Bước vào Túc Phong Đường, quả nhiên thấy Trác Như Sơ ngồi ở trên ghế chờ hắn. Ổ Dạ Lôi tiến lên ôm y, khom người nói: “Đêm nay chúng ta không ăn ở trong phủ, đi ra ngoài ăn.”
Đôi mi thanh tú của Trác Như Sơ chau lên, rõ ràng là không nguyện ý. Ổ Dạ Lôi ngăn y cự tuyệt nói trước: “Chúng ta đi ra ăn bữa cơm. Tửu lâu kia đồ ăn hương vị rất ngon, ta muốn cho ngươi nếm thử.”
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ ngất đi. Đình Vương mà cũng nói được những lời “ôn nhu hiền tuệ” như vậy?!
Trác Như Sơ đối với việc ăn uống thật không để ý, y cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng Ổ Dạ Lôi là loại người gì chứ? Hắn nhõng nhẽo cương quyết cộng thêm lời hay nói hết, Trác Như Sơ vốn rất ít khi cự tuyệt hắn rốt cục cũng phải gật đầu đáp ứng. Bất quá, y ra điều kiện là không thể nháo cho mọi người biết. Trác Như Sơ hiểu rất rõ những việc xấu trước kia của Ổ Dạ Lôi, Ổ Dạ Lôi tự nhiên lẹ miệng chấp thuận.
Bên này Ổ Dạ Lôi mang theo Trác Như Sơ xuất phủ, bên kia Đại Thiên đã bao hạ toàn bộ lầu hai của tửu lâu. Chưởng quầy nhận thức Đại Thiên, biết Vương gia muốn tới nơi này dùng bữa, liền khẩn trương đuổi những khách nhân đang ăn cơm. Đây chính là quy củ của Vương gia.
Bất quá Đại Thiên hồ đồ một lần, không thể hồ đồ lần hai. Hắn biết rõ tính tình Trác thiếu gia nên sao có thể để chưởng quầy đem người đuổi hết, đây không phải sẽ chọc cho Trác thiếu gia không vui sao? Ra hiệu cho chưởng quầy không cần lộ liễu quá, Đại Thiên liền chờ ở cửa .
Trên đường không ít người đều nhận ra Đại Thiên, người nào có thể đi tuyệt đối một đi không trở lại, đi không được cũng chạy nhanh tìm chỗ trốn, ai cũng sợ đưa tới tai bay vạ gió.
Nhìn bách tính trên đường hành tẩu vội vàng, còn khẩn trương nhìn hắn vài lần, Đại Thiên rất muốn hướng bọn hắn gào lên: “Vương gia đã không phải là Vương gia của trước kia nữa! Các ngươi không cần sợ!” Nhưng là, hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng nghĩ nghĩ. Lấy thân phận hiện tại của Vương gia, mọi người sợ một chút vẫn tốt hơn.
Đại Thiên đã nghĩ Vương gia chắc phải xài chút công phu mới có thể tác động Trác thiếu gia, thế nhưng ngoài dự liệu của hắn, chờ không lâu liền chờ thấy Vương gia.
Ổ Dạ Lôi là Đình Vương tôn quý nhất Văn Xương quốc, xuất môn chắc chắn không thể thiếu chút phô trương. Bất quá, lúc này, hắn phô trương cũng không làm người ta chấn động, chỉ dẫn theo hai gã tùy tùng, nhưng lại không có kỵ mã Hãn Huyết Bảo liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.
Nhưng Đình Vương chính là Đình Vương, cho dù hắn không phô trương, bách tính kinh thành ai lại không biết hắn? Bách tính nào chưa kịp trốn vừa thấy được Ổ Dạ Lôi lập tức quỳ xuống nghênh đón, song đi cùng Ổ Dạ Lôi là Trác Như Sơ che mặt, ánh mắt lại bắt đầu lạnh.
Trong lòng Ổ Dạ Lôi thật ảo não. Đồ hỗn trướng đui mù này, không nhìn ra hắn hôm nay không muốn phô trương sao? Nhưng người dù sao cũng đã quỳ xuống, Ổ Dạ Lôi cũng không thể “thưởng” cho bọn họ roi, chỉ đành thô thanh nói: “Tất cả đứng lên, không cần đa lễ.”
Cái này… Bách tính kinh thành cằm đều rớt trên đất. Không để ý tới mọi người kinh ngạc, Ổ Dạ Lôi mang theo Trác Như Sơ rất nhanh đi vào cửa Triêu Hoa Lâu. Đại Thiên vội vàng đi lên dẫn ngựa, Trác Như Sơ tự động xuống ngựa, vào tửu lâu.
