Lăng Thiên giận run người, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía nàng, nếu như có thích khách thật nàng sẽ dùng chậu rửa mặt để ra tay sao?
Nếu như có thích khách thật nàng sẽ véo vào người ta một cái sau khi chụp cái chậu rửa mặt đó vào đầu ta sao? Chỉ sợ có khi đã ăn một
nhát đao rồi?
Nhìn cái vẻ mặt sợ hãi của Lê Tuyết, trong đáy mắt lại là một sự đắc ý nhìn thấy rất rõ, Lăng Thiên trợn hai con mắt nhìn nàng hồi lâu. Đột
nhiên hắn thở dài một hơi, nằm vật ra giường, chui đầu vào trong chăn.
Mất mặt quá! Bản công tử lần này đúng là mất mặt quá!
Cả đám người đẹp cùng nhau cười ồ lên.
Một giọng nói hồ nghi vang lên: "Í? Các muội nói xem Lăng đại công tử tại sao chỗ khác không đến, mà lại cứ phải đến phòng của Lăng
Thần muội muội để nghe trộm? Từ vừa nãy, đã Lăng Thần muội cứ như người mất hồn, cứ như là chúng ta đã làm phiền đến chuyện
tốt của muội ấy í?".Người nói chính là Lê Tuyết.
"Đúng đấy, đúng đấy, vừa này Thần tỉ tỉ trông sốt ruột lắm í. Hóa ra là như vậy! Thần tỉ tỉ như vậy thì cũng không thấy lạ lắm, Nhan muội
muội sao cũng như vậy nhỉ?". Giọng nói này, chính là của Thủy Thiên Nhu.
"Hừm, đúng là đồ háo sắc, đồ xấu xa!". Giọng nói này vừa mang ý trách móc, vừa có chút gì đấy sự ghen tức, chính là của Tiêu Nhạn
Tuyết.
"Á.., hay là cứ thay quần áo đã, nếu không công tử cảm lạnh thì chết". Còn giọng này là của Giảo Nguyệt công chúa.
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan hai nàng cúi gằm đầu xuống, mặt đỏ đến tận cổ, đến lời cũng ngại không nói ra được.
"Được rồi, chúng ta mau đi thôi, nếu không lại quấy rầy chuyện tốt của người ta, nếu như bị báo thù, thì gay go lắm, người này có tâm lí
báo thù mạnh lắm, không biết chừng thù đến cả đời ý chứ".
Cả đám sợ hãi lè lè lưỡi ra, lập tức các người đẹp ùa ùa đi hết.
Những tiếng cười lớn như vừa trút được giận không ngừng từ xa vang đến, càng lúc càng xa. Trong phòng chỉ còn lại Lăng Thần và Ngọc
Băng Nhan, hai người vừa muốn cười vừa cảm thấy xấu hổ, tay chân không biết đặt đâu nữa.
Lăng Thiên thò đầu ra, hừm hừm nói: "Đừng vội đắc ý, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho các người biết sự lợi hại của bản công tử". Đột nhiên
nhìn Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan, hắn cười hihi: "Hai vị mĩ nhân… đến lượt chúng ta rồi, cả người ta đều ướt nhèm rồi, nhưng sợ bị
cảm lạnh, tanha".
Lăng Thiên nói xong liền bắt đầu cởi quần áo!
Hai nàng đồng thời vừa tức vừa bái phục kẻ có một không ai về độ mặt dầy trước mặt này, vừa gặp phải chuyện như vừa rồi mà sự dâm
dê của hắn vẫn không hề biến mất.
Hai nàng đồng thời xí một tiếng, quay mặt nhìn ra chỗ khác, không biết là đang nghĩ cái gì, chỉ thấy mặt như đang bị sốt độ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lăng Thiên cười lớn một tiếng, đứng bật dậy, đột nhiên trong phòng tối om om, hắn đã thổi tắt nến, tiếp đó cả hai nàng đồng thời khẽ rên
lên một tiếng. Không biết là xảy ra chuyện gì, tiếp đó chính là…uhm, chắc cả nhà đều biết…
Thân thể cường tráng của Lăng Kiếm giống như một chiếc lá rụng, lặng lẽ dính sát vào mặt ngói lạnh lẽo. Gió đêm thổi qua, nhưng thân
người của hắn, đến vạt áo màu đen cũng không lay động chút nào.
Lăng Kiếm lúc này dường như đã hòa thành một thể với màn đêm yên tĩnh, tin rằng kể cả có người tình cờ đi ngang qua người hắn, cũng
chưa chắc đã phát hiện ra được, trong màn đêm yên tĩnh này, không ngờ đang ẩn nấp một người còn sống sờ sờ.
