, trong thế giới trống rỗng chỉ còn tiếng khóc của một người.
Nàng nức nở, nghẹn ngào, khóc đến thương tâm như vậy.
Nhưng Du An Lý giống như chưa từng nghe thấy tiếng kêu khóc, rõ ràng gần ở bên tai, lại xa như cách thời gian và không gian.
Đôi tay kia ôm chặt lấy cô, để mu bàn tay áp vào khuôn mặt ướt át.
Chất lỏng ấm áp lướt qua các ngón tay, cơ hồ làm bỏng da thịt.
"Em sai rồi... em sai rồi..."
"Là em nói huơu nói vượn... chị đừng đi..."
Nàng khóc như muốn ngừng khí, má đẫm nước mắt dán vào bàn tay trong tay, giống như sắp chết đuối mà bắt được một khúc gỗ trôi dạt duy nhất.
Du An Lý muốn an ủi nàng, nhưng không tìm thấy thân ảnh của nàng.
Không biết toàn bộ đường phố trở nên trống trải từ khi nào, chỉ còn lại một mình cô trên phố, mây đen lượn lờ trên đầu, tùy thời trời sẽ đổ mưa.
Không có được đáp lại từ cô, đôi tay kia dùng sức nắm chặt cô hơn một chút.
Thanh âm bên tai vừa khóc vừa gọi tên cô, rõ ràng đã lớn rồi mà vẫn khóc như một đứa trẻ, thương tâm như vậy.
Du An Lý nghĩ, nhẹ nhàng nắm tay nàng lại.
Tiếng khóc càng lớn hơn, nàng khóc đến tê tâm liệt phế, thở hổn hển gọi cô.
"Du An Lý, em gạt chị, tất cả đều là gạt chị, em không muốn chị đi..."
"... chị là của em, chị là của em a, chị không thể đi."
Tả Nhan ngồi quỳ trên sàn, dùng hết toàn lực nắm lấy tay cô, thân thể chậm rãi cuộn lại trong tiếng nức nở, nàng không phân biệt được là do nước mắt hay mồ hôi, mái tóc đen hỗn độn dính vào trên mặt, chật vật giống như bò ra từ trong nước.
Khóc đến cuối cùng thanh âm cũng đột ngột dừng lại trong lúc hít thở không thông, nàng cong eo ho khan, giống như sắp ho ra hết lục phủ ngũ tạng bên trong.
Một bàn tay nhẹ nhàng dừng ở trên lưng nàng, chậm rãi vuốt ve, nhiệt độ dán vào lưng truyền qua lớp vải, trực tiếp truyền đến da thịt.
Tả Nhan muốn ho ra axit trong dạ dày, nhưng cũng không rảnh lo, giãy giụa từ trên sàn ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên.
Người ngồi trên sô pha đang nhìn nàng, tiêu điểm ánh mắt cùng chạm vào nhau, phản chiếu trong đôi mắt nâu đen cũng đều là bộ dáng của nàng.
Tả Nhan lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, ách giọng hỏi: “Chị có nghe thấy em nói không?”
Du An Lý đưa tay lên vuốt tóc trên mặt nàng, đáp lại.
Tả Nhan lại khóc, đứng dậy nhào vào vòng tay cô.
Du An Lý kêu lên một tiếng, nhưng vẫn vững vàng bắt được nàng.
“Chị làm em sợ muốn chết, thật sự là làm em sợ muốn chết.”
Tả Nhan khóc, vừa nói vừa cọ nước mắt lên trên người cô.
Du An Lý phản ứng vẫn còn hơi chậm, vài giây sau, cô giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi không nên gạt em.”
Tả Nhan dùng sức lắc đầu, "Là em sai, rõ ràng em phát hiện chị vẫn đang uống thuốc, trong khoảng thời gian này còn chiến tranh lạnh với chị, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, em sai rồi."
Không đợi Du An Lý trả lời, nàng lại đứng thẳng người lên, nhìn vào mắt Du An Lý, nhìn chằm chằm một lúc lâu không chớp mắt.
“Sao vậy.” Khi Du An Lý lên tiếng, giọng nói của cô vẫn rất trầm.
Tả Nhan lại ôm lấy cô, vừa theo sau lưng cô, vừa thận trọng hỏi: “Du An Lý, hiện tại em bao nhiêu tuổi?”
Du An Lý bình tĩnh nhìn nàng một lúc rồi mới đáp trả: “Cho dù em bao nhiêu tuổi, tôi đều sẽ không quản em nữa."
Mũi Tả Nhan đau xót, lại nói.
“Phải xen vào, chị phải đến quản em, em xin lỗi, đừng mặt kệ em.”
Du An Lý có chút bất đắc dĩ lau mặt nàng.
“Lúc thì nói không cần người giám hộ, lúc thì lại kêu tôi quản em, rốt cuộc em muốn tôi phải thế nào?”
