Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

chương 78: đệ thất thập bát thoại loạn, tỉ võ sinh rắc rối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giọng nói kia đến hết sức đột nhiên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng trao đổi ánh mắt, trong lòng suy tính — người đến có nội lực cực cao.

Quần hùng giang hồ cũng là một mảnh xôn xao, rất nhiều người đều rối rít đứng lên, không biết thanh âm đến từ phương nào.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì phân biệt rất rõ, hai người đồng thời nhìn sang hướng đông nam... Nơi đó là ngoài tường, có mấy người giang hồ đang đứng ở nơi đó, Triển Chiêu đối với bọn họ xua tay, bảo, “Mau tránh ra!”

Mấy người lúc đầu sửng sốt, nhưng ngay sau đó đều mau chóng dạt sang hai bên.

Quả nhiên, liền nghe được một tiếng “Oanh”, cả mặt tường đều sập xuống.

Người giang hồ bên tường bởi vì kịp thời tránh ra nên không bị đè... Đụng tường xông vào là một cỗ kiệu, màu đen, xung quanh cỗ kiệu đều là màn che, hơn nữa cỗ kiệu không có ai mang, trực tiếp liền đụng tường xông vào. Đi theo phía sau cỗ kiệu, có một đội kỵ mã, phía sau đội kỵ mã là một đoàn binh lính đi theo, đều mang mũ da thú, cầm vũ khí trên tay... Là quan binh dị tộc.

Mấy người cưỡi ngựa đi đầu, đều mặc trang phục dị tộc, ngồi trên lưng ngựa có vẻ rất ngạo mạn.

Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu đang bên cạnh, “Miêu nhi, người nào?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Nhìn giống như là dị tộc, phía Tây Vực.”

“Tây Vực cũng tới chiêu thân?” Bạch Ngọc Đường giật mình, “Chỉ vì cưới một nha đầu mập?”

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, suy nghĩ hồi lâu, mới nói, “Ngươi xem bức họa người Tây Vực, không phải đều thích mỹ nữ mập mạp sao... Đại khái xem ra cảm thấy rất chân thực.”

Bạch Ngọc Đường may mắn bản thân không uống trà, nếu không nhất định sẽ phun ra, con mèo này...

“Kẻ nào?” Nguyên lão gia tử nhíu mày, nhìn cỗ kiệu và một đoàn dị tộc đột nhiên xông vào, tức giận nói, “Hôm nay tiểu nữ tỉ võ chiêu thân, các ngươi đừng đến tìm vận rủi!”

“Đúng vậy!” Có mấy đệ tử giang hồ tương đối trẻ tuổi hướng về đám dị tộc kêu la, “Man tử đều cút xa một chút cho ta, đừng đến quấy rối chuyện tốt của người Trung Nguyên chúng ta!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một con ngựa trắng vọt vào, một nam tử trẻ tuổi mặc bạch sắc cẩm bào ngồi ở trên ngựa, giơ tay lên quất một roi... quất ngay mặt người giang hồ nói nhiều.

Trên tay người này cầm một đoạn roi mềm vân rắn, nhìn lại tướng mạo hắn... Mọi người không khỏi thầm giật mình. Vốn dĩ, trong ấn tượng của bọn họ, phần lớn người Tây Vực đều có tướng mạo cổ quái, tóc đỏ mắt xanh, hung hãn to cao. Nhưng người thanh niên này lại có dung mạo khá tuấn tú. Ngũ quan có đặc trưng nổi bật của người Tây Vực nhưng lại không cao ngất, mi mắt tinh tế, mũi cao môi mỏng, tóc đen nhánh lại hơi xoăn, theo phương pháp của người Tây Vực tết thành bím tóc buông bên vai, trên đầu mang mũ lông chồn màu trắng, mặc một bộ cẩm y màu trắng, bên ngoài bọc áo ngắn, ống tay áo, cổ áo trên y phục đều có lông chồn. Trên chân mang một đôi ủng da chồn màu trắng, viền chỉ bạc bên mép, bên trên thêu hình vẽ bàn long trong mây, rất hoa quý. Nam tử này dường như tương đối thích màu trắng, con ngựa bạch sắc, yên và xung quanh toàn bộ được chế bằng bạc, cả tấm yên ngựa giống như một khối cẩm thạch màu trắng, bên hông giắt một thanh loan đao màu bạc.

“Hừ... Lắm mồm.” Nam tử kia khẽ rũ mắt, hơi nhếch môi, xem ra tương đối ngạo mạn, thu hồi roi mềm, quét nhìn quần hùng giang hồ.

Người này quả thật là khá đẹp, bất quá Triển Chiêu sờ sờ cằm... Ân, thích màu trắng, cũng chính là si mê màu trắng, nói một cách đơn giản chính là ngu dại đi... Ân... Nghĩ tới, liền xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường trừng hắn —mèo thối, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì.

