Xuống dưới lầu, Trần Vưu An cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Tay cậu mua bảo hiểm lúc nào vậy, sao tôi không biết?”
Môi Nguyễn Túc cong lên, mỉm cười: “Lừa các cậu thôi.”
Lúc đưa số điện thoại của Thẩm Nhiên cho giảng viên, trong đầu cô trống rỗng, không biết anh sẽ xử lý thế nào, cũng không biết anh có tức giận hay không.
Cô chỉ nghĩ lần này tuyệt đối không thể để cho mẹ cô tới, nếu không thì toi rồi.
Trần Vưu An hơi sững sờ, sau đó tặc lưỡi: “Tôi đã nói mà.”
Nhưng nghĩ tới biểu cảm như nuốt phải con ruồi lúc sau của hai mẹ con nhà kia, cô ta cảm thấy hả giận.
Giọng của Thẩm Nhiên rất thấp: “Một lát nữa còn có giờ học phải không?”
Nguyễn Túc nghe vậy, khẽ gật đầu.
Cả buổi sáng nay đều có giờ học, tiết này còn mười phút nữa là hết giờ, lúc này chạy đến đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Nhiên liếc nhìn Trần Vưu An, nhàn nhạt nói: “Xin nghỉ cho em ấy.”
Trần Vưu An vẫn chưa bước ra khỏi bầu không khí hả lòng hả dạ lúc nãy, theo bản năng trả lời ngay: “Được.”
Chờ lúc cô ta kịp phản ứng lại, Thẩm Nhiên đã dắt Nguyễn Túc đi xa.
“Này, này…”
Đoạn đường từ tòa nhà văn phòng đến cổng trường, Nguyễn Túc đều không dám lên tiếng, chỉ mím môi, trợn hai mắt thật to.
Bên cạnh trường học, có một quán cà phê.
Vì bây giờ vẫn đang là thời gian vào học, bên trong không có ai.
Thẩm Nhiên dắt cô vào, để cô gái nhỏ ngồi trên ghế: “Ngồi ở đây đợi một chút, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Giọng nói của Nguyễn Túc mềm mại dịu dàng, cực kỳ ngoan ngoãn: “Dạ.”
Thẩm Nhiên đi tới trước quầy, sau khi gọi một ly đồ uống nóng, đẩy cửa quán cà phê ra rời đi.
Ánh mắt của Nguyễn Túc vẫn luôn dõi theo bóng lưng của anh di chuyển, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Rất nhanh, đồ uống được mang lên.
Lần đầu tiên Nguyễn Túc trải qua chuyện này, trong lòng vẫn còn rất mơ hồ.
Chắc chắn không có người con trai nào, có thể vì bạn gái đánh nhau mà phải làm phụ huynh bị gọi tới trường học.
Hơn nữa, hôm nay mới là ngày thứ hai bọn họ ở bên nhau, hình tượng đều bị phá hủy rồi.
Nhưng lúc ấy người cô có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Thẩm Nhiên.
Nghĩ đến, Nguyễn Túc thở dài một hơi, chống cằm, có hơi chán nản.
Nên làm gì bây giờ.
Qua mười phút, Thẩm Nhiên trở lại, trong tay xách một cái túi.
Anh ngồi bên cạnh Nguyễn Túc, nhìn vết thương trên mặt cô, hơi khó chịu cau mày lại, giọng còn thấp hơn cả trước đó: “Đau không?”
Nguyễn Túc vội vàng lắc đầu: “Không đau, chỉ trầy da một chút thôi ạ.”
Thẩm Nhiên lấy thuốc sát trùng và tăm bông từ trong túi ra, nhẹ nhàng chạm lên vết thương của cô.
Cảm giác đau nhói truyền tới trong nháy mắt, Nguyễn Túc giật mình rụt lại.
Thẩm Nhiên thổi thổi cho cô, giọng nói từ tốn: “Chảy máu rồi, phải sát trùng mới được. Ngoan, nhịn một chút nhé.”
