Cuối tuần này, Bạch Kỳ Thiên được ba mẹ của Diệp Tư Hạ gọi đến ăn cơm.
Chiều thứ , anh tan làm sớm hơn mọi khi, về nhà chuẩn bị quà cáp cẩn thận rồi đến thẳng Diệp gia.
Đứng ở cổng, anh đi lại mấy vòng, hai tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Đây được coi là lần đầu tiên chính thức gặp ông bà Diệp với danh phận là bạn trai của Diệp Tư Hạ, Bạch Kỳ Thiên có chút lo lắng với khả năng ăn nói của mình sẽ khiến cho họ phật lòng.
Đang miên man trong những suy nghĩ, bỗng một chiếc bóng nhỏ lao đến ôm chầm lấy anh.
“Sao anh cứ đứng đây thế? Đến rồi sao không vào trong?” Diệp Tư Hạ ôm lấy eo anh, ngẩng gương mặt phơi phới xuân hoa lên hỏi.
Nét hồi hộp vẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn của Bạch Kỳ Thiên, anh giữ lấy vai cô, hỏi một cách nghiêm túc: “Ba mẹ và hai anh của em hôm nay có dễ tính không?”
“Em không nhận ra một chút khó chịu nào từ họ.
Thêm nữa, ba mẹ em không khó tính như anh nghĩ đâu.”
Diệp Tư Hạ ôm lấy tay anh kéo thẳng vào nhà.
Khi nhìn thấy ba mẹ Diệp ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, Bạch Kỳ Thiên tiến tới chào hỏi một cách lễ phép.
Có thể nhận thấy, Liễu Huệ Di rất nồng nhiệt chào đón chàng rể tương lai này còn Diệp Bác Văn không tỏ nhiều thái độ lắm.
Người ta thường nói bố vợ đánh giá con rể rất khắt khe nên hành động của Diệp Bác Văn cũng là điều dễ hiểu.
Bữa cơm tối diễn ra vô cùng sôi nổi vì sự góp mặt của Bạch Kỳ Thiên.
Diệp Bác Văn tối nay uống rượu nhiều hơn so với mọi khi và tính cách của ông trở nên hoà hoãn hơn nhiều.
Nhờ vậy Bạch Kỳ Thiên bớt căng thẳng đi.
Đối với anh người khó đối phó nhất chính là ba của Diệp Tư Hạ còn hai người anh trai kia, chỉ cần vài chén rượu là có thể dễ dàng nói chuyện.
Sau khi bữa tối kết thúc, chợt Diệp Bác Văn gọi Bạch Kỳ Thiên lên phòng làm việc của ông nói chuyện.
Anh đã lường trước được việc này sẽ xảy ra nên rất bình tĩnh đi theo Diệp Bác Văn.
“Cậu ngồi đi, tôi có một số vấn đề muốn nói với cậu.”
Diệp Bác Văn không vòng vo nhiều, ông trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Kẻ thù trên thương trường của cậu rất nhiều và bọn chúng đã từng nhằm vào Tiểu Hạ để đánh bại cậu.”
Một câu nói đơn giản nhưng có thể thấy Diệp Bác Văn đã nắm rõ vấn đề của Bạch Kỳ Thiên.
Ông đã biết rõ, những tin tức xấu về Diệp Tư Hạ lần trước chỉ là bước đệm để kẻ thù diệt trừ Bạch Kỳ Thiên.
Gương mặt của Bạch Kỳ Thiên không đổi sắc.
Nhiệt độ trong phòng như thấp hẳn xuống bởi cái lạnh từ hai người đàn ông trong phòng khi đề cập đến vấn đề này.
“Bác trai, xin bác cứ yên tâm.
Bản thân cháu cũng không muốn nhìn thấy cô ấy gặp nguy hiểm nên sẽ xử lí tốt việc này rồi mới cưới Hạ Hạ.”
Câu trả lời chắc nịch của anh dường như không mấy làm hài lòng Diệp Bác Văn.
Chỉ cần việc liên quan đến con gái mình là ông chẳng thể yên tâm giao nó cho ai.
Nhưng Diệp Tư Hạ đã lựa chọn tin tưởng Bạch Kỳ Thiên thì ông cũng chẳng thể làm khó anh quá nhiều.
“Tôi không cần biết cậu làm như thế nào.
Tôi chỉ muốn cậu chắc chắn không làm tổn thương Tiểu Hạ, không thì hậu quả ra sao tôi không nói trước được.”
__________________
Tiễn Bạch Kỳ Thiên ra đến cổng, Diệp Tư Hạ kéo tay anh lại hỏi:
“Anh và ba em vừa nói chuyện gì thế? Có phải ông ấy lại răn đe gì anh không?”
Bạch Kỳ Thiên nở một nụ cười ấm áp, dang tay ôm lấy cô vào lòng.
Dưới trời khuya lành lạnh, giọng nói trầm ấm cất lên bên tai Diệp Tư Hạ.
“Ông ấy muốn bàn về việc cưới hỏi của chúng ta đấy.”
“Cả bữa tối, dù ba em không quá khó tính nhưng cũng chẳng thể hiện việc muốn nhận anh làm con rể.
Anh đang giấu em việc gì sao.” Diệp Tư Hạ bỗng trở nên nghiêm túc với vấn đề này, cô không muốn giữa hai người yêu nhau có sự lừa dối.
“Đừng suy nghĩ lung tung.
Bác trai và anh chỉ nói về chuyện công việc chút thôi và ông chỉ dặn anh phải yêu thương em thật tốt.
Những điều đó có gì anh phải giấu em chứ.” Bạch Kỳ Thiên vuốt nhẹ mái tóc cô an ủi.
Diệp Tư Hạ đưa tay ôm lấy vòng eo cường tráng, đầu dựa vào vai anh như muốn hít hà hết mùi hương ấm áp của người đàn ông cô yêu.
“Bất cứ điều gì anh hãy để cho em được cùng anh đối mặt.
Em không sợ khó khăn chỉ sợ anh không tin tưởng em thôi.”
_________________
Sắp đến tết dương lịch, mọi người đều đẩy nhanh tiến độ công việc rồi chuẩn bị nghỉ ngơi đón Tết.
Dù đó chỉ có một ngày nghỉ nhưng họ cũng có thời gian thư giãn sau những ngày vất vả làm việc.
Công việc của Bạch thị trong năm nay đã hoàn thành gần xong.
Bạch Kỳ Thiên từ lúc sa chân vào lưới tình thì hiệu suất làm việc của anh tăng nhanh hơn để kịp thời gian đến đón Diệp Tư Hạ tan làm.
Diệp Tư Hạ hớn hở mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, gương mặt tươi cười đầy vui mừng.
“Có gì mà em phải vội vàng như vậy chứ?” Vừa nói, Bạch Kỳ Thiên vừa đưa tay lau những giọt mồ hôi vương trên trán cô.
“Nhớ anh không vội được sao?”
“Anh luôn ở đây không phải vội.”
Đáp lại lời nói ngọt ngào của anh là nụ hôn chuồn chuồn nước của Diệp Tư Hạ.
Để tránh anh tiếp tục “càn quấy” môi mình, cô nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại vị trí và giục anh lái xe.
“Hạ Hạ, tối nay đi chơi anh giới thiệu cho em một vài người bạn tốt của anh."