Ổ Dạ Lôi làm sao còn để ý ngựa dừng hay chưa, vội vàng nhảy xuống cùng đi vào, sợ Trác Như Sơ giận hắn.
Đình Vương vẻ mặt lo lắng lọt vào trong mắt bách tính kinh thành, khiến cho bọn họ nghĩ đến tin đồn xôn xao gần nhất, bây giờ tất cả đều tin, người kia chính là vị bạch thần tiên đã xuất hiện để chế phục Đình Vương tàn bạo. Không ít người dập đầu tại chỗ, cầu mong vị thần tiên đầu bạc này vĩnh viễn không cần về trời.
Đại Thiên tiểu tâm dực dực dẫn Trác Như Sơ lên lầu hai, thỉnh thoảng ngó ngó sắc mặt Trác thiếu gia. Bất quá Trác thiếu gia che mặt, hắn thật sự nhìn không ra, nhưng gặp cái bộ dáng khẩn trương kia của Vương gia, Trác thiếu gia có lẽ mất hứng.
Không dám chậm trễ, sau khi dẫn Trác thiếu gia ngồi xuống, Đại Thiên vội vàng xuống lầu phân phó chưởng quầy mang thức ăn lên. Chưởng quầy cũng là vạn phần khẩn trương, người tới chính là Đình Vương a, hầu hạ không tốt chắc chắn khó giữ cái mạng nhỏ.
Sau khi an tọa, Trác Như Sơ liền gỡ xuống mạng che mặt. Trên lầu chỉ có Ổ Dạ Lôi cùng hai gã thủ hạ của hắn, y cũng không kiêng kỵ. Y từ nhỏ đã không thích ở nơi đông người lộ mặt, đây cũng là nguyên nhân vì sao y ít xuống núi.
Ổ Dạ Lôi ngồi ở bên cạnh Trác Như Sơ, muốn giải thích, lại không biết nói như thế nào. Dù sao đây cũng là chính hắn tự tạo, trong một chốc khó mà thay đổi được.
“Như Sơ, ta. . . . . .” Ổ Dạ Lôi há mồm, không biết giải thích thế nào mới tốt.
Trác Như Sơ nhìn sang, hai mắt bình tĩnh nói: “Ngươi trước kia tạo nghiệt, tự ngươi phải tìm cách bù lại. Chuyện vừa rồi, ta có mất hứng, nhưng sẽ không trách ngươi, ta không dễ dàng tức giận như vậy.”
Tâm Ổ Dạ Lôi buông xuống, lập tức tươi cười đáp: “Tính tình của ta đã khá hơn nhiều, ngay cả mắng chửi người cũng chưa có, không tin ngươi đi hỏi Đại Thiên xem.”
Ổ Dạ Lôi là người nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không cần phải nói dối, Trác Như Sơ hiểu hắn. Gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, y quan sát gian phòng tửu lâu này, còn đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ xốc lên màn trúc hứng thú nhìn bên ngoài một lát.
Thấy sắc mặt y bình tĩnh, nghĩ y thích nơi này, Ổ Dạ Lôi yên tâm mà nở nụ cười, cũng đứng dậy đi tới, đứng ở phía sau Trác Như Sơ nói: “Nếu ngươi thích, sau này chúng ta thường tới.”
Trong ánh mắt Trác Như Sơ hiện lên một đạo quang, Ổ Dạ Lôi đứng ở phía sau y dĩ nhiên không có nhìn thấy. Buông màn trúc, Trác Như Sơ xoay người thản nhiên nói: “Ta xuống núi chính là vì ngươi, ngươi không cần tốn tâm tư làm ta thích như vậy.”
Lời này nghe vào trong lỗ tai Ổ Dạ Lôi không cần nói nhiều thật thoải mái, hắn sao có thể không tốn tâm tư vào người này? Hắn hận không thể đem người này nhét vào trong thân thể của mình, cả đời cũng không tách ra.
Bất quá lời buồn nôn như vậy Ổ Dạ Lôi tuyệt sẽ không nói, hắn cũng không muốn bị Trác Như Sơ điểm huyệt đạo, cho nên chỉ nói: “Ta thứ nhất muốn mang ngươi đi dạo, thứ nhì quả thật muốn ăn vài món ở đây. Ăn cơm no chúng ta liền trở về, ta cũng không thích ở bên ngoài.”
Nghiêng đầu xuyên qua khe hở màn trúc nhìn ngoài cửa sổ, Trác Như Sơ đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Đại Thiên bưng trà lên, Ổ Dạ Lôi thực tự giác châm cho Trác Như Sơ một chén. Trong thâm tâm, hắn không thích người bên ngoài cùng Trác Như Sơ thân cận quá, chẳng để tâm bên ngoài là thân tín của hắn.
