Lang Phi

quyển 2 chương 16-4: huyết vũ tinh phong (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại là độc?

Sắc mặt Hàn Lăng đại biến. “Không tốt!”

“Nín thở!” Phượng Hạo Thiên quát to. Dược tính của độc dược có thời gian hữu hiệu, chỉ cần nín thở trong vài khắc thì tuyệt đối sẽ không trúng độc.

Tiểu Bạch và Tiểu Ngân ở trong tay áo ngao ngao kêu, chúng nó túm tay áo của Hàn Lăng, Hàn Lăng cúi đầu, Tiểu Ngân vươn đầu, hất hất ra hiệu về phía bên trái.

Hàn Lăng nhấc mi, chẳng lẽ nó muốn nói với nàng, kẻ chỉ huy ở chỗ đó?

Tuy mang đầy nghi hoặc, nhưng Hàn Lăng vẫn ngoan lệ xuất thủ, đâm chết từng tên địch nhân chắn ở phía trước. Đi thẳng về khoảnh đất tối tăm kia.

Triệu Ương Ương vừa mới đâm chết một địch nhân, trông thấy Hàn Lăng đang đi về phía khoảnh đất tăm tối kia, khóe miệng hiện lên vẻ khinh khi, chẳng lẽ nàng sợ?

Trong bóng tối, người nam nhân trông thấy Hàn Lăng đang từng bước tới gần, thì rất kinh ngạc, nàng không biết võ công, vậy mà có thể nhận ra được vị trí của hắn!

Chỉ có điều…

“Đi chết đi!” Hàn Lăng chém phăng đầu của một kẻ địch đang chắn ngay phía trước.

Máu tươi bắn tóe lên trời, kẻ địch còn chưa kịp kêu thảm thiết, cũng đã mất mạng!

Trong mắt thiếu nữ, nồng đậm hơi thở tử vong và thị huyết, khiến đám người tới gần nàng đều kinh sợ.

Phượng Hạo Thiên đang hăng hái tắm trong biển máu, vừa quay đầu lại, bỗng phát hiện phía sau không thấy bóng dáng Hàn Lăng đâu! Lập tức kinh hoảng nhìn quanh bốn phía! Kết quả cũng không thấy bóng dáng nàng! Không nhịn được quay ra sau, hô to hỏi tỷ đệ Triệu thị: “Hàn Lăng đâu?”

Nghe vậy, Triệu Dã cũng nhìn bốn phía, ngoại trừ thi thể của kẻ địch căn bản là không có bóng dáng Hàn Lăng. “Phải chăng nàng đang ở phía sau chúng ta?”

Mà Triệu Ương Ương biết được hướng đi của Hàn Lăng thì cười nhạt, ở phía sau? Hàn Lăng đã sớm chạy đến phía trước bọn họ rồi. Song, ánh mắt lưu chuyển, nàng quyết định giả vờ không biết, nếu nàng ta chạy thoát, về sau Vương gia sẽ không tin nàng ta nữa, nếu nàng ta có mục đích riêng, thì địch nhân phía trước nhiều như vậy, nàng ta sẽ chết cũng không không chừng, vô luận là vế nào, đối với nàng đều có lợi.

Phượng Hạo Thiên nhất thời sợ hãi, cất tiếng gào thét: “Hàn Lăng!”

Tiếng gầm lên đầy giận dữ, kinh thiên động địa! Rung động địch nhân, rung động Triệu Dã, rung động Triệu Ương Ương! Bọn họ kinh hãi, không ngờ hắn lại coi trọng Hàn Lăng đến vậy!

Hắn đã nói sẽ bảo vệ nàng! Tuyệt đối sẽ không để nàng có bất cứ nguy hiểm gì! Nhưng vì sao, nàng lại biến mất?

Hàn Lăng!

Hàn Lăng đang nương theo bóng tối tới gần kẻ cầm đầu thì nghe được tiếng gào thét của Phượng Hạo Thiên, bước chân không khỏi dừng lại, nhưng nay nàng đã cách kẻ chỉ huy càng lúc càng gần. Hàn Lăng cắn chặt răng, tiếp tục một đường giết địch, tiến về phía trước.

