Lang Phi

quyển 1 chương 37: buổi săn bắn hoàng gia (7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Qua nhiều ngày quan sát kĩ càng, nàng phát hiện Hàn Lăng trước mắt biến hóa rất lớn, một người làm sao có thể biến hóa lớn như vậy? Huống hồ là một hài tử tám tuổi, nếu là tám này nàng, nàng đều diễn trò, vì sao lại không có một chút sơ hở?

Cho nên, nàng lớn mật đoán rằng!

Nàng không phải Hàn Lăng!

Hàn Lăng thần sắc không đổi, trấn định vô cùng, chỉ có khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, cười lạnh nói: “Ngươi có ý gì?”

Thượng Quan Minh Tiệp gắt gao nhíu mày, hay là nàng thật sự đã đoán sai, tám năm này, nàng mỗi ngày đều sống trong ngụy trang! Nếu là như thế, nàng (Hàn Lăng) so với trong tưởng tượng của nàng (Minh Tiệp) càng đáng sợ hơn! “Ta nghĩ ngươi biết ta đến cùng là muốn làm gì? Nếu ngươi là Hàn Lăng, ngươi vì sao phải che giấu tám năm?”

Nghe vậy, Hàn Lăng lấy loan đao từ trong tay áo ra, ôn nhu vuốt ve.

Thấy thế, Thượng Quan Minh Tiệp nhanh chóng lui về phía sau hai bước.

Bên miệng Hàn Lăng nở một nụ cười trào phúng: “Ngươi sợ cái gì? Cho là ta sẽ giết ngươi? Yên tâm, ta hiện tại sẽ không làm vậy. Dù sao trò hay cũng chỉ vừa mới trình diễn không phải sao?”

“Ngươi đến cùng muốn làm gì?” Thượng Quan Minh Tiệp khẽ động, hai mi nhíu lại, vội vàng hỏi.

Hàn Lăng cong khóe môi, tiến lên hai bước, cười nói: “Ngươi đoán đi.”

“Ngươi…..” Thượng Quan Minh Tiệp nhất thời tức giận đến nghẹn lời, nàng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ bị hai ba câu của một hài tử mà giận đến không nói nên lời.

“Giá!” Bụi đất bay lê, gót sắt thanh thanh, vài tuấn mã cao lớn từ bên cạnh các nàng chạy qua thật nhanh.

Thượng Quan Minh Tiệp nhíu mày, có chút nghi hoặc nói: “Người của Ngũ điện hạ, vì sao dáng vẻ lại hừng hực như thế?”

Ngũ điện hạ? Hàn Lăng híp hai mắt lại, tầm mắt sắc bén đảo nhanh qua, những người này đều là người của Ngũ điện hạ? Đột nhiên nhớ tới, những người này đêm qua luôn luôn như có như không đánh giá Phượng Hạo Thiên.

Nàng cảm nhận được sát khí cũng không phải là ngẫu nhiên!

Bọn họ sẽ gây bất lợi cho Phượng Hạo Thiên!

Ở đây ngoài trừ cung nữ và thị vệ đi theo hầu hạ, người còn lại, toàn bộ đều đi săn bắn! Như vậy những người này bộ dáng chỉnh tề như vậy, người người giắt kiếm bên hông, tuyệt đối đã có chuyện xảy ra!

Nhưng Ngũ điện hạ bị ngốc sao? Dám ở trước mắt bao người làm việc càn rỡ như vậy?

Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt thay đổi, môi có chút trắng bệch, “Nguyên lai tin tức đó là thật! Hôm nay quả thật có người sẽ gây bất lợi cho Tứ điện hạ!”

“Tin tức? Nói rõ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Hàn Lăng lạnh giọng hỏi.

“Đêm hôm qua, ta từ lều của Tứ điện hạ đi ra, trên đường trở về nghỉ ngơi, ngẫu nhiên nghe được hai người nhỏ giọng nói chuyện, bọn họ nói, có người hôm nay muốn ám sát Tứ điện hạ!” Thượng Quan Minh Tiệp lúc này cũng không quản được nhiều như vậy, đem toàn bộ sự tình mình biết nói ra!

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Lăng đại biến, kinh hô: “Không tốt!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thượng Quan Minh Tiệp, Hàn Lăng chạy đến chuồng ngựa, động tác lưu loát lên ngựa, “Giá!” Nếu Ngũ điện không cố kỵ điều gì như vậy, vậy, hắn là muốn…… diệt khẩu!

Những người ở lại lều trại này, toàn bộ đều là cung nữ thị vệ, tùy tiện xảy ra một sự kiện ngoài ý muốn thì toàn bộ người ở đây đều sẽ chết! Mà bất luận kẻ nào cũng sẽ không đem lần ngoài ý muốn đó liên tưởng tới Ngũ điện hạ! Lại càng sẽ không có người vì những người thân phận thấp đó mà điều tra rõ nguyên nhân!

Phượng Hạo Thiên tuyệt đối không thể chết! Chỉ có khi Phượng Hạo Thiên còn sống, nàng mới có chỗ dựa cường đại để phát triển thế lực mà báo thù! Nàng phải cứu hắn!

Phóng ngựaphinước đại, vút qua trước mặt Thượng Quan Minh Tiệp!

Thượng Quan Minh Tiệp không phải người ngu ngốc! Lúc nàng nói ra mục đích của những người này, cũng đã nghĩ đến, sắp có một hồi họa sát thân! Cũng cưỡi ngựa chạy theo phía sau Hàn Lăng!

