Còn chưa đến một tháng nữa trận đấu diễn ra, Thẩm Nhiên mỗi ngày đều phải luyện tập, gấp đến gần như không có thời gian dành cho Nguyễn Túc.
Lúc Sơn Dã đến, mang theo túi lớn túi nhỏ đồ đạc, đang thở hổn hển thì bên cạnh liền có một ly nước đưa tới.
Hắn vừa nhận lấy, vừa quan sát chỗ này rồi cảm khái nói: “Không tệ lắm nhỉ, mặc dù chỗ hơi nhỏ, sắp xếp nhân sự cũng khá thích hợp, này, mày đi nấu cho tao bát mì đi, cả đoạn đường tao suýt chút nữa chết đói rồi.”
Cố Tòng Nam, người hoàn toàn bị xem như chân sai vặt đột nhiên trở nên tức giận, quay đầu rời đi.
Sơn Dã không hiểu nên sờ sờ gáy: “Người anh em này tính khí cũng lớn đấy.” Rồi lại quay về phía bóng lưng của cậu ta hét lên: “Tôi muốn ăn mì thịt bò, không thêm hành nhé.”
Thập Nhất ở bên cạnh nhịn cười đến đỏ cả mặt.
Tầm mắt Thẩm Nhiên vẫn đặt vào máy tính như cũ, không có mảy may động tĩnh gì.
Không bao lâu, nhà bếp liền truyền tới tiếng rầm rầm.
Cái chén này tiếp nối cái chén kia rơi vỡ.
Thập Nhất không nhịn được nói: “Mày có muốn đi xem một chút không, cứ theo kiểu này, tao sợ chúng ta vẫn chưa tái xuất, thì tối nay đã bị ngộ độc chết ở đây rồi.”
Cố Tòng Nam chính là tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên, ở nhà chưa từng làm qua việc nhà, việc quét dọn vệ sinh gần đây đã sớm vượt qua khả năng của cậu ta, mà lại không có một lời oán trách.
Nhưng cậu ta nhìn mảnh vụn rơi đầy đất, quả thật có chút tức giận.
Đang lúc muốn lấy điện thoại ra tìm người thu dọn, vừa quay đầu đã thấy Thẩm Nhiên đứng ở cửa, mặt không biểu cảm nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng không gợn sóng.
Không đợi cậu mở miệng, Thẩm Nhiên lời ít ý nhiều lên tiếng: “Đi theo tôi.”
Hai người một trước một sau đi vào phòng họp.
Sơn Dã lau nước ở mép một cái, tò mò nói: “Tình hình gì đây?”
Thập Nhất vỗ vai hắn một cái: “Vài ba lời không nói hết được, tự gọi đồ ăn ngoài đi.”
“Này, không phải, tao chỉ vừa mới tới thôi, bọn mày ngay cả hoan nghênh cũng không hoan nghênh sao?”
Thập Nhất vỗ tay qua loa hai cái: “Được rồi, tao cũng phải đi luyện tập rồi, phòng ở trên lầu, mày tự đi tìm phòng trống ở đi.”
Sơn Dã lau miệng, vừa quay đầu đã thấy một cô bé xinh đẹp nhọc nhằn xách hai túi lớn đang đi vào trong.Hắn hô một tiếng vãi chưởng, vội qua đi qua xách đồ phụ.
Nguyễn Túc thở một hơi, chào hỏi hắn: “Anh là Sơn Dã ạ? Chào anh, em là Nguyễn Túc.”
Sơn Dã còn có chút mơ màng, lại nghe thấy cô nói thêm một câu: “Em là bạn gái của Thẩm Nhiên ạ.”
“…”
Cái thằng đại ma đầu đó đã có bạn gái rồi, công lý ở đâu?
Nguyễn Túc liếc nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Nhiên, vừa định hỏi anh đi đâu, giọng nói của Thập Nhất liền truyền tới: “Nó đi tìm Cố Tòng Nam nói chuyện rồi, cần gọi nó giúp em không?”
Nguyễn Túc hơi sửng sốt, khẽ gật gật đầu: “Không cần đâu ạ, em chỉ tới đưa chút thức ăn, đừng nói với anh ấy em đã tới.”
Nói xong, sau khi cô lên tiếng chào Sơn Dã, thì liền rời đi.
Ra khỏi câu lạc bộ, Nguyễn Túc nhận được điện thoại của Chu Lan.
Có thể là bên phía Học viện âm nhạc Curtis nghe được chuyện cô bị mắc chứng chướng ngại diễn xuất, đột nhiên nói phải làm tiếp một bài kiểm tra.
Thời gian là tối mai, kiểm tra qua video.
Cúp điện thoại, Nguyễn Túc ngồi ở ven đường, cảm giác hồi hộp chưa từng có.
Lẽ ra, bây giờ chứng chướng ngại biểu diễn của cô đã đỡ hơn rồi, hơn nữa cô cũng không muốn đến Học viện âm nhạc Curtis cho lắm.
Cô cũng không biết, tại sao mình lại phải căng thẳng.
Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, môi nhẹ nhàng cong lên, nhìn về phía cửa câu lạc bộ.
Chỗ này bây giờ là chiến trường của Thẩm Nhiên.