Tăm bông lại nhẹ nhàng chạm vào vết thương của cô lần nữa, lành lạnh, lại còn chồng thêm cảm giác đau rát.
Tay của Nguyễn Túc đặt trên đầu gối siết chặt lại, cố nhịn.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương trên mặt, Thẩm Nhiên dán một miếng băng cá nhân lên cho cô, lại cúi đầu xuống, nhìn bàn tay bị thương kia của cô.
Vết thương trên tay nặng hơn vết thương trên mặt một chút.
Lần này, không cần anh nói, Nguyễn Túc đã ngoan ngoãn giơ tay lên.
Thẩm Nhiên hơi cúi thấp đầu xuống, cầm tăm bông sát trùng cho cô, lực tay từ đầu đến cuối đều rất nhẹ.
Qua một lát, giọng nói trầm khàn của anh mới chậm rãi vang lên: “Sau này cho dù ở trong tình huống nào, nhất định phải bảo vệ tay của mình thật cẩn thận, đừng để bị thương.”
Nguyễn Túc nhìn anh, chớp chớp mắt.
Thẩm Nhiên ngẩng đầu lên, xoa xoa tóc của cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Nếu như tay bị thương, thì sự nghiệp sẽ bị hủy hoại, biết không.”
Nguyễn Túc nhìn chằm chằm Thẩm Nhiên, chớp mắt một cái, mới hỏi nhỏ: “Tay của anh, bị thương sao?”
Động tác tháo băng cá nhân của anh dừng một chút, sau khi dán lên vết thương cho cô, mới trầm thấp ừ một tiếng: “Đã từng bị rồi.”
“Nghiêm trọng không?”
Giọng điệu của Nguyễn Túc không kìm nén được vài phần vội vã, cô có thể lờ mờ đoán được, chuyện này chắc hẳn có liên quan rất lớn đến việc Thẩm Nhiên giải nghệ.
Thẩm Nhiên nhẹ nhàng ngước mắt, nhìn về phía khuôn mặt đầy lo lắng của bé con nhà anh cười một cái: “Không nghiêm trọng.”
“Vậy anh…”
“Chuyện của mấy năm trước, đã khỏe rồi.” Thẩm Nhiên thu dọn xong thuốc sát trùng và tăm bông đã dùng qua trên bàn, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ mới vào học được hai mươi phút, quay về vẫn còn kịp.”
Thẩm Nhiên vừa muốn đứng dây, Nguyễn Túc đã kéo tay anh: “Em không muốn về trường học, chúng ta đi chơi đi anh.”
Thẩm Nhiên cong môi, biết bé con chắc là sợ anh nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng, nhưng đã lâu như thế rồi, anh đã không để ý đến từ lâu rồi.
Anh nhéo nhéo má của cô gái nhỏ, giọng điệu dịu dàng nói: “Không được, quay về đi học nào, ngoan.”
“Nhưng mà em…”
“Buổi trưa anh đón em đi ăn cơm, nhé?”
Nguyễn Túc vẫn chưa cam tâm: “Chỉ không học một tiết, không sao đâu, trước đó em chưa nghỉ tiết nào mấy môn này.”
Thẩm Nhiên nhếch mày, mang theo một chút trêu ghẹo: “Anh trai nói cũng không nghe lời sao?”
Nghe vậy, lỗ tai Nguyễn Túc nóng lên trong nháy mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Cô cũng biết, ải này không dễ vượt qua như vậy…
Cũng may Thẩm Nhiên không tiếp tục chọc cô chuyện này, sau khi đứng lên, đưa tay về phía cô, đôi môi mỏng nén cười: “Đi nào, cô bạn nhỏ.”
Trở lại phòng học, giảng viên đang giảng bài, Nguyễn Túc lén lút đi vào từ phía sau.
Trần Vưu An đang soi gương nhìn gương mặt suýt chút nữa bị hủy dung, vừa quay đầu đã thấy Nguyễn Túc ngồi bên cạnh mình, bị dọa không nhẹ: “Sao cậu lại quay về rồi?”
