Hơn một tuần trôi qua Lăng Hạo không hề bước chân về Trang Viên.
Đúng là đêm hôm đó khi nghe cô đòi ly hôn anh đã không hề nể tình.
Nhìn cô gái bị mình hành hạ thê thảm nằm trong chăn, khắp người đều là dấu vết bị anh giày vò.
Anh không muốn thấy cô vừa tỉnh dậy đã đòi ly hôn nên anh đi ngay trong đêm, một tuần này anh không dám bước chân về Trang Viên.
Anh như vậy mà lại có lúc sợ đối diện với Hạ An Ngôn, anh sợ gặp cô lại đòi ly hôn anh không kiềm chế được mà giày vò cô.
Suốt một tuần này, anh ở lại phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh ở Lăng Thị, không biết từ đâu Nguyễn Nhã Hân biết được tin tức anh ở đây, nên suốt một tuần qua cô ta luôn ầm ĩ đòi ở lại đây.
- “ Nhã Hân, hôm nay em trở về Lăng viện đi” Lăng Hạo lạnh nhạt nói.
- “ Lăng Hạo, em không muốn đâu, em muốn ở lại đây với anh.
Một tuần qua chẳng phải em cũng ở đây sao” Nguyễn Nhã Hân nũng nịu với anh.
- “ Nhã Hân, anh cảm thấy không tiện cho lắm”.
- “ sao lại không tiện, Lăng Hạo anh thay đổi rồi đúng không”.
- “ Nhã Hân, đừng quậy nữa”.
Lăng Hạo quyết định không để ý đến cô ta nữa.
Nguyễn Nhã Hân đứng rất lâu trong phòng, nhìn anh chằm chằm.
Mặc cho Lăng Hạo tập trung làm việc, xem cô như không khí, cô vẫn đứng đó, nhìn anh chăm chú.
Không thấy Lăng Hạo có ý định dỗ dành mình, cô ta bực tức quay vào phòng lấy giỏ xách đi một mạch ra khỏi phòng.
Thấy Nguyễn Nhã Hân đã đi, Lăng Hạo đưa tay day mi tâm mệt mỏi ngã người ra ghế.
Cốc… cốc
- vào đi
- “Lăng Tổng, phút nữa bắt đầu cuộc họp với bên phía Tần thị.
Đây là tài liệu, anh xem qua một chút”.
Trần Khiêm đưa tài liệu cho anh.
Lăng Hạo mở trang tài liệu chăm chú xem số liệu báo cáo một lúc sau mới hờ hững lên tiếng “ bên Trang viên báo cáo như thế nào rồi”.
Trần Khiêm ngớ người một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ làm việc chuyên nghiệp của mình “ thiếu phu nhân có ý định bỏ trốn”.
Lăng Hạo đột nhiên gấp tài liệu lại, ánh mắt lạnh lùng.
Hạ An Ngôn cô giỏi lắm dám có ý định bỏ trốn.
“ canh chừng cô ấy cho cẩn thận”.
- “ vâng, tôi biết rồi thưa Lăng tổng”.
Cuộc họp hội nghị cấp cao diễn ra hơn hai tiếng, cửa phòng họp mở ra theo sau Lăng Hạo là Tần Lãng.
- Có thể vào văn phòng cậu một chút không.
Lăng Hạo không quay đầu nhàn nhạt “ ừ” một tiếng.
Trở về văn phòng của mình, Lăng Hạo bước về phía bàn làm việc “ cậu còn chuyện gì muốn nói”.
Tần Lãng kéo ghế đối diện ngồi xuống “ Tiểu Ngôn thế nào rồi”.
Nghe nhắc tới Hạ An Ngôn , Lăng Hạo nhíu mày nâng mắt lên nhìn Tần Lãng “ cậu muốn nói gì cứ nói thẳng”.
Tần Lãng cười cợt nhã, nụ cười đào hoa gây chết biết bao cô gái “ cậu làm gì mà xù lông lên với tôi.
Tôi mà có ý với Tiểu Ngôn thì đã công khai đào góc tường nhà cậu rồi, không giống như anh trai của tôi đâu.
Rất tiếc, ông đây không có hứng thú với con bé ngu ngốc đó”.
Vừa nói vừa lấy một phong bì đẩy tới trước mặt Lăng Hạo “ tôi không phải có hứng thú theo dõi nữ thần trong lòng cậu.
Tôi vô tình nhìn thấy sẵn tiện chụp lại, tôi nghĩ cậu nên thử tìm hiểu sự việc xem sao”.
Lăng Hạo không coi phong bì liền chỉ đẩy sang một bên, lạnh nhạt đáp “ vào đây chỉ để nói chuyện này thôi sao ”.
Nhìn thái độ thờ ơ của Lăng Hạo, khiến Tần Lãng phải bật cười lớn “ Lăng Hạo, tôi hỏi cậu, cậu có yêu Tiểu Ngôn không?”.
Câu hỏi của Tần Lãng vừa dứt trong phòng rơi vào trạng thái im lặng.
Lăng Hạo nhìn chằm chằm vào Tần Lãng một lúc lâu, sau đó bình thản lên tiếng “ không phải chuyện của cậu”.
Tần Lãng không bất ngờ mấy với câu trả lời của Lăng Hạo, anh ta cười nói “ để tôi trả lời thay cậu, là cậu đã để tâm đến Tiểu Ngôn, chỉ là có một số hiểu lầm chưa sáng tỏ cậu không muốn chấp nhận sự thật là mình đã rung động với cô ấy, à không phải là rung động mà là yêu, là yêu đó cậu biết chưa.
Cậu cứ cố chấp như vậy, rồi sẽ có ngày cậu phải hối hận”..