Triển Chiêu đưa tay, vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói — “Ngọc Đường, không cần để ý, cõi đời này không có nam nhân nào đẹp hơn ngươi nổi đâu. Mặc dù các ngươi đều mặc đồ trắng, nhưng so sánh với ngươi thì hắn vẫn là người phàm!”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường run run, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu xoay mặt nhìn nơi khác, miệng lại không nhịn được cứ nhếch lên, hiện ra một nụ cười gian xảo như mèo con, có vẻ rất thỏa mãn.

Bạch Ngọc Đường bị hắn chọc giận đến nói không ra lời, thầm bảo, mèo chết ngươi dám chế giễu ta, một lát nhất định sẽ hảo hảo tính sổ với ngươi.

Không chỉ Triển Chiêu, bao gồm Thần Tinh và Lạc Đồng Thanh, lẫn Vu Lương Nguyệt đang ngồi gần bọn họ, đều cảm thấy người trẻ tuổi kia đúng là xinh đẹp. Nhưng cái gọi là người so với người tức chết, hàng so với hàng chỉ muốn vứt, bạch y nhân này nếu chỉ nhìn mình hắn, có thể quả thật sẽ khiến người kinh diễm, nhưng có một Bạch Ngọc Đường đứng ở bên cạnh để so sánh... một thân bạch y của người này, liền có vẻ rất bình thường rồi.

“Các ngươi rốt cuộc là người nào?” Nguyên lão gia tử nhảy lên chỗ cao, nhìn Bạch y nhân kia, thấy hắn tựa hồ địa vị không thấp, người đi theo bên cạnh tiến vào, đều vây xung quanh ngựa hắn, nghe phân phó của hắn.

“Không dám, Bổn vương tên Đạt Bố.” Bạch y nhân kia hơi có mấy phần tự hào, bảo, “Là tứ thế tử nam Vương gia hoàng thất Thổ Phiên. Các ngươi có thể gọi ta Đạt Bố đại tướng, cũng có thể gọi ta Tiểu vương gia, bất quá, ta chính là tán phổ tương lai.”

Tất cả mọi người giật mình không nhỏ, Vương gia Thổ Phiên, vì sao đến Trung Nguyên tham gia tỉ võ chiêu thân?

Đám người đang bàn luận xôn xao, Thần Tinh hỏi Lạc Đồng Thanh, “Sư phụ, đại bổ gì vậy, con voi, còn quẻ bói... thứ đồ chơi gì nha?”

Thần Tinh nói chuyện thanh âm không lớn, nhưng Đạt Bố ở cách hắn không xa, hơn nữa người này dường như tai rất thính, lập tức liền nghe được, xoay mặt nhìn sang.

Ánh mắt hắn sắc bén, bất quá Thần Tinh cũng không sợ hắn, giương mắt nhìn nhìn, thấy vị Vương gia trẻ tuổi liếc hắn, cười lạnh, “Tiểu tử thúi, sửu nhân đa tác quái.”[kẻ xấu xí hay gây sự để được chú ý]

Thần Tinh kỳ thực không xấu chút nào, chỉ là da hơi đen, nhưng ngũ quan thanh tú sáng láng, một đôi mắt to rất cơ trí. Chẳng qua là hắn trước giờ thích làm bản thân bẩn thỉu, miệng cũng ham ăn, không phải trên mặt có mấy vết nhọ nồi thì chính là trên xiêm y có mấy khối dầu mỡ. Tóm lại chính là y hệt một đứa trẻ chưa chịu lớn lên, không để cho người bớt lo, Lạc Đồng Thanh làm sao cũng không thể chỉnh đốn hắn gọn gàng.

Bất quá Đạt Bố từ trước đến giờ xem màu trắng là vẻ đẹp, chú trọng nhất bạch che tam sửu, không thích nhất là thấy người khác đen, trong mắt hắn, đen chính là xấu, hơn nữa mới vừa rồi Thần Tinh sỉ nhục tên của hắn, vì vậy hắn vô cùng không thoải mái. Chỉ bất quá Thần Tinh xem ra cũng chỉ mới mười mấy tuổi, chính là thiếu niên, bản thân là vương gia cao quý, cũng không thể chấp nhặt với hắn, vì vậy chỉ có thể mắng hắn một câu.

Thần Tinh là ai? Đó là một kẻ dễ gây sự còn e sợ cho thiên hạ bất loạn. Hơn nữa cổ linh tinh quái, dám nói hắn xấu? Mặc dù hắn cũng không thèm để ý, bất quá trả lời lại là chắc chắn, liền nghe hắn thong thả ung dung nói, “Ta nói con voi nha, ngươi có thể lập tức xuống không vậy? Có phải là người quá thấp, sợ leo xuống rồi thì mọi người không thấy ngươi nữa? Ta cho ngươi mượn băng ghế.”