“Nếu Hàn Lăng có chuyện, bổn vương sẽ bắt các ngươi chôn cùng!” Ánh mắt Phượng Hạo Thiên đầy cuồng nộ nhìn chằm chằm vào đám địch nhân không dám tới gần, con ngươi sâu thẳm, phóng thích ra sát khí dào dạt, thị huyết đến thế, chấn động nhân tâm đến thế.

Lúc này, Triệu Dã nhíu mày, hắn phát hiện, nếu Hàn Lăng thật sự có chuyện, có lẽ Phượng Hạo Thiên sẽ trở nên điên cuồng, tàn nhẫn hơn.

Triệu Ương Ương nghiến răng nghiến lợi, ả Hàn Lăng chết tiệt! Không ngờ trong lòng Vương gia nàng ta lại quan trọng đến vậy. Hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của nàng.

Gió thổi cây lay, Hàn Lăng cuối cùng cũng không uổng trăm cay nghìn đắng, đi tới trước mặt kẻ chỉ huy!

Nam nhân đó che kín mặt, dáng người to lớn, mặc trường bào màu đen, bên hông đeo trường kiếm, lúc này, trên người hắn chỉ lộ ra hai mắt nhìn Hàn Lăng với toàn thân đầy khí phách ở phía trước.

Thiếu nữ không hề sợ hãi tiến lên hai bước, đôi mắt đẹp băng lãnh vô tình nhìn thẳng vào nam nhân.

Trong lòng người nam nhân khẽ động, nữ tử này… sao ánh mắt lại quen thuộc đến vậy…

Không!

Người nam nhân nắm chặt song quyền, không! Không phải quen thuộc! Mà là… nhất định là nàng! Là cô bé mà hắn giấu kín trong lòng tám năm nay! Chính là nàng!

Dung nhan tương tự đến thế, tuy rằng, bây giờ dung nhan của nàng nhuốm đầy máu, thế nhưng, ánh mắt vẫn như xưa, cũng mang theo loại lạnh lùng năm đó. Trên thế gian này căn bản không ai có được loại ánh mắt như thế này!

Thế nhưng, thật không ngờ, hắn lại gặp nàng ở đây! Mà nàng đích xác lại là địch nhân mà hắn muốn giết!

Trong lúc mâu quang hắn chuyển đổi, thiếu nữ lại tiến lên hai bước, lạnh lẽo nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Cho dù ngươi có rất nhiều thủ hạ, thì như thế nào?”

Thần sắc nam nhân đầy phức tạp nhìn Hàn Lăng, hồi lâu không lên tiếng.

Hàn Lăng nghi hoặc nhíu mày, tay nắm chặt chủy thủ, thần tốc phi nhanh lên, nhưng người nam nhân lại né tránh nhanh hơn nàng, chỉ một cái lách mình, cũng đã đứng ở phía sau nàng mười thước.

“Nghe lệnh, thả bọn họ!” Nam nhân nắm chặt song quyền, lạnh giọng mệnh lệnh.

Theo tiếng khẩu lệnh hắn thốt ra, tiếng chém giết liền ngừng lại.

Phượng Hạo Thiên bỗng nhiên nghi hoặc, thả bọn họ? Mục đích của bọn chúng không phải là muốn mạng của hắn sao? Sao giờ lại vậy?

Hàn Lăng vốn định bảo Tiểu Ngân và Tiểu Bạch trong tay áo ra tay, lại không ngờ tới, hắn ta lại thả bọn họ? Dựa vào võ công của hắn, muốn giết nàng dễ như trở bàn tay, có lẽ tốc độ của Tiểu Bạch và Tiểu Ngân đối với hắn mà nói, cũng không tính là rất nhanh, thế nhưng, hắn lại nói, thả bọn họ.

“Lý do.” Hàn Lăng lạnh giọng hỏi.

