Bạch chủ tịch, Bạch Đăng Kỳ lúc này mới tiến lại gần phu nhân của của mình.
Ông nắm lấy tay bà dỗ dành nhưng lời nói lại hướng về Bạch Kỳ Thiên:
“Cái thằng con trời đánh này.
Cho con ra nước ngoài du học xong quên luôn ba mẹ già ở đây hả.”
Đối diện với những lời trách mắng của ba mẹ mình, Bạch Kỳ Thiên chỉ yên lặng lắng nghe, không phản bác nhiều, anh biết lần này là do anh sai để ba mẹ phải lo lắng.
Một lúc sau, khi ba mẹ Bạch hòa hoãn được một chút bực dọc với mình, Bạch Kỳ Thiên mới thành khẩn nhận lỗi:
“Ba mẹ, lần này con đã sai.
Nhưng mong ba mẹ bỏ qua cho con vì con làm vậy cũng đều có lí do cả.”
Bạch chủ tịch “hừ” lạnh một cái nhìn con trai mình.
Ông mở lời nói Bạch Kỳ Thiên vậy thôi chứ ông cũng hiểu con trai làm vậy là đã có kế hoạch riêng và không muốn vợ chồng ông phải nhọc công lo lắng nhiều nên mới không báo một tiếng.
Bạch Kỳ Thiên là người không giỏi dỗ dành người khác, đối với ba mẹ mình cũng vậy.
Anh nói lời xin lỗi xong thì chỉ yên lặng ngồi yên ở ghế sofa mà không mở lời nói năng gì thêm.
Chị gái của Bạch Kỳ Thiên thấy vậy, cô thở dài một hơi, khơi gợi chuyện phá tan bầu không khí yên tĩnh:
“Ôi cái thằng này.
Đi du học một thời gian như vậy rồi lẽ nào không mang chút quà gì về cho chị sao?”
Bạch Kỳ Thiên quay sang nhìn chị gái, nhíu mày khó hiểu:
“Bạch Thường Hi, mỗi tháng chị lại bắt em gửi một đống đồ về cho chị vẫn chưa đủ sao?”
Bạch Thường Hi ánh mắt tóe lửa nhìn em trai mình.
Cô chỉ có lòng phá tan sự yên lặng lúc nãy thôi vậy mà Bạch Kỳ Thiên còn khơi gợi đến chuyện cô thường xuyên nhờ mua đồ gửi về.
Bạch Thường Hi ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Nếu đã về rồi thì mai đến tập đoàn làm việc đi, công việc nhiều chất đống thành núi rồi.
Em định để cho chị gánh vác hết sao? Không cho chị đi lấy chồng hả?”
Bạch Kỳ Thiên khi nghe thấy chị gái nhắc về vấn đề này, anh chợt nhớ ra có chút việc vẫn còn chưa giải quyết xong.
Anh cần trở về tập đoàn nhận chức và công khai với mọi người thân phận thì mới giải quyết được chuyện này.
Khuôn mặt của Bạch Kỳ Thiên trở nên nghiêm túc hơn.
“Ngày mai con sẽ tới tập đoàn làm việc luôn nên lát ba bảo thư ký gửi ít tài liệu qua cho con xem.
Còn một việc nữa, ba giúp con mở một buổi tiệc rượu, con sẽ trực tiếp lộ diện công khai thân phận.”
Từ lúc về đến nhà, đây là câu nói dài nhất của Bạch Kỳ Thiên.
Dù báo chí đã đưa tin về việc anh thành công giành được khu đất phía thành Đông về cho Bạch thị nhưng vẫn cần chính thức công khai một lần.
Trước đây, anh vốn chẳng để ý đến mấy việc công khai thân phận này cho lắm nhưng bây giờ vì người kia, anh không muốn yên lặng đứng trong bóng tối như vậy nữa.
Bạch phu nhân rất hài lòng với ý kiến này của con trai.
Bà yên lặng nãy giờ nghe Bạch Kỳ Thiên nói, lúc này vui vẻ vỗ nhẹ vào tay con trai:
“Mẹ cũng có ý này.
Nhân buổi tiệc rượu lần này, mẹ có vài người bạn có con gái muốn giới thiệu cho con.
Dù gì con sắp rồi, sự nghiệp đã ổn định nên nghĩ đến việc kết hôn.”
Trái ngược với nét hào hứng của Bạch phu nhân, khuôn mặt của Bạch Kỳ Thiên thể hiện rõ sự chán nản.
Mỗi lần nói chuyện mẹ, bà đều nhắc nhở về việc xem mắt, thúc giục về chuyện kết hôn.
Bạch Kỳ Thiên nhìn về phía chị gái của mình đang ngồi ở phía đối diện, trong đầu chợt lóe lên một ý:
“Mẹ nên dành cơ hội này cho chị đi.
Hai chị em sinh đôi, con gần thì chị ấy cũng chẳng trẻ hơn làm bao đâu, đúng không chị gái.”
Hai chữ “chị gái” cuối cùng được Bạch Kỳ Thiên nhấn mạnh hơn.
Đáp trả lại câu nói đó chỉ là ánh mắt hình viên đạn của Bạch Thường Hi chĩa về phía em trai mình.Cách đánh lạc hướng này của Bạch Kỳ Thiên thật sự có hiệu quả.
Vợ chồng Bạch chủ tịch cùng quay ra nhìn Bạch Thường Hi, bàn luận liên hồi về vấn đề lấy chồng của cô.
Bạch Kỳ Thiên nhàn nhã ngồi nhìn ba mẹ bàn tán xôn xao về vấn đề này.
Nhận được ánh mắt thù địch của chị gái, Bạch Kỳ Thiên chẳng lo sợ thậm chí anh còn bày ra vẻ dửng dưng bất cần
Ngồi một lúc, khi đã chán nản với chủ đề của ba mẹ và chị mình, anh xin phép trở về phòng xem tài liệu, chuẩn bị cho ngày mai tới công ty làm việc.
Trước khi rời khỏi phòng khách, hình như chợt nhớ ra điều gì, Bạch Kỳ Thiên xoay người lại đối diện với ba mẹ mình nói:
“Ba mẹ, buổi tiệc rượu tới đừng dắt mấy cô tiểu thư ra giới thiệu với con.
Lần này con về nhà đã mang theo một cô con dâu nữa cho ba mẹ rồi.”
Sau lời thông báo đó, Bạch Kỳ Thiên quay gót đi về phía cầu thang lên tầng.
Trong phòng khách của Bạch gia, mọi thứ đứng lặng giây lát vì câu nói của Bạch Kỳ Thiên như quả bom bất ngờ dội xuống.
Một hồi bình tĩnh lại, Bạch phu nhân vui mừng hơn cả lúc nãy, nụ cười như hoa nở trên khuôn mặt:
“Tốt quá rồi! Cuối cùng Kỳ Thiên cũng tìm được người con gái mà nó yêu thương.
Ngày mai em phải từ chối hết mấy phu nhân kia mới được, các cô tiểu thư kia làm sao mà bằng cô gái Kỳ Thiên chọn được chứ.”