Trung Nguyên Võ lâm có khá nhiều người đều bật cười.

Ánh mắt Đạt Bố khẽ híp, hắn giơ tay lên, muốn quất Thần Tinh một roi, lại nghe bên cạnh có người bảo, “Vương gia, khoan hãy tức giận với đứa nhóc kia, chúng ta còn có chuyện nghiêm chỉnh.”

Đạt Bố lạnh lùng nhìn Thần Tinh, tạm thời không so đo với hắn, xoay mặt nhìn phía trước, đối Nguyên lão gia tử nói, “Họ Nguyên, chúng ta là tới tham gia tỉ võ chiêu thân.”

“A a...” Nguyên lão gia tử lắc lắc đầu, bảo “Nguyên gia ta, chỉ cần người Trung Nguyên làm con rể.”

Đạt Bố lạnh lùng nhìn Nguyên Viện đứng phía sau Nguyên lão gia tử, bật cười, “Ta còn xem thường nữ nhân không xinh đẹp bằng ta, ta chỉ cần chìa khóa đao quan Minh Linh.”

Lời Đạt Bố vừa nói ra, quần hùng xôn xao, đều rối rít nghị luận người Thổ Phiên thế nhưng cũng có ý chiếm lấy Minh Linh, quả nhiên là bên trong Minh Linh ẩn chứa đại bí mật sao?

Mà đám người xôn xao, Nguyên Viện đứng trên đài thì lại cúi đầu buồn bã, vốn là, nha đầu Nguyên Viện quả thật hơi tròn, nhưng nghĩ đến cũng người khen nhiều hơn. Một cô nương tốt đẹp, cái gọi là Hoàn phì Yến gầy, mập có nét đẹp của mập, gầy có sự quyến rũ của gầy, nói đến cô nương, đa số mọi người hiển nhiên đều nói đến ưu điểm, hơn nữa Nguyên lão gia tử bình thường rất chiều chuộng nàng. Hôm nay ngay trước mặt của bao nhiêu người như vậy, cái tên Tây Vực kia còn nói mình không đẹp bằng một người đàn ông như hắn, làm cô nương dĩ nhiên sẽ khó chịu. Bất quá càng làm cho Nguyên Viện không vui chính là... nhiều người giang hồ như vậy, hơn nữa còn đều là người đến tỉ võ chiêu thân muốn cưới nàng, thế nhưng không có một ai thay nàng tức giận bất bình, đều là một lòng chỉ nghĩ đến Minh Linh. Nói cách khác, nếu như không có Minh Linh, buổi tỉ võ chiêu thân của nàng căn bản là sẽ không có người đến.

Nguyên Viện nén uất ức, nghĩ thầm một lát cái khác không nói, nhất định phải đánh tên Đạt Bố này một trận mới được!

Nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm khó chịu, cảm thấy thất vọng, đám quần hùng võ lâm Trung Nguyên này, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.

Đang lúc này, lại nghe thấy không trung có dị động...

Mọi người sửng sốt, chỉ thấy có bốn viên đá không biết từ phương nào bắn ra, chuẩn xác nhắm ngay vào hai đùi trước của con ngựa Đạt Bố đang cỡi...

Con ngựa hí vang một tiếng, vó trước mềm nhũn liền ngã ra trước... Đạt Bố chúi về phía trước cũng lăn xuống, may mà hắn biết chút võ công, lăn một vòng trên mặt đất rồi đứng lên... Không bị té quá khó coi.

Sau khi đứng lên nhìn lại ngựa của mình, chỉ phủi dưới đầu gối vài cái, đã đứng lên, hất bím tóc sang một bên.

Đạt Bố xoay mặt nhìn đám người, hắn cũng chưa rõ là đá từ nơi nào bắn đến... Mà đứng bên cạnh hắn, có một lão già râu tóc bạc trắng, đầu tiên là xoay mặt, nhìn nhìn trong đám người, sau đó quay lại, nhìn nhìn phương hướng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nói khẽ với Đạt Bố, “Tiểu vương gia, hôm nay có cao nhân ở đây.”

Đạt Bố khoát tay chặn lại, bảo, “Vị anh hùng nào đánh lén Bổn vương?”

“Ai nói là đánh lén vậy?” Lúc này, liền nghe một thanh âm có vẻ uể oải từ trong đám người truyền tới, “Rõ ràng chính là cầm đá ném ngươi, đây là công khai có được hay không, muốn trách thì trách mắt ngươi không tốt võ công lại kém... Cho nên không nhìn thấy thôi.”