Đương nhiên, muốn tình cờ bước qua bên người hắn cũng quả thật là không dễ dàng. Bởi vì chỗ hắn đang ở chính là đỉnh lầu của Minh Yên
Lâu, cũng là công trình kiến trúc cao nhất của thành Thừa Thiên, tất nhiên là ngoài hoàng cung ra. Mà nơi ở của sứ giả các phương đều
được xắp xếp ở xung quanh, ánh mắt của Lăng Thiên giống như một tấm lưới lớn bao trùm xuống bốn phía, không bỏ qua bất kì điểm
khác lạ nào, bất kì người nào bên dưới nếu như có hành động gì đều không thoát khỏi tầm theo dõi của hắn! Đó chính là sự chứng minh
cho việc công lực của Lăng Kiếm đã bước đến đỉnh cao! Sự tu luyện của Lăng Kiếm ở thời điểm này đã đạt đến cảnh giới cực cao, kể cả
là so sánh với Ngọc Mãn Lâu hoặc cao thủ đệ nhất của Thủy Gia là Thủy Vô Ba chắc cũng không kém hơn quá nhiều!
Lăng đại công tử đáng chết, mượn cớ để nổi điên, thủ hạ không biết làm thế nào, chỉ biết cách ra sức tìm kiếm đầu mối! Đáng tiếc từ đầu
đến cuối không có thu hoạch gì! Thực ra bọn Lăng Kiếm cũng biết, kể cả đến lúc đó hoàn toàn không có thu hoạch gì, Lăng đại công tử
cũng sẽ không làm gì mình cả. Chỉ là họ từ trước đến giờ không có thói quen làm cho Lăng Thiên thất vọng, kể cả là thật sự không có hi
vọng gì cũng phải kiên trì nỗ lực đến kì hạn cuối cùng!
Khi mà không có đầu mối gì, thì ôm cây đợi thỏ chính là biện pháp tốt nhất.
Chỉ cần người của Ngọc Gia và Tiêu Gia có hành động gì lạ, là Lăng Kiếm sẽ có thể lập tức sắp xếp người tiến hành theo dõi! Mượn sự
giúp đỡ của loại thuốc theo dõi thần kì mà họ rắc ra lúc hỗn chiến ở tửu lâu, tuyệt đối có thể chính xác đến từng người!
Thời gian đến nửa đêm, Lăng Kiếm đã ở đây nằm im bất động canh giờ, vẫn không có thu hoạch gì!
Phía không xa. Lâu chủ Minh Yên Lâu đang xắp xếp bố trí cái gì đó. Xa hơn nữa là tiếng Tiêu Phong Dương quay trở về, giọng nói không
vui của lão già người của Thiên Thượng Thiên, còn có những tiếng bước chân lo lắng không yên của mấy người, còn có tiếng quát tháo nổi
giận của Ngọc Mãn Thiên sau khi trở về và tiếng chửi thầm của một tên cao thủ nào đó, tất cả của tất cả, đều được lọt vào trong tai của
Lăng Kiếm. Trong đầu của Lăng Kiếm đang được loại một cách rõ mồn một.
Tuy cách quá xa như vậy, không hoàn toàn có thể nghe được mỗi người đang nói những gì, nhưng cái cảm giác huyền diệu này, làm cho
Lăng Kiếm có cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều như đang nằm trong sự khống chế của hắn.
Cái này, chẳng nhẽ chính là cảnh giới nhập vi mà công tử đã nói đó sao? Ta không ngờ cũng tiến được vào cảnh giới kì diệu này!
Canh ba, trời đã khuy lắm rồi.
Tiếng ngáy như sấm của Ngọc Mãn Thiên kêu to đến vang trời dậy đất.
Lăng Kiếm trong lòng bất giác cảm thấy buồn cười, người bạn già Ngọc tam gia này đúng là quá vô tư, hiện nay đang ở trong đất của đối
thủ đối đầu lớn nhất của Ngọc Gia, mà lại có thể ngủ đến thoải mái như vậy? Không thể không tặng cho ông ta một chữ "phục"! Nhìn điệu
bộ của ông ta, có lẽ là nằm cạnh miệng núi lửa sắp phun trào ông ta cũng có thể ngủ được như thường. Đột nhiên trong lòng Lăng Kiếm
xuất hiện dự báo cảnh giác, lập tức tập trung tinh thần. Hai bóng đen giống như u linh đột nhiên vút qua tiểu viện của Ngọc Gia, chúng liếc
nhìn nhau một cái trong bóng đêm, một đông một tây, biến mất không còn tăm hơi.
Ánh mắt của Lăng Kiếm lập tức khóa chặt hai người này, giống như đang dùng thần tư (tinh thần, tâm tư) để nhìn chúng đang len la lén lút
lượn một vòng quanh Minh Yên Lâu, sau đó lại quay trở lại tiểu viện; tiếp đó lại là một hồi lâu im lặng.
Nhưng Lăng Kiếm cảm nhận được một cách rõ ràng, lại có mười luồng thần niệm cực mạnh giống như trải thảm đang tìm kiếm bất kì một
chút động tĩnh gì trong vòng mấy trượng đổ lại. Hiển nhiên, tam hồn bảy phách của Ngọc Gia đang có tình bố trí nghi trận, thăm dò s
phòng vệ xung quanh.