Trong tửu lâu toàn bộ im ắng, nguyên bản mọi người còn ở dưới lầu ăn cơm vừa nhìn thấy Đình Vương đến, đều buông bát đũa tính tiền chạy trốn.
Ổ Dạ Lôi ngoài miệng nói sẽ không phô trương như trước kia, nhưng trong tâm lại cảm thấy hết sức vừa lòng sự “tự giác” của những người này. Hắn thật vất vả mới có thể cùng Như Sơ đi ra ăn bữa cơm, phiền chán nhất hiển nhiên là đám tạp nhân hạ đẳng này. Chung quanh thanh tĩnh, tâm tình Ổ Dạ Lôi thật tốt, một bên cùng Trác Như Sơ nói chuyện, một bên kêu Trác Như Sơ ăn này ăn kia.
Trong gian phòng chỉ nghe Ổ Dạ Lôi một người nói không ngừng, Trác Như Sơ vẫn ít nói như thường, ngẫu nhiên thời điểm cần trả lời y cũng sẽ đáp lại một câu. Ổ Dạ Lôi gắp đồ ăn cho y, y cũng không có cự tuyệt, đều ăn toàn bộ, khiến Ổ Dạ Lôi hết sức vừa lòng.
Tuy rằng đã đánh mất trí nhớ mười năm, nhưng mấy ngày cùng Trác Như Sơ ở chung, Ổ Dạ Lôi cũng biết y đối chính bản thân không quan tâm cỡ nào. Ăn, chỉ cần no; mặc, chỉ cần ấm; ngủ, chỉ cần có chỗ nằm là được. Vì để cho sắc mặt Trác Như Sơ có thể hồng nhuận chút, Ổ Dạ Lôi đã tốn rất nhiều tâm tư.
Món chính lên một lượt xong, Ổ Dạ Lôi vội vàng hỏi: “Như Sơ, món ăn ở đây hương vị như thế nào?”
“Ân.” Trác Như Sơ ăn không nhanh không chậm, cũng nhìn không ra y đặc biệt thích món nào.
Nhưng đối Ổ Dạ Lôi như vậy cũng là khen ngợi, hắn tự cảm thấy đi ra một chuyến này đáng giá.
“Như Sơ, sau này lại đi ra ngoài ăn được không?” Thật ra hắn là muốn mang người này đi ra hít thở không khí, cũng gián tiếp nói cho những người khác, Trác Như Sơ là của Ổ Dạ Lôi hắn, đừng nghĩ đánh chủ ý của hắn.
Trác Như Sơ nuốt xuống miệng đồ ăn, thản nhiên nói: “Đồ ăn trong phủ không tồi, không cần thiết đi ra lãng phí bạc.”
Ổ Dạ Lôi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Ngồi buồn chán trong phủ cũng không được a, đi ra ngoài một chút cũng tốt.” Như Sơ thế nhưng vì hắn suy nghĩ như vậy!
Trác Như Sơ quay đầu lại nhìn, nói: “Ta không buồn, trong phủ của ngươi có sơn có thủy, so với bên ngoài không kém.”
Nếu không phải Trác Như Sơ không thích, Ổ Dạ Lôi tuyệt đối sẽ ôm y hôn ngay tại chỗ, Như Sơ chỉ sợ là “phu nhân” dễ nuôi nhất trên đời đi.
“Được được, ngươi nói cái gì cũng đúng hết.” Giữa ban ngày ban mặt, Ổ Dạ Lôi lại phát tình.
Xem Vương gia cười đến toe toét, Đại Thiên chớp chớp mắt, cúi đầu che giấu tâm tình của mình.
Hắn đã bảy năm chưa từng thấy Vương gia cười như vậy, nhưng từ sau khi Trác thiếu gia đến đây, Vương gia không chỉ có cười càng ngày càng nhiều, tính tình cơ hồ trở lại giống như trước, không còn dễ giận. Hắn chẳng sợ Vương gia vĩnh viễn cũng không nhớ lại, chỉ cần có Trác thiếu gia ở bên cạnh, Vương gia cũng sẽ không thay đổi.
Lúc này, chưởng quầy bưng lên một nồi nước, tất cung tất kính, thậm chí mang chút run run đem nồi đun nước để xuống, khom người nói: “Vương gia, đồ ăn đem lên hết rồi, ngài còn muốn ăn cái gì chỉ cần phân phó tiểu nhân.”
“Ngươi đi xuống đi, có việc bổn vương sẽ phân phó ngươi.”
“Dạ” Chưởng quầy cúi người vội vàng chạy ra.
Múc cho Trác Như Sơ một chén canh, sắc mặt Ổ Dạ Lôi lập tức trở nên ôn hòa: “Như Sơ, nếm thử canh Bát Trân Long Phượng. Canh này bổ thân, đối với ngươi luyện công có lợi.”