Nguyễn Túc thở dài một hơi, nằm trên bàn, không lên tiếng.
Trần Vưu An nhìn mặt và tay của cô đều dán băng cá nhân, rõ ràng là đã được xử lý qua, liền tặc lưỡi hai tiếng, thấp đầu xuống một chút: “Tôi phải nói là lá gan của cậu cũng thật sự quá lớn rồi, lại gọi bạn trai tới làm phụ huynh, còn nói là anh trai của cậu, cũng không sợ giảng viên nói với mẹ cậu.”
Nguyễn Túc xoay đầu đi hướng khác, lúc này không muốn để ý đến cô ta một chút nào.
“Này.” Trần Vưu An bất mãn kéo kéo tóc cô: “Nhưng mà nhắc tới cũng phải cảm ơn cậu, nếu không có bạn trai cậu tới, tôi phải gọi bố của tôi tới, vừa nghĩ đến ông ấy nói chuyện giống như Đường Tăng, da đầu của tôi liền tê dại.”
Một lát sau, lúc Trần Vưu An đã sắp ngủ, Nguyễn Túc đột nhiên xoay trở lại: “Chuyện liên quan tới Dawn, cậu còn biết bao nhiêu?”
Trần Vưu An ngáp một cái: “Tôi đã từng xem qua anh ta thi đấu mấy trận, cũng không phải bạn gái của anh ta, tôi có thể biết cái gì chứ.”
“Anh ấy…” Nguyễn Túc do dự một lát: “Bỏ đi.”
Cô nên tìm cơ hội tự đi hỏi Thẩm Nhiên là được rồi.
Trần Vưu An nói: “Cái con người này của cậu thật là vô vị, khơi lên hứng thú của tôi rồi sao có thể bỏ qua được.”
Nguyễn Túc: “…”
“Cậu biết Tưởng Văn Chu đội trưởng hiện tại của STG không? Trước đây là người thế chỗ Dawn, tôi có người bạn từng hẹn hò cùng hắn, nghe cô ta nói, Tưởng Văn Chu dường như rất giỏi yêu đương hẹn hò, chỉ cần vẻ ngoài xinh đẹp, thì ai đến cũng không từ chối.”
Nguyễn Túc nghe có chút khó hiểu: “Hẹn để chơi game sao?”
Trần Vưu An: “…”
Cô ta nén giận, cắn răng tiếp tục nói: “Vậy cậu có biết cái gì gọi là ngủ với fan không?”
Nguyễn Túc siết chặt bàn tay đang đặt trên bàn, gật đầu một cái.
Trần Vưu An thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể tiếp tục phổ cập kiến thức tiếp: “Ban đầu lúc truyền ra tin Dawn ngủ với fan, đa phần người ta đều không tin, dù sao anh ta không phải chỉ mới nổi tiếng một hai năm, người trong giới đều biết tính tình của anh ta thế nào, hơi thất thường điên khùng một chút, giống như cậu vậy, nhưng về mặt nhân phẩm thì không có vấn đề quá lớn.”
“Nhưng mà chuyện này ồn ào xôn xao, cô gái kia còn tự xuất hiện khóc lóc kể lể, bề ngoài là đang giải thích minh oan cho Dawn, nhưng trên thực tế thì lại tố cáo anh ta không chịu trách nhiệm. Vốn dĩ Dawn đứng ra bác bỏ tin đồn là được rồi, nhưng sau đó lại liên tiếp nổi lên chuyện anh ta thi đấu gian lận, bị phú bà bao nuôi, cứ như thế càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Trái lại anh ta thì hay rồi, ngay cả một câu giải thích và thanh minh cũng không có, trực tiếp tuyên bố giải nghệ ngay trong lúc thi đấu, làm cho đồng đội, bạn bè và fan hâm mộ của anh ta trở tay không kịp. Những chuyện này như chất xúc tác vậy, rất nhiều người tự nhiên chửi mắng anh ta như vậy đấy, cũng không có ai để ý rốt cuộc sự thật là như thế nào.”