“Nếu bây giờ các ngươi không rời khỏi đây, tin rằng không lâu nữa, sẽ có người tiếp đến ám sát các ngươi. Về phần lý do ta thả nàng, sau này nàng sẽ biết.” Nam nhân xoay người, trầm giọng nói.

Hàn Lăng cau chặt mày, ngày sau sẽ biết? Sao nàng cảm thấy từ trong lời nói của hắn, thì dường như hắn quen biết nàng?

Song, giờ khắc này, nàng không thể cứ xoắn xuýt với chuyện này! Bọn họ phải mau chóng rời khỏi! Nam nhân này nói sẽ còn có người đến ám sát, nhất định có đạo lý của hắn!

Nàng phải trở về truy tra nguyên nhân.

Quay đầu lại, Hàn Lăng chạy về phía nhóm người Phượng Hạo Thiên.

Trong bóng tối, Phượng Hạo Thiên ba người đứng thẳng tại chỗ, đối với cảnh tượng đột nhiên phát sinh này, bọn họ đều vô pháp lý giải. Chưa bao giờ có một cuộc ám sát nào vào thời khắc mấu chốt lại ngừng lại, hơn nữa người bảo ngừng lại là kẻ địch của bọn họ, điều này nghe vào tai, thật là rất buồn cười.

“Ta ở đây.” Hàn Lăng xuyên ra khỏi rừng cây, chạy về phía ba người.

Phượng Hạo Thiên nghe được tiếng liền nhìn về phía Hàn Lăng, mi tâm đang hõm sâu bỗng dưng biến mất khi vừa nhìn thấy thiếu nữ! Biến mất vô tung vô ảnh! “Hàn Lăng!”

“Ta không sao.” Hàn Lăng cười nói.

Phượng Hạo Thiên gật đầu.

Triệu Ương Ương cắn môi nhìn Hàn Lăng, nàng ta lại quay lại! Đáng ghét! Chỉ có điều… Triệu Ương Ương cong môi cười nham hiểm, vừa rồi rốt cuộc nàng ta đã đi đâu? Có lẽ, về sau có thể từ điểm này mà làm ra chút chuyện, trước khiến Vương gia bắt đầu hoài nghi nàng ta.

Đúng, chính là hoài nghi!

“Chúng ta đi mau.” Hàn Lăng trầm giọng nói.

Mặc dù Phượng Hạo Thiên có điều hoài nghi đối với nơi mà Hàn Lăng đã đi, thế nhưng, hắn có thể hoài nghi bất cứ ai, cũng tuyệt đối không thể hoài nghi nàng. Cũng sẽ không hoài nghi nàng.

Có lẽ, lúc đó, sự buông tha của kẻ địch có mối quan hệ không thể phân rõ nào đó với nàng, thế nhưng, chỉ cần nàng không sao là tốt.

Triệu Dã nhìn sang Hàn Lăng, tuy rằng toàn thân nàng đều là máu tanh, nhưng điều đó cũng không cách nào che lấp được vẻ tuyệt trần mỹ lệ của nàng, tối nay, dường như nàng, cứ như thế, lặng yên không một tiếng động, không hề báo động trước, xông thẳng vào trong nội tâm mà hắn đã thủ vững kiên cố nhiều năm.

Đi trên con đường lớn rộng mở, bốn người đều lộ vẻ vô cùng uể oải.

Trong rừng rậm đen kịt, có một bóng dáng màu đen, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi. Hồi lâu thất thần.

Sau cùng thay vào đó là một tiếng thở dài.

Tảng sáng ngày hôm sau.

Vẫn là một ngày đẹp đẽ, trời xanh mây trắng, nghìn dặm không mây.

Nhưng Tứ vương phủ từ tối hôm qua đến giờ lại lâm vào trạng thái cực kỳ căng thẳng.