Lăng Kiếm cười nhạt trong lòng, lúc ra ngoài, Lăng Kiếm đã có sự xắp xếp, đem các mật thám ngầm của Lăng Gia rút hết về, toàn bộ đổi
thành người của Đệ Nhất Lâu. Những thám tử bình thường đối với các cao thủ như này mà nói, căn bản là không có chút tác dụng gì, tác
dụng duy nhất chỉ là rút dây động rừng mà thôi.
Trong đêm đen, tiếng gió thổi ào ào, có mười bóng người cùng lúc lặng lẽ xuất hiện, chỉ dừng lại một lát trên nóc nhà, rồi đột nhiên giống
như vỡ tan ra trong cùng một thời gian bay vọt ra mười hướng khác nhau, chớp mắt cái đã biến mất trong màn đêm.
Lăng Kiếm nằm im bất động, trong lòng tự khen thầm, mười tên ba hồn bảy phách này đúng là tính toán chu đáo, khi mà phái hai người giả
vờ hành động để dụ địch không phát hiện ra vấn đề gì, mà vẫn áp dụng kế nghi binh như thế này. Quả nhiên là đã cẩn thận đến mức không
thể cẩn thận hơn!
Nhưng, càng là cẩn thận như vậy, thì mưu đồ của chúng cũng chắc chắn sẽ càng lớn!
Lăng Kiếm đang định chuẩn bị theo dõi, đột nhiên trong lòng bồn chồn, dự báo cảnh giới lại xuất hiện!
Hóa ra, có một bóng người màu đen đột nhiên vòng lại giống như sao băng, "soạt" một tiếng rơi xuống đỉnh lầu của Minh Yên Lâu.
Khoảng cách cách chỗ của Lăng Kiếm chỉ có không đến một trượng! Hắn chính là một người trong mười bóng đen vừa tỏa ra!
Người này đứng ở trên đỉnh lầu như vậy, đứng im bất động nhìn bốn phía xung quanh, hồi lâu mà hắn cứ im thít không nhúc nhích như vậy!
Không ngờ cẩn thận đến mức
Có điều, hắn cứ đứng ở đó, thì làm sao mà Lăng Kiếm hành động được? Kể cả là võ công của Lăng Kiếm hơn xa hắn, cũng không chắc
có thể ở cự li gần thế này không bị người đó phát giác ra!
Làm thế nào giờ?
Lăng Kiếm chửi thầm trong lòng, lúc này nếu như hắn bước ra, có thể chắc chắn % một chiêu là có thể lấy mạng tên này, nhưng sẽ
khó tránh được đánh rắn động cỏ. Nhưng nếu như không giết tên này, kế hoạch theo dõi của mình làm sao tiến hành được?
Đồng thời chạy ra tên, trở về có một tên, còn có tên phải theo dõi! Ngộ nhỡ bỏ xót mục tiêu thật sự, mà vì đó để xảy ra chuyện, thì
chẳng phải là tội lớn tày trời sao!
Đang trong lúc nóng ruột, bỗng nghe thấy khoảng hơn mười trượng trước mặt truyền đến tiếng "Cracc" vang nhẹ. Lăng Kiếm trong lòng lại
giật một cái, phương hướng đó chính là chỗ bọn Lăng Trì!
Thân người đứng thẳng của người áo đen trên nóc nhà lập tức nghe thấy tiếng động mà di chuyển, "soạt" phóng vút đến với tốc độ kinh
người, người còn đang ở trên không, thì thanh trường kiếm sáng quắc đã được rút ra khỏi bao, giống như là gặp kẻ địch lớn vậy!
"Miao" một tiếng, một con mèo đen chui ra từ chỗ tối góc tường. Tên áo đen nhổ một bãi nước bọt, chửi lầm rầm một câu.
Lúc này Lăng Kiếm đã ở vị trí bên ngoài hai mươi trượng so với lúc nãy! Khinh công của Lăng Kiếm nếu như so sánh trong các cao thủ
đương thế, ít nhất cũng phải được xếp vào top , hắn chỉ cần chút khoảng trống trong thời gian ngắn như vậy!
Mà con mèo đen xuất hiện một cách tưởng chừng rất trùng hợp này, tất nhiên là được Lăng Trì ném ra.
Bọn Lăng Trì, Lăng Vân, Lăng Phong im lặng đứng ở một chỗ. Lăng Kiếm lao vụt đến như gió giật, cơ thể không có chút dừng lại, chỉ là
nhanh chóng dùng tay ra hiệu mấy cái, mấy người hiểu ý nhận nhiệm vụ, lập tức giống như mấy làn khói xanh, lần lượt biến mất trong màn
đêm.
Trên nóc lầu của Minh Yên Lâu, tên áo đen lúc nãy vẫn đang chăm chú nhìn xung quanh một cách cảnh giác, ánh kiếm trong tay lấp lóe,
không từng có chút thả lỏng. Chỉ là, hắn không biết, tử thần đáng sợ nhất đương thời vừa lao vút qua người hắn, nếu như con mèo đen của
Lăng Trì xuất hiện muộn hơn một chút, có lẽ Lăng Kiếm đã có thể lấy mạng hắn trong khoảnh khắc! Truyền Thuyết "
được
Một chiêu là quá đủ!
Quyển