A Nhuyễn xông tới bên sân khấu, ra sức hét, cô muốn hét lên một tiếng “KHÔNG”, nhưng cô chỉ phát ra tiếng ú ớ đau thương.
Đôi tay hường về phía Mạnh Trường Lăng trên sân khấu, vội vã ra hiệu, “Tôi có thai rồi, cầu xin anh, đừng kết hôn với cô ấy, cầu xin anh…”Hành động kỳ quặc của cô gây sự chú ý tới các con mắt hiếu kỳ của quan khách xung quanh, người ta nhìn cô dùng tay làm các ký hiệu, không ai bảo ai đều đoán cô là một kẻ tàn tật đáng khinh.
Một kẻ tàn tật, sao xứng có mặt tại hôn lễ của người thừa kế duy nhất của nhà họ Mạnh.
A Nhuyễn bị bảo vệ giữ lại, không cho cô thanh minh, kéo thẳng ra ngoài.
Giương mắt nhìn Mạnh Trường Lăng lấy người đàn bà khác, rõ ràng là nỗi đau vò xé trong tim cô, vậy mà cô không thể nói ra thành lời, chỉ ú ớ một cách đau thương, nỗi đau cứ thế kéo dài lê thê và bị nhấn chìm trong âm thanh của những lời chúc phúc.
Nước mắt chảy ngược vào tim, đau đến co cứng.
Ánh mắt sâu thẳm của Mạnh Trường Lăng nhẹ nhàng lướt qua người con gái đang bị đám vệ sỹ lôi đi, nét mặt tuấn tú không một chút biểu cảm, cứ như không có chuyện gì xảy ra, anh cười nhạt rồi quay lại với người dẫn chương trình và trò truyện cùng cô dâu.
Sự xuất hiện của A Nhuyễn trong buổi tiệc như hòn đá bé nhỏ không đủ sức làm đại dương xao động, ngay đến một gợn sóng cũng không có.
Bên ngoài nhà hàng, thím Lưu cũng đã dẫn người đến, cô bị nhét vào trong xe, thím Lưu ngồi ngay ngắn bên cạnh, tức giận mắng chửi cô không ngớt, "Một con câm, lại muốn cưới thiếu gia nhà họ Mạnh, đũa mốc mà đòi chòi mâm son … Nếu không phải vì lần trước Chương tiểu thư phản ứng với nhóm máu của thiếu gia mà dẫn đến sảy thai, thì ngay đến cơ hội được thiếu gia chạm vào cô cũng đừng mơ đến, chạm vào cô cũng đừng mơ đến, thế mà còn mặt dày chạy đến phá đám cưới của người ta, cô thật đúng là ti tiện …"Nhà họ Mạnh có tiền, từ lâu đã điều tra xem cả nước có bao nhiều người có cùng nhóm máu P với mình, kết quả chỉ có mười người, trong mười người này chỉ có A Nhuyễn cùng độ tuổi với Mạnh Trường Lăng, đương nhiên, cũng là người dễ sai khiến nhất.
A Nhuyễn nghe vậy mà không cầm lòng được, trong đầu chỉ hiện lên ánh mắt vô cảm của Mạnh Trường Lăng, cô là con kiến bị dẫm dưới chân, đê tiện đến mức không đáng để anh chú ý.
Trái tim, nỗi đau vò xé.
Về đến biệt thự, cô bị nhốt trên lầu.
Cô nằm sấp trên giường, khóc không ra tiếng, khóc từ sáng cho đến đêm, cô nghĩ, cho dù mình có khác đến chết cũng sẽ không có ai đến an ủi một câu, nghĩ vậy cô lau nước mắt ngồi dậy.
Lúc này ngoài cửa sổ, bầu trời rức sáng pháo hoa, pháo hoa được đặt làm đặc biệt, hiện lên bầu trời ba chữ “Anh yêu em”, pháo hoa biến ảo dưới màn đêm, đẹp đến xúc động lòng người.
Cô đứng cạnh cửa sổ ngẩn ngơ nhìn, tò mò không biết màn pháo hoa sáng cả bầu trời này là do ao sắp đặt, mà đẹp mà tỉ mỉ đến vậy.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, thím Lưu bê mâm cơm canh đi vào, thấy cô dứng bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn trời, bèn thốt ra một câu đầy khinh miệt, "Phòng tân hôn của thiếu gia là tòa biệt thự trước mặt, pháo hoa này cũng là thiếu gia chuẩn bị cho thiếu phu nhân, cô ngưỡng mộ lắm phải không?"A Nhuyễn rùng mình, bất giác vịn vào song cửa sổ.
Thím Lưu cười lạnh lùng, đặt mâm thức ăn xuống, “Đáng tiếc, cô còn lâu mới xứng với thiếu gia.
”Cửa phòng một lần nữa khóa lại, không khí trong phòng yên tĩnh trở lại, bên tai cô vẫn là tiếng pháo hoa đì đùng, như một câu thần chú, cứ vang vọng mãi, làm cho đầu óc cô ong ong, mụ mị, cô đau đớn, khom người, loạng choạng bê mâm cơm đặt xuống đất.
Nước mắt rơi lã chã lên thức ăn.
Lẽ nào câm thì ti tiện?Thì không được đối xử công bằng?Thì không xứng đáng được hạnh phúc?Nếu đã vậy thì tại sao anh ta lại chiếm hữu cô, tại sao lại đối xử tốt với cô, tại sao?Đêm về khuya, để bản thân không quá tuyệt vọng, cô bật hết tất cả đèn trong phòng.
Cô không ngủ được, dựa đầu ôm hai đầu gối ngồi ở cuối giường, cô lắng nghe tất cả động tĩnh bên ngoài như một cách tự ngược đãi chính mình, cố gắng tưởng tượng đêm tân hôn của Mạnh Trường Lăng sẽ như thế nào.
Anh lớn hơn cô đúng tuổi, khi cô tròn anh đã , tuổi, anh chín chắn, già dặn, rất có phong thái, rất có sức cuốn hút.
Về chuyện nam nữ, anh lại càng thành thục, khi cô tuổi, cả cơ thể đều lạ lẫm, căng thẳng, run rẩy dưới cơ thể anh.
Khi đó anh nắm chặt tay cô, khẽ thì thầm vài lời đường mật vào tai cô, “Em trao cho tôi, tôi sẽ bảo vệ em cả đời, lo cho em cả đời.
”Ánh mắt anh dịu dàng, như chứa cả bầu trời đầy sao trong đáy mắt, cô như uống phải thuốc mê, cười ngây dại, vụng về và run rẩy hôn môi anh.
Chớp mắt, họ đã ở bên nhau bốn năm.
“A Nhuyễn –“ đúng lúc đang ngơ ngẩn, âm thanh từ sâu trong ký ức đánh thức cô.