Trong đại điện, Thượng Quan Minh Tiệp đi qua đi lại, sắc mặt nàng tái nhợt, hôm qua sau khi bốn người Phượng Hạo Thiên đi du hồ, buổi tối cũng không hề trở về, ngay khi các hộ vệ đứng chờ tại Triệu phủ phát hiện không thích hợp, liền đến Vọng Giang hồ tìm kiếm, kết quả phát hiện ven hồ không có ai, hơn nữa trong không khí còn mang theo mùi vị máu tanh. Lập tức phát giác không đúng, nên bọn họ quay về vương phủ, bẩm báo với Thượng Quan Minh Tiệp. Giờ khắc này, trong tòa vương phủ to lớn, cũng chỉ có Thượng Quan Minh Tiệp có thể làm chủ.

“Thượng Quan trắc phi, bây giờ nên làm thế nào? Hôm qua Hoàng thượng đã sai người đến tuyên chỉ, kết quả, đến bây giờ vẫn không có tin tức của Vương gia.” Thống lĩnh hộ vệ lo lắng nói với Thượng Quan Minh Tiệp.

Lúc Thượng Quan Minh Tiệp nghe được thánh chỉ, sắc mặt lại biến đổi. Thật không ngờ, bây giờ nàng còn chưa diệt trừ được đối thủ, mà nay lại sắp có thêm một đối thủ mạnh mẽ hơn nữa.

“An tâm chờ tin tức, Vương gia sẽ không có chuyện gì, ngươi thân là thống lĩnh hộ vệ, vạn vạn không thể hoang mang, dẫn người tiếp tục tìm Vương gia!” Thượng Quan Minh Tiệp trấn định ra lệnh.

“Vương gia đã trở về!” Bỗng có một tiếng hô to truyền vào, khiến hai hàng mi vốn đang chau lại của Thượng Quan Minh Tiệp nhất thời giãn ra, bờ môi nàng nở nụ cười vui sướng, nhấc váy chạy ra ngoài.

Quả nhiên, hắn đã trở về!

Đi theo phía sau còn có Triệu Ương Ương và Hàn Lăng.

Trên người cả ba đều là vết máu, trông vô cùng chật vật.

Thượng Quan Minh Tiệp kinh ngạc nhìn bọn họ, vội hỏi: “Vương gia, mọi người có chuyện gì không? Có bị thương không?”

Phượng Hạo Thiên liếc mắt nhìn sang Thượng Quan Minh Tiệp, lạnh lùng nói: “Đi bảo người chuẩn bị nước nóng, ba người chúng ta cần phải tắm rửa.” Trên đường trở về có đi ngang qua Triệu phủ, Triệu Dã đề nghị, bảo bọn họ rửa mặt chải đầu ở Triệu phủ xong xuôi rồi hẵng về, song, lại bị Phượng Hạo Thiên khước từ, hắn cần phải nhanh hồi phủ, xử lý chuyện ám sát tối hôm qua! Hắn chung quy cảm thấy lần ám sát này tới quá mức kỳ quặc!

“Vâng.” Thượng Quan Minh Tiệp trả lời, sau đó quay đầu ra lệnh cho hạ nhân ở phía sau.

Tiếp theo nàng lại quay đầu lại, lơ đãng nhìn thoáng qua Hàn Lăng và Triệu Ương Ương. Trong lòng nàng thầm cười lạnh, tương lai không lâu sau, ba người bọn họ sẽ có chung một đối thủ, nàng cảm thấy điều đó quả thật rất nực cười. Trong vương phủ này, ai cũng có thể trở thành kẻ địch, ai bảo vị trí chính phi vĩnh viễn chỉ có một!

Thống lĩnh thị vệ chậm chạp bước ra ngoài, “Thuộc hạ tham kiến Vương gia. Vương gia không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Hôm qua Vương công công đến đây tuyên chỉ, Hoàng thượng tứ hôn cho Vương gia, ban Phong Khinh công chúa cho Vương gia làm Vương phi.”

“Tứ hôn?” Nghe thấy thế, sắc mặt Phượng Hạo Thiên đen lại, lạnh giọng phản vấn.

Truyện Chữ Hay