“Cái gì?” Đạt Bố theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở trong đám người, một người đàn ông một tay chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn đang uống trà. Mà bên cạnh hắn, có bốn mỹ nữ, đang ngồi bóc nho cho hắn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kỳ thực mới vừa cũng đã phát hiện rồi, không ai khác, chính là Đường Di. Mà một người khác ném đá, là Lạc Đồng Thanh.

Hai người trong lòng sáng tỏ, Đường Di xuất thủ cũng không kỳ quái, cõi đời này nếu ai ức hiếp nữ nhân, hắn không ra mặt không được, đâu có cách nào, nữ nhân là mẹ ruột hắn mà. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng cảm thấy tức giận, thứ nhất hai người bọn họ từng gặp mặt Nguyên Viện trước đó, cảm thấy Nguyên lão gia tử có chút vấn đề, nhưng khuê nữ này rất đàng hoàng, không có lý do bị người ta nhục mạ một cách ác ý như vậy, hôm nay dù sao cũng là ngày tỉ võ chiêu thân của nàng, người giang hồ vì bí tịch võ lâm đòi đánh đòi giết, nhưng ai quan tâm đến cảm thụ của cô nương kia, hơn nữa, một người đàn ông nghênh ngang nói nữ nhân nào đó không đẹp bằng mình, đây chẳng phải muốn ăn đòn thì là cái gì? Ngoài ra, hai người cũng cảm thấy đám người võ lâm Trung Nguyên không trượng nghĩa, mẹ ai không phải nữ nhân, nhìn một nha đầu bị người ta nói như thế, nhưng chỉ quan tâm binh khí, vậy dứt khoát đến đoạt đao chẳng phải là được rồi? Bày đặt tỉ võ chiêu thân cái gì? Vẫn là con người Lạc Đồng Thanh tử tế, có tinh thần trọng nghĩa.

Nguyên Viện ở trên đài nhìn thấy rất rõ, có bốn người thay nàng ra mặt rồi, hai người nàng không nhận ra, nhưng có hai người chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hôm qua đã gặp.

Nguyên Viện nhìn đám người giang hồ chung quanh, đều là hạng người vô năng tầm thường, người ra mặt thay nàng tuy ít, nhưng so với đám người giang hồ kia không biết vượt hơn gấp bao nhiêu lần, trong lòng cũng vui vẻ.

“Đã nói là võ công của ngươi kém mà.” Thần Tinh ở một bên lải nhải, mới vừa rồi hắn thấy Lạc Đồng Thanh xuất thủ, mà hắn xoay mặt nhìn Vu Lương Nguyệt, chỉ thấy hai tay hắn để phía sau, bộ dáng như chuyện không liên quan đến mình, trong lòng thấy buồn cười... Cái gọi là nhân phẩm như thế nào, cao thấp lập kiến.

“Muốn chết!” Đạt Bố đoạt trước một bước, giơ tay lên chính là một roi quất hướng Thần Tinh, Thần Tinh lui nhanh ra sau một bước, Lạc Đồng Thanh nghiêng người chen vào, che chắn cho Thần Tinh, trong đầu nhiều lần hồi tưởng thuật rút đao hôm qua Bạch Ngọc Đường dạy hắn. Hảo đao pháp, rút đao chiếm một nửa, mau – chuẩn – ngoan không chỉ là đối với đao pháp, đến rút đao cũng tính vào trong... nháy mắt khi tay chạm vào chuôi đao, đao trở thành một phần thân thể ngươi, ngươi cũng không phải đang dùng đao, mà là cùng đao hợp hai thành một...

Vừa suy nghĩ, Lạc Đồng Thanh vừa rút đao ra khỏi vỏ... Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, trong nháy mắt lại thu hồi... Nhìn lại, đao trên tay Lạc Đồng Thanh đã trả về vỏ, mà cây roi mềm vân rắn của Đạt Bố quất tới, lại bị chém thành hai đoạn.

Người giang hồ rối rít hít sâu một hơi, mà Vu Lương Nguyệt cùng Vu Vạn Phương, Vu Vạn Hải đã nhìn đến mắt trợn trừng.

Lão nhân bên cạnh Đạt Bố lúc nãy nói chuyện cười nhạt, bảo, “Võ lâm Trung Nguyên người tài ba xuất hiện lớp lớp, nhân tài đời sau lại càng sáng tựa quần tinh, bội phục bội phục.”

Triển Chiêu dùng cánh tay khều khều Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Như thế nào hả? Danh sư?”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng khiêu khiêu, cười nói, “Ân... Cũng không tệ lắm, coi như là trẻ nhỏ dễ dạy.”

Truyện Chữ Hay