Thành phố B
Năm năm sau
Tháng hai, trường đai học B đã sắp tới khai giảng, sinh viên lần lượt quay trở lại.
Ngày mai là ngày lễ tình nhân, ở góc đường có dựng lên mấy cửa hàng thưa thớt, bày bán hoa.
Phần lớn là người dân muốn mượn ngày lễ tình nhân để kiếm chút tiền lời.
Không hiểu sau thời tiết của lễ Tình Nhân năm nay rất lạnh, gió rét buốt, thỉnh thoảng chỉ có vài sinh viên dừng lại ngắm một chút.
- “ cô chủ, bó hoa này bao nhiêu”
- “ đồng ạ “.
- “ có thể bớt một chút không”.
Hạ An Ngôn xoa hai bàn vào nhau, giọng nói của cô vang lên kèm theo tiếng run rẩy “ đồng được không, số hoa này là tôi tự đi hái của nhà vườn, trọn hoa tươi nhất và tôi cũng tự bó.
Cho nên không thể bớt thêm được nữa đâu”.
- “ chẳng trách, hoa của cô đẹp hơn những cửa hàng gần đây rất nhiều”.
Hạ An Ngôn nhìn đối phương mỉm cười nhẹ nhè, đây là những chuyện mà cô học được ở mẹ mình, cô rất tự hào về điều đó.
- “ cô chủ, lấy cho tôi bó hoa này”.
- “ được, cám ơn anh”.
Hạ An Ngôn bận rộn với cửa hàng của mình.
Không biết có phải bạn sinh viên vừa rồi giới thiệu giúp cô hay không, các bạn sinh viên từng người từng người ghé lại chỗ cô.
Cách đó không xa có một bé gái được bao bọc kĩ như cục bông gòn trên vai đeo một cái balo trên tay cầm một tờ giấy không ngừng chạy về phía cô, thình thoảng lại kêu lên “ mẹ ơi, mẹ ơi”.
Hạ An Ngôn đang xoa hai bàn tay của mình vào nhau, chưa kịp định hình thì có một vật mềm mại nhào tới ôm lấy chân của mình.
- “ Chị Tiểu Ngôn hôm nay Nấm có quà dành cho mẹ đây ạ”.
Một giọng nói ngọt như kẹo vang lên.
Đây là con gái của cô, trốn đi đc một tháng thì cô phát hiện mình mang thai, dường như ông trời thương hại cô, mang tiểu bảo bối đến với cô lúc cô chơi vơi nhất.
Hạ An Ngôn ý thức trở về, lập tức ngồi xuống ôm lấy cục bông nhỏ, hôn nhẹ lên má của bảo bối một cái “ buổi sáng mẹ đã dặn mẹ có đến đón trễ cũng phải ở lại trường với cô giáo chờ mẹ, con lại không nghe lời tự ý đi về đúng không”.
- “ mẹ không có là chú tới đón con “ cục bông nhỏ vừa nói vừa chỉ tay về hướng người đàn ông.
Hạ An Ngôn nhìn theo hướng ngón tay của con gái mỉm cười “ Tần Thiên, anh mới quay về sao”.
Tần Thiên gật đầu bước tới gần mẹ con “ừ, anh mới về”.
Mấy năm qua chỉ có một mình anh biết cô ở đâu, không phải là anh tìm được cô, mà là vạn phần bất đắc dĩ cô mới chủ động gọi tìm anh.
Từ đó, anh định cư tại thành phố B để được gần gũi hai mẹ con cô, thỉnh thoảng sẽ đi công tác vài ngày.
Đa phần thời gian đều ở thành phố B.
- “ chẳng phải, con nói có quà tặng cho mẹ hay sao”.
Tần Thiên xoa đầu cục bông nhỏ.
“ dạ” cục bông nhỏ vui vẻ đưa bức tranh tới trước mặc cô.
Trong tranh là một người lớn nắm tay một đứa bé đi trên đường, trên tay đứa bé còn cầm một cái bong bóng .
Hạ An Ngôn ôm bảo bối của mình vào lòng, hôn vào má một cái thật kêu “ cám ơn Nấm”.
Nhưng nhìn nét mặt của bảo bối không được vui Hạ An Ngôn ân cần hỏi thăm “ Nấm có thể nói cho mẹ biết là ai làm con không vui không”.
Cục bông nhỏ ngước mắt lên nhìn cô ra vẻ ấm ức nói “ cô giáo nói tranh của Nấm rất đẹp, nhưng lại chỉ cho Nấm điểm khá thôi, tại vì Nấm vẻ không đúng chủ đề mà cô đưa ra”.
Nhìn vẻ mặt bảo bối không vui, Hạ An Ngôn gấp gáp dỗ dành “ thế chủ đề cô giáo đưa ra là gì, tại sao Nấm lại không vẽ đúng”.
- “ cô giáo nói là phải vẽ gia đình có ba mẹ và con cùng nhau đi chơi” nói đến đây giọng nói trở nên lí nhí đến nỗi không nghe được “ mà Nấm đâu có ba, từ nhỏ đến bây giờ Nấm chỉ thấy có mẹ”.
Câu nói ngây ngô của đứa nhỏ làm Hạ An Ngôn cứng người, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại nhỏ nhẹ giải thích với bảo bối của mình “ điểm khá đã rất giỏi rồi, Nấm cố gắng như vậy mẹ đã rất vui.
Sau này cố gắng thêm một chút nữa là sẽ được điểm giỏi rồi.
Không buồn nữa được không”.
- “ dạ” cái mặt nhỏ ỉu xìu đáp lại lời của Hạ An Ngôn..