Chỉ cần đối luyện công có lợi, Trác Như Sơ từ trước đến nay đều không từ chối, đây cũng là thủ đoạn Ổ Dạ Lôi thường dùng. Quả nhiên, Trác Như Sơ không có cự tuyệt, tiếp nhận chén canh liền uống một hơi. Ổ Dạ Lôi đã muốn ăn no, nói đúng hơn là hắn chỉ lo chiếu cố Trác Như Sơ, tâm tư căn bản không có để trên đồ ăn.
Sau khi Trác Như Sơ uống xong, Ổ Dạ Lôi lập tức múc thêm một chén nữa cho y. Vừa muốn bưng qua, Trác Như Sơ đột nhiên một phen đẩy ra chén canh, đem Ổ Dạ Lôi đụng ngã trên mặt đất. Cơ hồ là đồng thời, một mũi tên phá cửa sổ mà vào, thẳng tắp cắm ở trên ghế Ổ Dạ Lôi vừa ngồi.
Đại Thiên phản ứng lại trước tiên, đối hai người khác kêu: “Bảo hộ Vương gia cùng thiếu gia!” Nói xong, hắn rút kiếm liền xông ra.
Một người ngăn cản hắn, là Trác Như Sơ. Kiếm đã che ở trước người Ổ Dạ Lôi, y bình tĩnh nói: “Đối phương có hai mươi người, ngươi không cần ra ngoài chịu chết.”
“Đại Thiên, ngươi nghĩ biện pháp lẻn ra, hồi phủ điều binh.” Ổ Dạ Lôi lấy ra khăn lau nước canh trên y phục, sắc mặt âm trầm.
Đám người không biết sống chết, dám quấy rầy hắn cùng Như Sơ dùng bữa!
Trên đường phố truyền đến tiếng kêu sợ hãi, hơn mười mũi tên phá tan màn trúc, bắn vào. Ngay sau đó, rất nhiều bóng người từ trong phòng đối diện nhảy ra, không nhiều không ít, vừa đúng hai mươi người.
Trác Như Sơ che Ổ Dạ Lôi lui về phía sau vài bước, quét ra một tên, lại ngăn Đại Thiên rất nhanh nói: “Không cần đi ra ngoài!”
Đại Thiên che ở bên người Vương gia, vẻ mặt lo lắng cùng khó xử. Ổ Dạ Lôi nghiêng người liếc nhìn sắc mặt Trác Như Sơ, rút ra kiếm của hắn nói: “Thiếu gia không cho ngươi đi ra ngoài, vậy ngươi ngoan ngoãn đợi đi.”
Nghĩ đến công phu của thiếu gia, Đại Thiên đang bối rối bình tâm lại không ít.
Dưới lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết của chưởng quầy, bọn thích khách từ cầu thang cùng cửa sổ vọt tiến vào. Không cho những người này cơ hội ra tay trước, kiếm trong tay Trác Như Sơ đã động.
Thân ảnh màu trắng ở giữa đám thích khách thành thạo nhảy thoát. Nguyên bản Đại Thiên cùng hai gã thị tòng còn muốn tiến lên hỗ trợ căn bản tìm không được cơ hội ra tay. Quanh người Trác Như Sơ như có một bức tường vô hình, đem bốn người Ổ Dạ Lôi bọn họ che ở sau lưng.
Vừa thấy thân thủ của bọn thích khách liền biết là người giang hồ, quần áo cũng là đủ loại kiểu dáng. Đừng nói là ám sát Ổ Dạ Lôi, bọn họ ngay cả thân mình Trác Như Sơ cũng chưa thể tới gần.
Ở bên trong đao quang kiếm ảnh, bọn thích khách có tên cổ tay bị thương, có tên binh khí bị đánh bay, có tên bị điểm huyệt đạo ngồi dính ở trên mặt đất. Tuy không ai bị giết chết, nhưng số thích khách có thể nhúc nhích càng ngày càng ít, thẳng đến khi trên cổ tên cuối cùng đặt một thanh kiếm lạnh như băng.
Bọn thích khách trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trác Như Sơ, không thể tin được bọn họ nhanh như vậy đã thất thủ.
Mũi kiếm lấy tốc độ mắt người không thể thấy rõ điểm huyệt đối phương, Trác Như Sơ thu hồi kiếm, thản nhiên nói: “Các ngươi mau đi đi, về sau không cần đến nữa.”
“Ngươi là ai?” Người cầm đầu, cũng là người vừa mới bị điểm huyệt run giọng hỏi, chưa thể tin bọn họ hôm nay có thể bình an rời đi.