Hai con ngựa chạy như điên, ở chỗ ra vào, ngỗn ngang thi thể, đều là những binh lính canh giữ bên ngoài.

Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Đoàn người rời đi vừa rồi, khuôn mặt người người mang đầy sát khí giơ đại đao ở nơi ra vào, dưới chân tuấn mã cao lớn là những thi thể lạnh dần!

Bọn họ phát hiện Hàn Lăng cùng Thượng Quan Minh Tiệp chạy như điên đến đây!

Rất xa, Hàn Lăng nhìn thấy đoàn người ngăn cản phía trước, trong mắt đen, mây đen lay động, sát khí hiện lên. Những người cản đường, giết hết!

Thượng Quan Minh Tiệp cắn chặt môi, nàng mặc dù có võ công trong người, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa đối mặt với sát khí tứ phía như vậy! Nàng biết muốn sống sót, nhất định phải xuất ra toàn lực!

“Là một hài tử và một nữ tử!” Một người trong đó nhìn thấy hai người Hàn Lăng liền hô lớn.

“Không được để cho bọn họ chạy ra ngoài! Giết chết toàn bộ!”

Hàn Lăng nở một nụ cười lạnh, hừ lạnh một tiếng, giết nàng? Chỉ bằng vài người bọn họ sao? Nắm chặt loan đao trong tay.

Thượng Quan Minh Tiệp không biết từ khi nào trong tay đã cầm một xà tiên, vẻ mặt sát khí nhìn gần hai mươi người chặn đường phía trước.

“A!” Hàn quang hiện lên, Hàn Lăng tay cầm loan đao, mỗi một đao xuất ra, nhất định là một đao trí mạng!

Cuồng phong nổi lên, huyết tinh nhiễm đầy tay áo.

Hàn Lăng mắt đen ám quang vô hạn, hơi thở bức người, nơi loan đao đi qua, không có người còn sống!

Thượng Quan Minh Tiệp theo sát phía sau, xà tiên huy động, nhìn Hàn Lăng giết người không nháy mắt, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hàn khí. Chưa từng nghĩ tới, giết người cũng có thể vô tình như thế! Chỉ cần một đao, sẽ là một mạng người!

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Hàn Lăng lao ra khỏi đám người, phía sau, Thượng Quan Minh Tiệp ương ngạnh chống cự lại. Bên người nàng là năm sáu người vây đánh!

Vốn thấy Hàn Lăng xông ra ngoài, vài người muốn đuổi theo! Nhưng khi nhìn thấy trong mắt nữ hài nồng đậm sát khí, cùng nụ cười lạnh bên miệng, lập tức gạt bỏ ý tưởng này! Vài người còn sót lại liền vây quanh công kích Thượng Quan Minh Tiệp.

Bọn họ đơn thuần cho rằng, hai người các nàng đi cùng nhau, chỉ cần bắt một trong hai người, người còn lại nhất định cũng trốn không thoát.

Thượng Quan Minh Tiệp cố hết sức lực còn sót lại cùng một số công phu còn lại, ra sức đánh.

Có thể cảm nhận được Thượng Quan Minh Tiệp đã cố hết sức!

Nhưng, Hàn Lăng đã lao ra ngoài, chỉ quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua, cười lạnh, không tiếng động nói với Thượng Quan Minh Tiệp, ‘Ngươi đi chết đi.’ Vô tình quay đầu, giục ngựa rời đi!

Nếu Thượng Quan Minh Tiệp chết! Nàng còn bớt việc! “Giá!” Nàng phải mau chóng đến cứu Phượng Hạo Thiên! Buổi săn bắn hôm nay, bên người hắn căn bản không có người bảo hộ!

…….

Lúc này, cùng với thanh âm chiêng trống, người tiến vào rừng săn bắn, người người phấn chấn, khí thế bừng bừng.

Cuồng phong nổi lên, thổi qua tán cây xào xạc.

Thanh âm vang lên cùng với sát khí.

Bầu trời tươi sáng, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, loang lỗ chiếu trên mặt đất.

Phượng Hạo Thiên vẻ mặt lạnh lùng nghe động tĩnh bốn phía, lúc này đã qua nửa canh giờ, trên lưng ngựa đã có một con hươu, hai con thỏ.

“Không ngờ Tứ ca thế nhưng lại hạ được một con hươu a! Mới qua nửa canh giờ, Tứ ca đã có ba chiến lợi phẩm! Lợi hại, thật sự lợi hại.” Chưa thấy người đã nghe tiếng, gót sắc chạy tới, đập vào mắt là một một đỏ rực rỡ.

Phượng Hạo Thiên giương mắt nhìn qua, khẽ cười nói: “Lục đệ đây là đùa Tứ ca sao? Trên lưng ngựa Lục đệ bây giờ đã có hai con hươu và hai con thỏ a.”

“Ha ha ha ha……. Lục đệ chỉ là may mắn thôi!” Phượng Hạo Dạ cười sang sảng. Con ngươi tà mị nhìn phía sau Phượng Hạo Thiên.

Sóng ngầm bắt đầu khởi động, sát khí hiện lên tứ phía.

Phượng Hạo Dạ bạc môi giương lên, tươi cười cực kỳ tà mị, “Tứ ca, thông minh một đời hồ đồ nhất thời.”

‘Sưu’ một tiếng, một mũi tên từ bên trong cánh rừng bay ra hướng tới sau lưng Phượng Hạo Thiên.

Truyện Chữ Hay