Tả Nhan sốt ruột, nắm lấy tay cô vội vàng nói: “Em không cần người giám hộ a, em đã hai mươi sáu tuổi rồi, nếu chị vẫn luôn xem em 18 tuổi, vậy thì mối quan hệ của chúng ta sẽ không tốt a."
Du An Lý dừng một chút, nhìn nàng một lúc lâu, sau đó đột nhiên hỏi, "Mối quan hệ của chúng ta?”
Tả Nhan hít sâu một hơi, lấy điện thoại trong túi ra, tìm bản ghi nhớ đã đánh rồi đưa tới trước mặt cô.
"Du An Lý, mỗi buổi sáng em thức dậy đúng giờ, làm bữa sáng, dọn dẹp vệ sinh, không bỏ chạy bộ buổi sáng, không đi làm muộn, cũng không còn là người rảnh rỗi nhất trong công ty."
Du An Lý im lặng lắng nghe, không có phải ưng.
Tả Nhan bóp chặt điện thoại, nghiêm túc xưa nay chưa từng có mà nói tiếp: "Ở nhà và ở công ty, em đều không phải là kẻ vô dụng, mỗi một thứ đều không cần dựa vào chị, cũng không cần chị giúp em an bài mọi thứ thật ổn thỏa.”
“Cho nên?” cuối cùng Du An Lý cũng nói.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhưng Tả Nhan theo phản xạ muốn thừa nhận.
Nhưng vấn đề phải được giải quyết, giống như tính cách của Du An Lý vậy, không bức đến cực hạn căn bản là không thể thẳng thắn thành khẩn nói chuyện với nhau, loại cơ hội này bỏ lỡ một lần liền không có lần thứ hai.
Tả Nhan cũng thực sự không chịu đựng thêm một cuộc chiến tranh lạnh nữa, nàng sẽ phát điên mất.
“Cho nên em cũng có thể chiếu cố chị a.”
Mắt Tả Nhan đỏ hoe, thanh âm gần như lại nghẹn ngào, nhưng nàng lại liều mạng nhịn xuống.
Du An Lý nhìn nàng, thật lâu không có phản ứng.
Tả Nhan hít hít mũi, nhẹ giọng nói: "Khi buổi sáng chị không không muốn dậy, em có thể dậy làm bữa sáng, khi chị mệt mỏi không muốn làm vệ sinh, em có thể thay chị làm. Chị cũng không cần an bài phần việc của em trong công ty, mọi người làm cái gì, em có thể làm cái đó, nếu em không làm được chị cũng có thể sa thải.”
Nàng nhanh chóng lau mặt, hoãn hô hấp, cuối cùng nói: "Còn có thân thể của chị, sinh bệnh không phải là chuyện mất mặt, không cần một mình chống đỡ, cái gì cũng không nói với em. Không phải lúc em sinh bệnh chị cũng đã đưa em đến bệnh viện sao? Nếu chị sinh bệnh liền đến lượt em bồi chị, như vậy mới công bằng.”
Tả Nhan ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô.
Cái liếc mắt này khiến nàng không khỏi sửng sờ tại chỗ.
Mắt Du An Lý đỏ hoe, rõ ràng trên mặt là bình tĩnh, nhưng đôi mắt nâu sẫm lại chứa đầy sóng gió, giống như nước xoáy.
Tả Nhan khó chịu đến không thể hô hấp, thậm chí không thể nói hết lời kế tiếp.
Cho nên, nàng ngẩng đầu lên, trực tiếp hôn lên thay cho lời nói.
Du An Lý đáp lại có chút muộn, lại nhiệt tình hơn bao giờ hết, cô ôm lấy Tả Nhan, lại được Tả Nhan ôm chặt, mái tóc đen nhánh quấn vào nhau, không thể phân biệt được ta với ngươi.
Khi cúc áo cuối cùng được cởi bỏ, Tả Nhan đột nhiên mở mắt, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.
"Đúng rồi đúng rồi, còn một chuyện quan trọng em quên nói!"
Nàng mở khóa điện thoại, mở ứng dụng, líu ríu nói: "Em đã mua vé máy bay về nhà rồi, mẹ đã nhắc nhở em, nếu không lại quá hai ngày sẽ không mua được vé a!”
Tả Nhan nhìn điện thoại, không để ý biểu tình của Du An Lý, phí nửa buổi mới tìm ra thông tin vé, phấn khích nhấc đầu nói với Du An Lý: "Nhìn này."
Du An Lý không nhìn, đôi mắt đen đến dọa người.
Tả Nhan không nhận ra, cao hứng chỉ tay lên màn hình.
"Nhìn thấy không? Một cái là của em, một cái là của chị, tốn của em rất nhiều tiền, chị đã đổi mật khẩu thẻ lương, em còn tìm Trương Tiểu Mỹ vay tiền a."
Du An Lý hao mất nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình.
“Của tôi?”
“Đúng vậy, vé máy bay của chị.”
Tả Nhan đưa tay lên véo má cô.
“Mẹ em đã đồng ý rồi.”
Nàng nhìn Du An Lý, nở nụ cười nói: “Em muốn mang chị về nhà.”