“Chúng ta lại nói tới điểm chính của chuyện ngủ với fan này, thời điểm thi đấu khi đó, quả thật là có người nhìn thấy cô gái kia đi vào phòng của Dawn, nhưng chỉ có một số ít người biết, hôm đó anh ta vẫn luôn không có ở khách sạn.”
Nguyễn Túc khẽ run lên: “Vậy sao cậu biết?”
Mặt của Trần Vưu An không biến sắc: “Tôi ở phòng cách vách anh ta, còn đi gõ cửa nữa.”
Nguyễn Túc không thể tin nổi trợn tròn hai mắt: “Cậu…”
“Lúc đó còn trẻ mà, tuổi trẻ ai mà chưa từng làm sai một hai chuyện chứ.”
Lúc đó Trần Vưu An thật sự thích Dawn, cũng rất tán thưởng anh từ trước đến nay chưa từng thua trận.
Sau khi cô ta hỏi thăm được bọn họ ở khách sạn nào, liền nghĩ đủ mọi cách đi theo, cô ta lấy can đảm đi gõ cửa, muốn ký tên chụp hình gì đó.
Ai ngờ cô ta gõ cửa cả buổi bên trong cũng không có phản ứng gì, lúc sau là nhân viên quét dọn tới nói với cô ta, khách của phòng này sáng sớm đã ra khỏi cửa, xem ra anh ta còn chưa trở về.
Trần Vưu An chỉ có thể trở về phòng, đến khoảng chín mười giờ tối, cô ta nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, tưởng rằng Dawn trở về, vốn dĩ muốn xin chữ ký trước khi anh bước vào cửa, kết quả cô ta vừa hé mở cửa ra, đã phát hiện một nam một nữ đứng ở phía ngoài.
Người con gái chính là nữ nhân vật chính sau này xuất hiện khóc lóc kể lể, còn người con trai, đội một chiếc mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt.
Mặc dù Trần Vưu An chưa từng nhìn thấy rõ mặt của Dawn, nhưng đã xem nhiều lần thi đấu, đại khái có thể phán đoán thông qua đường nét và vóc dáng, cô ta vừa nhìn đã có thể xác định, người này không phải là Dawn. Nhưng rốt cuộc là ai, cũng không liên quan đến cô ta.
Nguyễn Túc cau mày: “Vậy tại sao lúc trước cậu không nói ra?”
Trần Vưu An cảm thấy cô ta không sao nói rõ được: “Coi như là anh ta không có ngủ với fan, nhưng anh ta thi đấu chỉ được hạng ba là sự thật, người không đạt được hạng nhất không xứng để tôi hâm mộ, nếu đã như vậy, thì sao tôi còn phải giúp anh ta thanh minh chứ.”
Nguyễn Túc thật sự không còn cách nào hiểu được mạch suy nghĩ của cô ta, cô nghiêm túc nói: “Trần Vưu An, cậu yên tâm, tôi sẽ càng nỗ lực hơn, cả đời này cậu cũng đừng mong vượt qua tôi.”
Trần Vưu An: “…”
“Con người của cậu báo đáp kiểu gì vậy hả, tôi tốt bụng giảng giải cả buổi cho cậu, làm thế nào mà cậu lại công kích người ta vậy hả?”
Lúc này Nguyễn Túc thật sự không muốn để ý cô ta, cầm sách dời sang chỗ bên cạnh. Cô cũng biết mấu chốt của chuyện này không nằm ở chỗ Trần Vưu An, nhưng cô cũng không thể nào tưởng tượng được, chuyện này mang tới tổn thương lớn thế nào cho Thẩm Nhiên.
Bây giờ cô chỉ giận bản thân, rõ ràng đã biết sự thật, nhưng không làm gì được.
Trần Vưu An nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên lên tiếng nói: “Tôi đã sớm phát hiện ra cậu không bình thường rồi, có phải cậu biết Dawn không?”