Cho dù cô có muốn đi Học viện âm nhạc Curtis hay không, thì cũng nên cố gắng hết sức.
Bởi vì, đó là chiến trường của cô.
Trở lại ký túc xá, Trần Vưu An đang luyện tập, cô liếc Nguyễn Túc một cái: “Học viện âm nhạc Curtis tìm cậu à? Là vì chuyện chướng ngại biểu diễn sao?”
Nguyễn Túc đặt đồ xuống, nhìn về phía đàn cello để ở một bên, khẽ ừ một tiếng.
An Nam sau khi dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn về phía Trần Vưu An: “Sao cái gì cậu cũng biết vậy? Chắc không phải là cậu mách lẻo đó chứ?”
Trần Vưu An khịt mũi khinh bỉ: “Trên thế giới này có chuyện gì là tôi không biết đâu?”
“Vậy thì kỳ lạ.” An Nam lẩm bẩm: “Cách xa như vậy, sao bọn họ biết chuyện này chứ?”
Nguyễn Túc đeo đàn cello lên lưng, cười với bọn họ một cái: “Các cậu nghỉ ngơi sớm chút đi, tớ ra ngoài luyện tập.”
“Nhưng mà đã trễ như vậy rồi…”
An Nam vừa nói được một nửa, đã bị Trần Vưu An dằn lại, rồi quăng cho cô nàng một ánh mắt, lúc này An Nam mới phát hiện ra, tâm trạng của Nguyễn Túc dường như không đúng lắm, dường như đã trở về dáng vẻ lúc mới đi học.
Sau khi Nguyễn Túc rời đi, An Nam mới nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Trần Vưu An nhắm mắt lại, bắt đầu luyện tập tiếp, nhàn nhạt nói: “Còn có thể làm sao, nói với bạn trai của cậu ấy.”
*
Nguyễn Túc ra khỏi trường, trực tiếp đi đến phòng game.
Thẩm Nhiên không có ở đây, người đến đây đã không nhiều lắm, chỉ có mấy người bọn Tần Hiển ở lại chỗ này chơi.
Nguyễn Túc đứng ở cửa một lát, rồi đi đến phòng bên cạnh luyện tập.
Vì khoảng thời gian này không đến, chỗ này đã đóng một lớp bụi.
Đèn vừa mở lên, là có thể thấy bụi bặm đang bay lượn trong không khí.
Nguyễn Túc đặt đàn cello xuống, lấy nước, mang tới phòng luyện tập quét dọn một lượt, từ đầu đến cuối không quá nửa giờ.
Lúc cô lau bệ cửa sổ, nhớ lại ngày đó khi mới bắt đầu tập luyện ở đây, Thẩm Nhiên yên lặng đứng ở chỗ này, dáng người cao ngất, để mặc cho nước mưa làm ướt bả vai.
Động tác trên tay Nguyễn Túc từ từ dừng lại, lúc đó bọn họ ngay cả tên của đối phương còn không biết, Thẩm Nhiên lại theo cô luyện tập, dạy cô chơi game…
Môi cô cong khẽ cong lên, trong mắt dần xuất hiện ánh sáng.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, Nguyễn Túc ngồi trên băng ghế, lấy đàn cello ra, tay phải cầm cung vỹ lên, bắt đầu luyện tập.
Lần này cô vẫn kéo bài <>, giai điệu ngọt ngào vô cùng tươi sáng và nổi bật vang lên trong căn phòng trống.
Dường như làm tan biến đi một chút căng thẳng và hoang mang trong lòng cô.
Nguyễn Túc nhẹ nhàng hít một hơi, mở mắt ra.
Cô điều chỉnh dây đàn lại một chút, lúc đang chuẩn bị kéo đàn, thì trông thấy người con trai không biết đã đứng ở cửa bao lâu.
Cả người anh mặc quần áo đen, gần như hòa với bóng đêm.
Nguyễn Túc hơi sửng sốt, đứng lên nói: “Sao anh tới….”
Thẩm Nhiên cong môi mỏng, chân dài khẽ chuyển động, dừng trước mặt cô gái nhỏ, mắt dừng trên người cô, giọng nói trầm thấp: “Nhớ em.”
Nghe vậy, lỗ tai Nguyễn Túc hơi đỏ lên một chút, nén cười, nghiêng đầu không nói lời nào.
Nụ cười trong mắt Thẩm Nhiên càng sâu hơn, không đùa cô nữa: “Còn phải luyện tập sao?”
Bị anh nói chen vào như vậy, suýt chút nữa Nguyễn Túc đã quên là mình tới để làm gì, gật gật đầu: “Phải ạ.”
“Luyện tập đi, anh đợi em.”
Có Thẩm Nhiên ở đây, Nguyễn Túc hoàn toàn thả lỏng.
Luyện tập lại lần nữa, từng bài đều rất lưu loát, trạng thái càng ngày càng tốt.
Sau khi kết thúc, Nguyễn Túc đứng lên vận động cánh tay một chút, hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Thẩm Nhiên đứng vừa thu dọn đàn cello của cô, vừa nói: “Mười một giờ rưỡi.”
Nguyễn Túc: “…”
Nói cách khác, là ký túc xá đóng cửa rồi?