Trác Như Sơ nửa bước chưa rời đứng trước người Ổ Dạ Lôi, thản nhiên mở miệng: “Ân oán giữa các ngươi cùng Ổ Dạ Lôi từ nay về sau xóa bỏ đi. Hắn sẽ không làm chuyện ngang tàng nữa, các ngươi không cần lại đến giết hắn.”
“Ngươi là ai?” Người nọ không chịu tha.
Người phía sau ôm vai Trác Như Sơ, tàn bạo nói: “Các ngươi nếu còn không biến, đừng trách bổn vương không khách khí!”
Bọn thích khách ai lại không rõ ràng thủ đoạn của Đình Vương, chúng nhìn Trác Như Sơ một cái, liền dắt díu nhau ly khai. Đây là lần duy nhất có thích khách từ trên tay Ổ Dạ Lôi còn sống rời đi. Ổ Dạ Lôi cũng nói được làm được, không có âm thầm bảo Đại Thiên trừ khử những người đó, tâm tư hiện tại của hắn không ở trên người đám thích khách đó.
Kiếm vào vỏ, Trác Như Sơ đối Ổ Dạ Lôi sắc mặt không tốt nói: “Trở về thôi.”
Từ trên người Trác Như Sơ tìm khăn che mặt đeo vào cho y, Ổ Dạ Lôi ôm y đi xuống lầu. Hai người không có tách ra cưỡi ngựa, Ổ Dạ Lôi cường ngạnh đem Trác Như Sơ mang lên ngựa của mình, hai người cùng nhau cưỡi một con hồi phủ .
Trận chiến vừa rồi kia, thanh danh Trác Như Sơ lan truyền lớn, ai cũng biết vị nam tử Đình Vương Ổ Dạ Lôi gần nhất sủng ái không chỉ có bộ dáng vô cùng tốt, võ công cũng là thiên hạ hiếm có. Sau khi Ổ Dạ Lôi cùng Trác Như Sơ trở lại Vương Phủ, tin tức này ngay cả hoàng thượng Ổ Mặc Cát cũng biết.
Hồi phủ, quản gia liền tiến lên bẩm báo: “Vương gia, Tiểu Thiên đã trở lại.” Hắn còn chưa biết tin tức Vương gia gặp chuyện, thấy Vương gia thần sắc không đúng, không khỏi bắt đầu cẩn thận.
Vừa nghe Tiểu Thiên đã trở lại, sắc mặt Ổ Dạ Lôi hơi biến. Hắn ôm chặt Trác Như Sơ, sau đó buông y ra nói: “Ta đi gặp Tiểu Thiên, ngươi muốn đi Túy Tiên trì phao hay không? Đi tẩy những mùi bẩn kia trên người đi.”
“Ta quay về Túc Phong Đường.” Cũng không nói có đi hay không, Trác Như Sơ rời đi trước.
“Bảo Tiểu Thiên đến Mãn An Đường đi.” Trác Như Sơ vừa đi, quanh thân Ổ Dạ Lôi liền toát ra tàn khí bạo ngược. Quản gia nhìn thấy trong lòng run sợ, vội vàng tự mình đi kêu Tiểu Thiên.
Đi theo Vương gia vào Mãn An Đường, Đại Thiên nói: “Vương gia, thuộc hạ đã sai người âm thầm đuổi kịp nhóm thích khách này.”
Ổ Dạ Lôi lạnh nhạt nói: “Một tên cũng không được lưu.”
Đại Thiên sửng sốt: “Trác thiếu gia bên kia. . . . . .”
Ổ Dạ Lôi quay đầu liếc Đại Thiên một cái. Đại Thiên run run vội vàng nói: “Thuộc hạ hiểu.”
“Lộ ra nửa điểm phong thanh để thiếu gia biết, bổn vương liền lột da của ngươi!”
Ổ Dạ Lôi bước đến chỗ ghế dựa ngồi xuống. Lúc này, Tiểu Thiên bước vào: “Vương gia, thuộc hạ đã trở lại.”
Tiểu Thiên tiến vào tùy tay đóng cửa lại, rất nhanh đi đến trước mặt Vương gia, trong ngực lấy ra một phong thư đưa tới: “Vương gia, Tả môn chủ gửi cho ngài.”
Ổ Dạ Lôi một phen đoạt lấy, trong lòng không yên lấy thư ra. Thư rất dày, hắn nhìn xem thực cẩn thận, càng xem mày càng nhíu. Đại Thiên kéo Tiểu Thiên, hai người lặng lẽ thối lui.
Phong thư này, Ổ Dạ Lôi nhìn hồi lâu. Nhìn xong thư, tay hắn rõ ràng run run, hô hấp cũng trầm trọng vài phần. Nắm chặt thư, Ổ Dạ Lôi một tay chống ở bên cạnh bàn che mắt, chỉ thấy lồng ngực của hắn kịch liệt phập phồng, tựa hồ ở đè nén cái gì đó.
