Chiếc xe lăn bánh rời khỏi Lăng Viện, dòng xe trên đường di chuyển tấp nập với tốc độ chóng mặt.
Dường như họ đều gấp gáp đi đến một nơi thuộc về họ.
Còn Hạ An Ngôn cô thì mù mờ tìm đường, nghĩ mãi cũng không ra, nơi nào mới là nơi thuộc về cô.
Nhớ lại cuộc nói chuyện của cô và Trang Tử Khâm sáng hôm nay, lòng cô đau khôn xiết.
Sau khi buổi sáng đã xong, Hạ An Ngôn đi lên phòng Trang Tử Khâm.
Cô cúi đầu nhỏ nhẹ nói “ mẹ, hôm nay con muốn về Trang Viên”.
Trang Tử Khâm nhíu mày khó hiểu, chẳng phải theo quyết định của bà nội là Hạ An Ngôn sẽ về ở luôn bên Lăng Viện sao “ con cần lấy đồ gì ở bên đó, thì bảo tài xế đi lấy”.
- “ à, không phải mẹ.
Con muốn về bên đó ở”.
- “ là Lăng Hạo muốn con về bên đó đúng không”.
Hạ An Ngôn vội xua tay “ không phải đâu ạ, là con muốn về bên đó ở, không liên quan đến anh ấy”.
Trang Tử Khâm ân cần nắm lấy tay cô “ Tiểu Ngôn, mẹ biết mọi chuyện đều là ý của Lăng Hạo, con không cần nói giúp nó”.
Nhìn Hạ An Ngôn cúi đầu không nói gì, bà thở nhẹ một cái “ Tiểu Ngôn, ly hôn đi”
“ mẹ” Hạ An Ngôn bật người dậy “ con không ly hôn”.
- “Tiểu Ngôn, cuộc hôn nhân này không có cái kết đẹp của hoàng tử và công chúa đâu, con tội gì phải cố chấp như vậy.
Lăng Hạo nó không yêu con, con xem từ ngày kết hôn cho đến bây giờ cả người con ra cái bộ dạng gì.
Tiểu Ngôn, ta là nhìn con như vậy mà đau lòng,ta không chịu được”.
Nói đến đây mắt bà đã đỏ hoe.
- “ mẹ con xin lỗi, để người đã phải lo lắng cho con”.
Hạ An Ngôn ngã đầu vào lòng bà mà uất ức nói “ mẹ biết không, từ nhỏ con luôn muốn được Lăng Hạo chú ý đến.
Nhưng mà, lại trớ trêu thay con và Nhã Hân cùng vào Lăng Viện cùng một ngày, mà trong ngần ấy năm lúc nào ánh mắt của anh ấy cũng dành cho Nhã Hân, cũng trong ngần ấy năm đấy anh ấy chưa bao giờ nâng mắt nhìn con dù chỉ một cái liếc ngang.
Con không biết gì lý do gì mà anh ấy lại ghét đến mức như vậy.
Con biết chứ, con biết anh ấy muốn kết hôn cùng con không phải là chuyện tốt đẹp, mà anh ấy chỉ muốn trả lại hết cho con những uất ức mà Nhã Hân đã chịu.
Nhưng con vẫn chấp nhận, con một lòng một dạ muốn gả cho anh ấy, bởi vì chỉ có như vậy anh ấy mới chịu chú ý đến con một chút.
Xin mẹ đừng bắt con phải ly hôn”.
Gương mặt cô lúc này đã ướt đẫm nước mắt, mà Trang Tử Khâm cũng không hơn cô bao nhiêu.
- “ mẹ cũng không bao giờ muốn hai đứa phải ly hôn, nhưng Lăng Hạo nó đối xử với con ta không chịu nổi.
Một đứa là con ruột của ta, một đứa ta hết lòng hết dạ chăm lo từ nhỏ.
Con bảo ta phải làm sao đây”.
Trang Tử Khâm đau lòng, con trai ruột của mình lại hành hạ đứa nhỏ chính tay mình nuôi dưỡng đến bộ dạng không ai ngờ tới, nói không đau lòng có ai tin không.
- “ mẹ, Tiểu Ngôn hứa với mẹ, sau này con sẽ cố gắng làm cho Lăng Hạo đối xử tốt với con, người không cần phải lo lắng nữa có được không”.
Hạ An Ngôn lấy tay vội lau sạch nước mắt trên mặt mình, gượng gạo cười với Trang Tử Khâm.
Trang Tử Khâm làm sao mà không biết được là Hạ An Ngôn đang cố gắng trấn an bà.
Tính tình Lăng Hạo như thế nào chẳng phải bà là người rõ nhất hay sau, bà cũng hy vọng Hạ An Ngôn có thể thay đổi được Lăng Hạo nên đành gật đầu phụ hoạ theo cô “ được, ta cho con thêm một cơ hội, Tiểu Ngôn con hãy nhớ đến lúc con cảm thấy thật mệt mỏi hãy quay về đây với ta.
Cho dù, sau này có ra sau đi chăng nữa Lăng Viện mãi là nhà của con, con mãi mãi là con gái của ta”..