Trong những ngày mùa đông, ánh nắng mặt trời luôn đặc biệt êm dịu, Dương Trấn ngồi trên chiếc xích đu ngoài ban công, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết tình cảm hoàn toàn trái ngược với phong cách của anh, dùng giọng nói êm tai chậm rãi đọc từ tốn cho cô gái trong ngực nghe.
Dương Thính Vũ trở người trong lòng anh, may thay, người nào đó tay chân đều dài mới kịp thời nắm lấy eo cô. Nếu không, động tác của cô lớn như thế, không té xuống chiếc xích du mới là chuyện lạ.
“Cậu nhỏ…” Cô ngắt lời anh.
“Hử?” Dương Trấn đóng sách lại dời mắt nhìn cô.
“Không phải chúng ta nên hẹn hò như một số cặp yêu nhau thường làm à?” Đây là khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ nhất đối với Dương Thính Vũ, cô đã ở bên Dương Trấn bảy năm. Trong trí nhớ, hình như bọn họ chưa bao giờ trải qua thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, mà bây giờ, cô cảm thấy đúng là bọn họ đang trong giai đoạn yêu thương cuồng nhiệt.
Sau khi hòa thuận với Dương Trấn, cô xin bố mẹ cho mình ra ngoài sinh sống, hiển nhiên Dương Tiến Sinh phản đối kịch liệt, nhưng cô đã lấy xuất ngoại làm lý do. Cô nói với họ, cô muốn học cách tự lập, hơn nữa liên tục đảm bảo nhất định sẽ thường xuyên về nhà, cuối cùng mới nhận được sự đồng ý của bố.
Nguyên nhân Dương Thính Vũ muốn sống ở ngoài rất đơn giản, vì muốn có nhiều thời gian ở cùng Dương Trấn. Chuyện của bọn họ, cô không nói cho bố mẹ, vì cô biết bọn họ nhất định sẽ phản đối.
Đi đến tình trạng bây giờ, thật sự không hề dễ dàng đối với cả cô và Dương Trấn. Cô vô cùng quý trọng nó, cho nên trước hết cô chỉ đành lừa gạt bố mẹ.
Dương Trấn bật cười, sờ lên trán cô, “Em cho rằng, những việc chúng ta làm vẫn chưa đủ ư?”
“…Ấy, ơ, không phải những chuyện… đó mà!” Cô có vẻ ngượng ngùng, dùng sức vỗ anh, anh lại muốn cái đó nữa hả!
“Vậy em muốn làm việc gì hử?” Anh dịu dàng hỏi, giọng điệu muốn bao nhiêu cưng chiều thì có bấy nhiêu.
“Ví như, em muốn chúng ta cùng nhau ăn gà rán, uống bia, sau đó đến tháp Nam Sơn, đi đến bức tường móc đầy những chiếc khóa tình yêu, rồi cũng treo một chiếc khóa tình nhân bên trong có khắc tên chúng ta này.” Dương Thính Vũ đếm trên đầu ngón tay, nghiêm túc mà nói đây là những tình tiết cô thấy trong phim Hàn.
“Cái gì vậy?” Dương Trấn thật sự nghe không hiểu một chút nào, nhưng mà tháp Nam Sơn anh cũng biết, bọn họ chưa bây giờ đi du dịch ra nước ngoài, cho dù là đi du lịch trong hai, ba ngày ngắn cũng rất ít.
Thật ra Dương Thính Vũ cũng chỉ nghĩ ra những điều này, không phải nhất định phải là tháp Nam Sơn thì cô mới đi.
Nhưng Dương Trấn đều ghi tạc lời nói của cô vào lòng, lúc cô không hề hay biết, anh đã sắp xếp xong xuôi hết thảy. Hai ngày sau, bọn họ đã ngồi yên ổn trên chiếc máy bay, bay đến Hàn Quốc.
Đến thủ đô đã là buổi chiều bốn, năm giờ, sắp xếp đồ đạc qua loa ở khách sạn, Dương Trấn dẫn Dương Thính Vũ sắp đến nơi cô muốn tới nhất - tháp Nam Sơn. Lần đầu tiên, hẳn là các cô gái đều sẽ thích đến viện bảo tàng Teddy Bear, sau đó đến đài quan sát…
Lúc màn đêm dần dần bao trùm khắp mọi nơi, bọn họ đã đến nhà hàng ở tầng cao nhất.
Bố cục mạnh mẽ, ngọn đèn được thiết kế, sắp xếp vô cùng đặc biệt theo kiểu Pháp, trong nhà hàng ngoài nhân viên phục vụ ra… không còn người khách nào khác.
Dương Thính Vũ nhìn cảnh đêm Seoul phồn hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ, cô đang ở nơi cao nhất của cảnh đẹp, hết thảy đều cảm giác không chân thực, đồng thời người bên cạnh cũng khiến cô cảm thấy… không chân thực.
Người đàn ông này, từ lúc cô tròn tuổi đến năm tuổi, anh chỉ là cậu nhỏ của cô. Trước đây, chưa bao giờ cô nghĩ tới, anh sẽ từ cậu nhỏ trở thành người đàn ông của cô.
Cô nhào vào ngực Dương Trấn, “Trấn, em yêu anh.” Ở nơi đây, cô không hề kiêng dè nói ra lời yêu, không cần phải lo ngại ánh nhìn của người khác.
Ở nơi này, bọn họ chỉ là những người yêu nhau, không hề có quan hệ cậu - cháu ràng buộc.
Cuối cùng họ cũng đứng trên tháp Nam Sơn, bức tường kia móc đầy những chiếc khóa ẩn chứa rất nhiều câu chuyện tình yêu. Dương Trấn và Dương Thính Vũ cùng đến chỗ treo khóa, ghi tên của bọn họ vào đó, sau đó khóa lại.
Sau đó, Dương Trấn vung tay lên, chiếc chìa khóa bay vút lên bầu trời rồi bay ra ngoài.
“Haizz… Chiếc chìa khóa này đâu phải để anh ném chơi đâu mà!” Dương Thính Vũ nóng nảy chỉ vào chiếc rương nhỏ cách đó không xa, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Anh ôm chặt cô, “Không sao, chiếc khóa của chúng ta sẽ mãi mãi không có cách nào mở ra.”
Dương Thính Vũ nghe vậy, mắt đỏ hoe nở nụ cười, vừa rồi ở nhà hàng lời thổ lộ của cô không được anh đáp lại. Hóa ra, đáp án tốt nhất anh muốn cho cô không phải là ngôn ngữ, mà là gắng sức thể hiện bằng hành động xác thực để chứng minh.