Đại Thiên nghĩ muốn tiến lên hỏi Vương gia bị làm sao, Tiểu Thiên liền ngăn lại. Tiểu Thiên chỉ chỉ ngoài cửa, hai người khẽ rời đi.
“Đại Thiên.”
“A, Vương gia.”
Vừa đi đến cửa Đại Thiên vội vàng xoay người, chợt nghe Vương gia nói: “Những người đó phế đi võ công là được, không cần lấy mạng của bọn chúng.” Thanh âm ách đến lợi hại.
“Thuộc hạ hiểu.” Không cần hỏi, cũng biết là lá thư này làm Vương gia đổi lại chủ ý.
Cúi đầu không nhìn hai người, Ổ Dạ Lôi lại nói: “Đi ra ngoài đi, bổn vương muốn yên tĩnh một chút.”
“Dạ” Đại Thiên cùng Tiểu Thiên mở cửa rời đi.
Đem thư đặt lên bàn, hai tay Ổ Dạ Lôi che mặt, bả vai run rẩy, không ngừng ở trong lòng kêu: Như Sơ. . . . . . Như Sơ. . . . . .
Hắn rốt cuộc biết Như Sơ tại sao lại có một đầu bạc, rốt cuộc biết Như Sơ vì sao bảy năm cũng chưa từng tới gặp hắn.
Trong óc vẫn là trống rỗng, phần trí nhớ mười năm trước cùng Như Sơ đã bị hắn quên mất sạch sẽ.
Là hắn sai, là bởi vì hắn vô năng mới gặp phải kẻ gian, làm cho Như Sơ mất đi một thân công lực, suýt nữa bởi vì hắn mà chết.
Như Sơ a, vì sao ngươi một câu cũng không nhắc cho ta biết? Ngươi hối hận sao? Hối hận vì ta mà một đầu tóc đen thành tóc bạc, một thân nội công rốt cuộc bị phế đi…?
Ổ Dạ Lôi ở trong lòng lắc đầu. Không, cho dù hắn quên mười năm kia, mười năm kia cũng ở trong lòng của hắn. Như Sơ của hắn tuyệt đối sẽ không hối hận. Dù vì hắn mà chết, người nọ cũng sẽ không sinh ra một tia ý niệm hối hận trong đầu, đây chính là Như Sơ của hắn, của hắn… Như Sơ.
Một mình ở trong Mãn An Đường trầm tư hồi lâu, Ổ Dạ Lôi đốt đi lá thư, bước tới mở cửa. Đại Thiên cùng Tiểu Thiên canh giữ ở cửa quay người vừa thấy, chỉ thấy Vương gia sắc mặt vẫn như bình thường, nhưng trong ánh mắt đã có tơ máu.
“Bổn vương ngày mai không thượng triều.”
“Dạ” Hai người không có hỏi nhiều. Đại Thiên đi truyền lời, Tiểu Thiên lưu lại hầu hạ.
Không có nói gì nữa, Ổ Dạ Lôi khóa cửa, hướng Sơ Phong Viện đi đến. Tiểu Thiên tiểu tâm dực dực đi theo phía sau Vương gia, hắn cảm giác được tâm tình Vương gia thật không tốt.
Đang đến Sơ Phong Viện, người phía trước đột nhiên ngừng lại. Tiểu Thiên đang nghĩ ngợi suýt nữa đụng vào, hắn âm thầm thè lưỡi, đường thẳng nguy hiểm thật. Lúc này, người phía trước lên tiếng: “Tiến cung.”
A? Lúc này sao?
Tiểu Thiên vừa định hỏi cẩn thận, chỉ thấy Vương gia xoay người qua, hắn vội vàng nói: “Dạ! Thuộc hạ liền đi phân phó.” Không dám hỏi nhiều Vương gia trễ như vậy tiến cung làm cái gì, Tiểu Thiên rất nhanh rời đi.
Cửa cung đã muốn đóng chặt, nhưng bởi vì Đình Vương đến lại mở ra. Hoàng thượng Ổ Mạc Cát đang ở trong tẩm cung cùng mỹ nhân tán tỉnh, nghe được thủ hạ bẩm báo Đình Vương tiến cung, hắn lập tức đẩy mỹ nhân trong lòng ra cuống quít xuống giường, hỏi thẳng: “Đình Vương chính là tới tìm trẫm?”
Thái giám bẩm báo nhanh chóng mang giày cho hoàng thượng, trả lời: “Đình Vương giống như đi tẩm cung của Thái Hậu.”
“Cái gì mà giống như! Trẫm muốn tin tức xác thực!” Đối Ổ Mặc Cát mà nói, hoàng đệ này giữt ban đêm tiến cung thường thường đều là kèm theo tinh phong huyết vũ, hắn có thể không sợ sao.
“Nô tài đi ngay!” Bỏ lại một chiếc giày khác của hoàng thượng, thái giám chạy đi.
Ở trong tẩm cung lo lắng đợi nửa ngày, Ổ Mặc Cát rốt cục chờ được tên thái giám kia trở về.
Thái giám một đường chạy về thở hồng hộc nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng, Đình Vương quả nhiên là đi tẩm cung của Thái Hậu.”
Tâm treo lên của Ổ Mặc Cát thoáng đi xuống một chút, do dự hỏi: “Trẫm muốn đi qua một chuyến được hay không?”
Thái giám kia nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ là Thái Hậu triệu Đình Vương tiến cung, hoàng thượng tùy tiện đi đến sợ là không ổn.”
“Nga, vậy… Vậy trẫm sẽ không đi.” Ổ Mặc Cát chậm rãi ngồi xuống, trong lòng nhịn không được nói thầm: Thái Hậu trễ như vậy tìm Đình Vương tiến cung vì chuyện gì a?
Nghĩ đến hai người kia có việc gạt hắn, Ổ Mặc Cát không khỏi hoảng hốt vạn phần.
“Mẫu hậu, là ai hạ độc ta?!”
Vừa tiến vào phòng liền lệnh mọi người lui ra, Ổ Dạ Lôi trực tiếp hỏi, sắc mặt âm trầm. Linh Thái Hậu đang chuẩn bị nghỉ ngơi không nghĩ tới nhi tử vội vã tiến cung vì cái gì lại là vì chuyện này, lập tức liền sửng sốt.
“Mẫu hậu, là ai hạ độc ta? Có phải Ổ Bất Do không?” Vài bước đi đến trước mặt mẫu hậu, Ổ Dạ Lôi lại hỏi.
Nhìn khuôn mặt âm tình bất định của nhi tử, trên mặt Linh Thái Hậu bình tĩnh, nhưng trong tâm lại là kinh đào hãi lãng, đoán không ra nhi tử cách nhiều năm sau vì sao đột nhiên lại tới hỏi nàng, lại hỏi vào lúc này.
Ổ Dạ Lôi bước đến từng bước: “Mẫu hậu, người nhất định biết. Mau nói cho ta, là ai?”
Linh Thái Hậu thối lui đến Phượng tọa ngồi xuống, thoáng quay mặt, tránh đi ánh nhìn của nhi tử, mở miệng:
“Mẫu hậu không phải đã sớm nói cho ngươi rồi sao? Năm đó ngươi trên đường hồi Tê Phong Môn bị kẻ xấu bắt đi, là sư phụ ngươi đem ngươi tìm trở về, sau khi hắn tìm được ngươi thì những người kia không còn ở đó. Ngươi trúng độc, sư phụ ngươi cũng không còn tâm trí đi thăm dò là ai gây nên. Sau đó độc của ngươi. . . . . .”
“Mẫu hậu!” Ngăn lại lời mẫu hậu đang nói, Ổ Dạ Lôi lại tiến lên từng bước, “Ngươi chẳng lẽ còn muốn gạt ta sao? Là Như Sơ tìm được ta, căn bản không phải là Tả Bách Chu!”
Linh Thái Hậu sắc mặt kinh hãi, lại rất nhanh khôi phục bình thường.
Ổ Dạ Lôi khắc chế lửa giận nói: “Mẫu hậu, ta không trách ngươi giấu diếm chuyện của Như Sơ, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, người hạ độc ta có phải Ổ Bất Do hay không ?!!”
Linh Thái Hậu không đáp, chỉ biết nhìn nhi tử vẻ mặt giận dữ. Hơn nửa ngày sau, nàng hít một hơi thật dài, mỏi mệt hỏi: “Ngươi đã đi tìm sư phụ ngươi?”
“Đúng! Hắn đã nói cho ta biết hết.” Ổ Dạ Lôi nắm chặt hai đấm.
Linh Thái Hậu rũ mắt, nàng kỳ thật sớm nên nghĩ đến sư huynh nhất định sẽ nói cho nhi tử sự kiện kia. Không có buồn bã, Linh Thái Hậu lúc này hơn phân nửa xem như là nhận mệnh.
Tại thời điểm nàng đưa mắt lên nhìn, thần sắc của nàng dị thường bình tĩnh. Giơ tay lên, nhu mi tâm nhíu chặt của nhi tử, Linh Thái Hậu cúi đầu nói: “Mẫu hậu không phải cố ý muốn gạt ngươi. Nói thật, là ai hạ độc ngươi mẫu hậu cũng chỉ có thể đoán, chuyện ngày đó chỉ có Như Sơ biết.”
Ổ Dạ Lôi sửng sốt.
“Lúc ngươi ở trên đường hồi Tê Phong Môn bị người cướp đi, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên liều chết chạy về Tê Phong Môn báo tin, khi đó bọn họ trở lại kinh thành báo cho mẫu hậu dĩ nhiên không kịp. Sư phụ ngươi phái đại sư huynh của ngươi vội tới truyền tin cho mẫu hậu, hắn và nhị sư huynh còn có Như Sơ phân công nhau đi tìm ngươi. Ba ngày sau, Như Sơ mang ngươi về, giải độc cho ngươi. Sau đó mẫu hậu đón ngươi hồi cung, không còn gặp qua y.
Ngồi ở bên trong xe ngựa, Ổ Dạ Lôi sắc mặt âm trầm, trong tay nắm lấy đồ vật mẫu thân đưa cho hắn. Đó là một khối thiết bài.
Ổ Dạ Lôi cũng có, trên thiết bài của hắn có khắc một chữ “Đình”, đại biểu cho thân phận Đình Vương, mà trên khối thiết bài này có khắc một chữ là “Giản”, đây là tín vật đại điểu thân phận Giản Vương của Ổ Bất Do.
Bảy năm trước, Ổ Bất Do xuất kinh ban sai, kết quả vẫn chưa trở về.
Ý chỉ trưng thu tài vật, thu thập phu dịch thời xưa
Không ai biết hắn đi đâu, có người nói Ổ Bất Do bị sơn tặc giết chết; có người nói Ổ Bất Do bị hoàng hậu trừ khử; còn có người nói Ổ Bất Do nhiễm bệnh nặng đã chết. . . . . . Muốn nói cái gì đều có cái đó.
Vài vị quan viên còn có thủ hạ đi theo Ổ Bất Do xuất kinh cũng toàn bộ biệt vô âm tín, chân tướng lại không người biết được.
Khi đó tiên hoàng bệnh nặng, không lâu sau tiên hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ. Ổ Mặc Cát đối vị huynh đệ kia cũng không mấy hảo cảm, chỉ phái người tìm tìm cho có, sau cũng không giải quyết được gì .
Cũng có người đoán chuyện Ổ Bất Do mất tích cùng Ổ Dạ Lôi trúng độc có liên quan đến nhau, nhưng phần lớn lại đoán rằng hai người bị những hoàng tử khác làm hại.
Tiên hoàng có rất đông hoàng tử, Ổ Dạ Lôi mới sinh ra đã được phong làm Đình Vương, bởi thế từ nhỏ bên người hắn liền nguy cơ tứ phía, không phải bị hạ độc thì chính là bị ám sát. Cũng chính vì vậy, Linh Thái Hậu mới phải đem hắn đưa đến Tê Phong Môn tránh họa.
Hoàng gia thị phi nhiều, Ổ Bất Do mất tích liền được xem như mấy hoàng tử chết không có lý do ở trong phủ đệ của mình, mọi việc qua đi liền chìm vào quên lãng không có người hỏi đến.
Đem khối thiết bài kia bỏ vào trong ống tay áo, Ổ Dạ Lôi mị mắt áp chế thị huyết dưới đáy lòng. Ổ Bất Do sợ là đã bị Như Sơ giết. Hắn thật giận bản thân đều đã quên lúc ấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Vết roi đả thương trên người Như Sơ là như thế nào mà có? Là bởi vì hắn sao? Như Sơ võ công lợi hại như vậy, ai có thể đả thương y? Việc này ngay cả Tả Bách Chu cũng không biết, hết thảy đều chỉ có thể đoán.
Xoa lấy thái dương đau nhức, trong lòng Ổ Dạ Lôi giống như bị tảng đá đè nặng, hắn vô cùng rầu rĩ.
Như Sơ ngoài việc vì giải độc cho hắn mất đi một thân công lực, có còn vì hắn gặp phải chuyện gì nữa không? Trái tim đột nhiên níu chặt, Ổ Dạ Lôi há mồm thở dốc, hắn là bị làm sao vậy? Vì sao vừa muốn hồi tưởng, tim của hắn lại đau như vậy?
“Vương gia, đến nơi rồi.”
Xe ngừng. Ổ Dạ Lôi không có xuống xe, Tiểu Thiên lại lên tiếng: “Vương gia, đến rồi.”
Bên trong xe truyền ra một thanh âm cực độ khàn khàn: “Bổn vương muốn ngồi lại một chút.”
Đại Thiên cùng Tiểu Thiên đối bọn thị vệ ra hiệu, im lặng đứng ở hai bên xe ngựa.